Hàn Thiên nằm bên cạnh bị tiếng hét của Tiểu Oanh Oanh làm cho bừng tỉnh , đôi tay liền kéo cô lại phía mình mà ôm chặt vào lòng .
- Tiểu Oanh , em sao vậy .
Tiểu Oanh Oanh bị âm thanh nhẹ nhàng bên tai lôi ra khỏi cơn ác mộng , sắc mặt vô cùng khó coi , miệng khẽ lắp bắp
- Cũng may chỉ là giấc mơ .
Hàn Thiên xoa đầu cô , trên môi nở nụ cười
- Em mơ thấy gì hả ???
Tiểu Oanh Oanh đem chuyện giấc mơ ra kể cho anh nghe , khuôn mặt vẫn chưa hết kinh hãi .
Cũng may đây chỉ là giấc mơ , nếu sự thật như vậy thì không phải cô là người quá thiệt thòi sao ???
Hàn Thiên nghe xong câu chuyện naỳ thì cười ầm lên . Thực chất giấc mơkhông có gì đáng để tâm .. nhưng qua giọng kể truyền cảm của Tiểu OanhOanh thì đúng là rất đáng để suy ngẫm
-Tiểu Oanh Oanh , nếu có mơ ít ra thì người đó phải là hoa hậu hoặc diễnviên nào đó mới phải , sao có thể là Tiểu Phong được ??? Có phải khi ởbên anh , em nghĩ đến hắn lên mới gặp ác mộng này không ?
Tiểu Oanh Oanh lấy tay cốc mạnh vào đầu anh . Hàn Thiên nghĩ cô là người như vậy hay sao , Tiểu Oanh Oanh đối với anh là thật lòng thật dạ , đâuphải là loại người " đứng núi này trông núi nọ " .
- Nếu anh nghĩ vậy thì không cưới hỏi gì hết .
Lời nói phát ra rất lạnh , có chút sát khí bao quanh . Tiểu Oanh Oanh dường như biết được sự quan trọng ngày hôm nay , khuôn mặt cũng trở lên rấtkiêu ngạo .
Hàn Thiên thở dài
Tiểu Oanh Oanh , em muốn làm anh tức đến chết mới hài lòng sao hả ???
- Hôm nay kết hôn , em không muốn cũng không được . Dù em có nhớ đến hắnhay không , thì hôm nay nhất định phải thuộc về anh mãi mãi .
Hàn Thiên mỉm cười , cúi xuống hôn lên nhẹ môi cô . Tiểu Oanh Oanh cũngnhiệt tình đáp lại , cảm nhận sự ngọt ngào vương trên đầu lưỡi đang dần lan tỏa khắp khoang miệng .
***************************************************************************************************************************************
Nhân Viên trang điểm đẩy cửa bước vào
- Tôi là Lý Nhã , người trang điểm cho cô
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , có chút không khí hồi hộp bao trùm . Dù sao cũnglà lần đầu tiên mặc váy cưới , trong lòng cũng thấy rất nôn lao khó tả .
Lý Nhã nhìn thấy Tiểu Oanh Oanh liền mở lời khen ngợi
- Cô Tiểu đúng là rất xinh đẹp , chủ tịch rất có phước mới lấy được cô -Tiểu Oanh Oanh nghe những lời này cũng thấy mát lòng mát dạ , hiếm khiđược người ta khen ngợi , thật sự cũng có chút vui mừng .
- Hàn Thiên đâu rồi ??? - Tiểu Oanh Oanh nhìn xung quanh tìm kiếm liền bị đôi tay của Lý Nhã chắn ngang
- Chủ tịch ở bên ngoài , phiền cô ngồi yên để tôi trang điểm .
Tiểu Oanh Oanh ngoan ngoãn ngồi im như tượng , để người kia tô tô chát chát lên mặt .
Cánh cửa bỗng mở tung , Lâm Khánh trên người mặc đồ đen bước vào .
Cô nhân viên quay lại nhìn , sắc mặt hơi nhăn lại , đôi tay nhanh tróngthò vào túi áo ấn điện thoại báo tin cho Hàn Thiên , mọi động tác đềurất chuyên nghiệp .
Tiểu Oanh Oanh đưa mắt ra nhìn khuôn mặt người đang đứng ngoài cửa , cả người cứng đờ có chút sợ hãi .
Lâm Khánh chĩa súng vào đầu cô ta , lời nói phát ra lạnh đến rùng mình - Đi chết đi .... - Sau câu nói ấy là âm thanh ghê rợn phát ra đầy chết tróc
- Pằng - Tiểu Oanh Oanh nín thở , tưởng rằng viên đạn đã ghim thẳng vào đầu Lý Nhã nhưng hóa ra lại bay lạcvào tường tạo thành 1 hố sâu hoắm .
Lý Nhã tránh được đạn , trên miệng nở nụ cười đắc ý - Muốn bắt người đi sao , mày thật sự còn rất non .
Tiểu Oanh Oanh thật khống giám nhìn những gì đang xảy ra , hai người đangchĩa súng vào nhau , sắc mặt đều rất căng thẳng . Thật không ngờ ngườitrang điểm cho mình lại là một sát thủ .
- Đúng là có sắp xếp từ trước - Lâm Khánh nhìn sắc mặt nguy hiểm của LýNhã , khóe miệng cong lên chế giễu - Nói lời tạm biệt đi .
Người đứng trên tòa nhà đối diện , dựng khẩu barrett M107 lên thành , ánh mắt ngắm vào căn phòng mà lạnh lùng bóp cò " cạch "
Lý Nhã còn chưa kịp tiếp lời thì đã bị âm thanh của cửa kính vỡ làm cholạnh gáy , cũng chưa kịp suy nghĩ thì viên đạn viên đạn từ ngoài bayvào ghim thẳng vào đầu .
Máu tóe ra bắntung tóe vào chiếc váy cưới của Tiểu Oanh . Tiểu Oanh Oanh ôm lấy lồngngực của mình , sắc mặt vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Khánh đang dần tiến đến .
- Đừng ... lại .... đây ....
Cánh cửa một lần nữa mở ra , Hàn Thiên nhìn thấy máu vương vãi trên lền nhà , liếc qua phía Tiểu Oanh Oanh và khẩu súng trên tay đã chĩa thẳng vàođầu Lâm Khánh .
- Tránh xa cô ấy ra , trước khi tao bắn nát sọ mày .
Lâm Khánh vứt súng xuống đất , quay lại nhìn sắc mặt vô cùng tức giận của Hàn Thiên .
Như được cảnh báo sự nguy hiểm , người trên sân thượng ban nãy lại ngắm về phía Hàn Thiên .
Viên đạn phi đến với tốc độ ánh sáng , âm thanh phát ra mỗi lúc càng ghê rợn trong làn gió . Hàn Thiên nhanh tróng lé người nhưng vẫn bị đạn ghimvào tay .
Cảm giác đau đớn khiến chiếcsúng đang chĩa vào đầu Lâm Khánh rơi xuống đất , Hàn Thiên ôm lấy cánhtay bị đạn đâm vào đến tận sương khẽ nhăn mặt , trên trán đã lấm tấm mồhôi .
Tiểu Oanh Oanhcả người như chết sững , tim đập mạnh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực - HÀN THIÊN - Tiểu Oanh chạy đến chỗ anh , nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt .
Hàn Thiên cố gắng trụ vững , đôi tay đưa lên lau nước mắt cho cô - Đừng lo , anh không sao
Tiểu Oanh Oanh vẫn không ngừng khóc , nhìn vết thương đang tóe máu mà đau lòng
- Anh nói dối , rất đau phải không , máu chảy ra rất nhiều nữa này .
Lâm Khánh đá khẩu súng xa khỏi tầm tay với của Hàn Thiên , âm thanh phát ra dày đặc mùi nguy hiểm .
- Hàn Thiên , xem ra Tiểu Phong đã quá xem trọng anh , tôi thấy anh thậtsự hạ gục quá dễ dàng - Lâm Khánh nhếch miệng cười , đôi tay đập mạnhkhiến Tiểu Oanh Oanh ngất lịm .
Hắn nhấc bổng Tiểu Oanh Oanh lên khỏi nền đất mà bước đi , không quên ghim thêm một viên đạn vào chân của Hàn Thiên .
Máu chảy ra ướt đẫm cả một vùng , đôi tay gắng gượng lấy chiếc điện thoạitrong túi quần . Miệng khẽ nhếch lên 1 nụ cười bí hiểm .
Tiểu Phong , mày tưởng có thể cướp Tiểu Oanh Oanh ra khỏi tao sao hả ??? Dùcó đưa cô ấy đi bất cứ nơi đâu , Hàn Thiên này cũng nhất định tìm được .
Chiếc khuyên tai Tiểu Oanh Oanh đangđeo thực ra là một con chíp định vị được anh âm thầm thiết kế , từng chi tiết nhỏ đến độ một con muỗi cũng không thể nhìn ra . Muốn Tiểu OanhOanh thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh ư ... thật sự là một giấc mơ quá xa vời .
Người của Hàn Thiên chạy đến nơi , nhìn khung cảnh chết tróc xung quanh khẽ nuốt nước bọt .
- Chủ tịch , anh có sao không - Quản lí Vương nhìn thương tích trên người anh , tự thấy bản thân mình quả thực là quá ăn hại .
- Nhìn mà còn phải hỏi sao ??? - Hàn Thiên lạnh lùng trả lời , khuôn mặt nhợt nhạt chau lại vì đau đớn .
Quản Lí Vương liền nhìn sang đám người đang chơ mắt đứng nhìn mà quát lớn -LŨ KHỐN , CÒN ĐỨNG ĐẤY NỮA À ... MAU ĐƯA CHỦ TỊCH RA KHỎI NƠI NÀY .