Cánh cửa phòng mở tung .... người quản lí hớt hải chạy vào ..... khuônmặt lộ rõ vẻ lắng vô bờ .....................Trong sự lo lắng ấy có chút bất an .......
Hàn Thiên vẫn nằm dài trêngiường .... ánh mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại ......... làhình ảnh của Tiểu Oanh Oanh cô .......... Gương mặt khiến anh nhớ phátkhóc.........người con gái anh yêu nhất ..... chính là cuộc sống của anh
- Chủ tịch ... có chuyện lớn rồi
- Chuyện lớn gì .... không thấy tôi đang bận à .....~ Hàn Thiên ngồi dậy .... ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại ...
- Chủ tich .... cần về Việt Nam gấp .... Cô Tiểu gặp nạn rồi
Tiếng nói của quản lí phát ra khiến anh sững người ...... ánh mắt vẫn không thay đổi nhưng sắc mặt thì bỗng hơi nhăn lại
........ giọng nói đều đều nhưng vẫn tràn đầy lo lắng - Gặp nạn ..... cô ấy sao rồi
- Chủ .... tịch ..... tôi ....
- TÔI NÓI CÔ ẤY SAO RỒI ... - Anh hét lên ...... đôi mắt rực lửa ..... hai bàn tay nắm chặt lại như xiết mạnh 1 thứ gì đó
Sao lại có thể như vậy ..... đáng lẽ anh không lên bỏ em lại đây .........anh vừa mới đi ..... em đã gặp chuyện ...... Tiểu Oanh Oanh .... nhấtđịnh không được phép sảy ra chuyện gì
Anh thấy tim mình hơi nhói lại .... sự lo lắng không yên ấy lại hiện về khiến anh thấy khó thở vô cùng
- Khi trở về anh sẽ biết ..... tôi chỉ nghe cảnh sát truyền đạt lại .... còn cô ấy có sao không thì tôi không rõ .... tôi
Quản lí chưa nói hết câu thì Hàn Thiên đã bước đi .... để lại 1 câu phũphàng với sứ mệnh của người đứng đầu HÀN THIÊN - Nói với Hàn Mạc ... tôi sẽ về nước .... chuyện bản hợp đồng đó tôi không quan tâm nữa.......... đặt vé máy bay sớm nhất trong ngày hôm nay
- Vâng thưa chủ tịch - Bóng anh bước ra khỏi phòng ...... người quản lí lắc đầu .....khẽ thở dài
Tình cảm thật khó nói .....cô ấy dĩ nhiên còn quan trọng hơn cả sự nghiệp của anh gấp bội lần .......
*************************
Vừa bước chân ra khỏi sân bay ...... Hàn Thiên lái xe chạy vụt đến đồn cảnh sát ..... Có lẽ là do lo lắng đến phát điên lên
Tiểu Oanh là cuộc sống của anh ..... thứ anh cần nhất bây giờ ..... chính là cô và nụ cười hiện hữu trên gương mặt cô ...
.... Đôi tay xiết mạnh vô lăng .... khuôn mặt lạnh băng bất chấp mọi thứ phía trước
Mọi người đều phải dẹp đường để nhường cho chủ tịch đại nhân ...... nếukhông muốn bị đâm cho thương tích đầy mình thì tốt nhất không lên cảnđường anh vào lúc này ............. Con đường bình thường ngắn ngủi thìbây giờ bỗng trở lên dài bất tận .... 2 ven đường là những hàng cây xanh rì rợp bóng mát ..... hình ảnh tươi sáng ấy hình như k hợp với cảm xúclúc này
Hàn Thiên bước vào đồn cảnh sát..... hơi thở rồn rập .... cảm giác căng thẳng chiếm hữu toàn bộ cácgiác quan trên cơ thể ......... ánh mắt đảo vòng vòng như đang tìm kiếmhình bóng nhỏ bé ấy
Tiểu Oanh .... rốtcuộc em đang ở đâu ? .... Mau ra đây trước khi anh thiêu rụi nơi này...... giá như cô có thể thấy tầm quan trọng của bản thân mình đối vớianh lớn đến mức nào ..... đủ để anh có thể tàn sát mọi thứ xung quanh
- Anh là Hàn Thiên
Hàn Thiên quay lại nhìn người mặc quân phục cảnh sát trên người ..... đôi mắt soáy sâu vào con người trước mắt
- Tiểu Oanh của tôi đâu - Hàn Thiên gầm lên ....tiếng nói rít lên như 1 âm thanh ghê rợn khiến hắn thấy sợ hãi ....
- Vào phòng trước đã
Vào phòng sao .... tên khốn này .....
Anh tóm chặt lấy cổ áo hắn nhấc bống lên như nhấc 1 con mèo con ngoan ngoãn
Nhưng con mèo này không hề con mà cũng chẳng ngoan ngoãn tẹo nào .... không ngừng cử động khiến anh phát bực
- Nói .... trước khi tôi cho anh xuống gặp tổ tông 90 đời - Lời đe dọanày quả thực rất bức người .... Cả người hắn bi anh làm cho run bần bật .... sợ đến sắp đi tiểu ra quần
- Thảxuống .... rồi tôi sẽ nói cho anh biết .... anh bình tĩnh lại đi ....đây không phải cách mà chủ tịch Hàn Thiên như anh lên làm ...
Phải rồi ... anh là chủ tịch .... làm gương cho mọi người ...............nhưng vào lúc này ... thì cái tấm gương ấy bị anh làm vỡ tan tành ....Tiểu Oanh Oanh dĩ nhiên còn quan trọng hơn cái tấm gương mà anh xem là tầm thường ấy
Đôi tay anh nới lỏng ...để hắn rơi tự do xuống đất ............. cả người ê ẩm ngước lên nhìnđiệu bộ khinh khỉnh của chủ tịch đại nhân
*********************************
- ANH NÓI GÌ .... CHÁY NHÀ LÀ SAO ???? - Hàn Thiên hét lên .... đôi tay đập xuống bàn dầm dầm như đánh trống
Qủa lạ .... sở cảnh sát mà cũng có trống trường ..... thật không thể tin nổi
- Anh bình tĩnh lại đi ....... chúng tôi đã lục tìm để kiếm người nhưngkhông thấy ...... nhưng có thể là ro lửa cháy quá lớn ..... lên e rằng...... cô Tiểu đã bị hóa thành tro ...
- CÂM MỒM ..... - Hàn Thiên lại hét lên vang vọng khắp căn phòng
....... GIÁM NÓI TIỂU OANH CỦA TAO BIẾN THÀNH TRO ..... LŨ KHỐN ...... CÓ TIN TAO CHO CẢ LŨ CHÚNG MÀY THÀNH TRO KHÔNG HẢ ????
Đôi tay sớm đã nắm chặt thành hình nắm đấm ..... hai hàm răng nghiến chặt....... bộ dạng chủ tịch nghìn người kính nể lúc này ..... giờ lại lộtxác ngoạn mục thành 1 tên lưu manh đáng sợ
- Ở hiện trường chúng tôi tìm thấy thứ này ...... bên trong lòng còn cótên của cô Tiểu ....... - Chiếc nhẫn kim cương hồng nặng 24,78 carat............................ Anh cứng đờ người ....chiếc nhẫn này ....làm anh choáng váng
Đây là chiếc nhẫn mà anh đã chính tay giàng buộc đeo vào tay em ....... Tiểu Oanh Oanh làmơn ........ làm ơn ....... những gì anh đang nghĩ đều không phải là sựthật
Cả người đổ rập xuống ghế .....chiếc nhẫn trong tay lạnh lẽo và vẫn còn vương lại mùi hương của TiểuOanh ....................... chỉ mới ngày trước .... đôi môi ấy vẫn cònbị anh chiếm giữ ........... nhưng giờ cô lại biến mất không để lại 1dấu vết
Tiểu Oanh ... anh sai rồi .....đáng lẽ ..... đáng lẽ ..... anh lên ở lại .... anh sai rồi ...... emđừng đùa nữa .... không thú vị chút nào hết ...... anh thật sự rất nhớem ....
Hàn Thiên nắm chặt chiếc nhẫntrong tay ..... áp vào khuôn mặt mình ..... như đang sưởi ấm cho nó..... truyền vào đó sự sống ....
Dù cóphải đổi cả tính mạng của mình ..... xin em ..... Tiểu Oanh Oanh .....xin em đừng bến mất ...... anh thật sự không thể chịu lâu hơn nữa
**********************************************************************
3 ngày trôi qua không 1 dấu vết ..... mọi kết luận đều khẳng định TiểuOanh Oanh bị nhốt trong phòng và đám lửa dữ rội bủa vây và thiêu thànhtro bụi .........
Hàn Thiên anh dù chếtcũng không tin vào điều này ..... anh sẽ chờ ..... đến 1 ngày cô sẽ trởvề ..... và chính tay anh sẽ bắt cô phải đeo chiếc nhẫn này mãi mãi .... không bao giờ được phép tháo ra
Cánhcửa phòng chủ tịch mở ra ...... mùi hương thơm từ làn tóc mềm theochiều gió phảng phất khiến anh chưa bao giờ có thể quên ................ người con gái ấy có khuôn mặt thiên thần ..... thiên thần của anh
- Tiểu Oanh - Lời nói khẽ thốt ra ... đôi mắt ấy nhìn anh ..... ánh mắtvẫn tha thiết như ngày nào ....... nhưng ẩn sâu là sự thù hận của lửa.....
Đôi tay anh với lấy cô .... nhưngmọi thứ biến mất trong phút chốc ...... đôi tay hững hờ đưa giữa khôngtrung .............nhẹ nhàng buông xuống một cách nuối tiếc ........
Đã bao nhiêu đêm anh thức trắng ..... bao nhiêu từ để có thể diễn tả nỗinhớ nhung da riết lúc này ............. bao nhiêu để cô đủ biết rằng....trái tim anh đang bị giày vò từng ngày trôi qua ...héo rũ trong mệtmỏi nhung nhớ
Nếu có thể lựa chọn lại................ nhất định ...... anh sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ lạiem ở lại .............Nếu em chở về .... dù có phải trả bất cứ giá nào..... anh cũng chấp nhận ..... chỉ cần có mình em ..... Tiểu Oanh Oanh
Khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào khoảng không vô định phía trước ....... từngđường nét vẫn không thể che đi vẻ đẹp tuấn mĩ hút hồn......................
Hà Mi bước đến ........ đôi tay khẽ chạm vào vào bờ ngực vạm vỡ của anh .... lướt nhẹ 1 cách cố ý
Hàn Thiên hất mạnh đôi tay dơ bẩn ra khỏi cơ thể mình ..... ánh mắt lạnhlùng tàn ác chĩa thẳng vào cô ....... Một âm thanh với tốc độ sát thương còn ghê gớm hơn cả 1 quả bom nguyên tử
- CÚT RA NGOÀI
- Tiểu Oanh chết rồi .... nhưng còn có em ..... nhìn thấy anh như vậy .... em thật sự rất đau lòng
Con mẹ này mà biết đau lòng chắc ông trời không có mắt rồi ..... thực chất cũng là lo lắng nhưng là lo sợ nhỡ Tiểu Oanh cô hiện hồn vềbóp cổ thì quả là chết còn hơn sống bị ám
Hàn Thiên bật dậy khỏi ghế .... đôi tay ghì cô vào tường ..... cả cơ thể run lên đầy căm phẫn và tức giận ..............
-CÔ MUỐN CHẾT SAO HẢ ? HÀ MI NGHE CHO RÕ ĐÂY ..... TIỂU OANH OANH CHƯA CHẾT .... CÔ NGHE RÕ CHƯA - Từng chữ phát ra khiến Hà Mi lạnh người .......trước mặt cô không còn phải là chủ tịch đại nhân mà là 1 con thú dữkhông thể động vào
- Em ... hiểu .... rồi .... thả .... em ra.... Hàn ..... Thiên - đôi tay anh ghì chặt đến nỗi Hà Mi dù cố gắng vùng vẫy cũng chỉ có thể cố gắng há miệng mà đớp không khí
Đôi tay tàn bạo quăng cô vào góc tường ..... ánh mắt anh vẫn không ngừng căm phẫn
Bất cứ ai nói em chết ..... kẻ đó sẽ phải trả giá ............. Tiểu Oanh...... anh tin em sẽ chở về ..... dù là bao lâu ....... anh vẫn sẽ chờđợi
Hà Mi nhìn sắc mặt của anh .... trong lòng cảm thấy hơi nhói .......
Chỉ là 1 Tiểu Oanh tầm thường cũng khiến anh đau đớn như vậy ......... vậy còn em ...... anh đã bao giờ đau đớn như vậy
Cô không hề biết nỗi đau mà mình gây ra cũng khiến anh bị tổn thương trầmtrọng ...... chỉ là đối với anh bây giờ nó đã trở lên quá mờ nhạt rễphai