Tiểu Oanh Oanh trở về nhà thì nhận được điện thoại của con mụ yêu tinh Hà Mi
- Alo ....ai vậy
- Tôi là trưởng phòng Hà Mi ....cô Tiểu gặp tôi 1 chút được không ....
Tiểu Oanh Oanh nghe đên đây thì thoáng giật mình ..........Hẹn ra gặp luônkìa , chuyện này hơi đáng nghi nha .................rốt cuộc thì vìchuyện gì , cô đâu có làm gì đến nỗi phải gặp mặt người ta đâu
- Có chuyện gì thì để mai nói ........bây giờ cũng muộn rồi ....................
Có người điên mới đi gặp mặt vào đêm khuya thanh vắng như vậy.....................Hà Mi không nhẽ cô có ý với tôi ...chết thật ,tôikhông thích bị bẻ cong đâu ...má ơi
- Cô Tiểu ....tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp bây giờ ..........chỉ là muốn cho cô Tiểu xem cái này thôi
Đúng là chết thật ....Tiểu Oanh Oanh bị Hà Mi làm cho mủi lòng ......căn bản lời nói pha thêm chút đáng thương ................mà Tiểu Oanh thì lạirất thích đi thương người
- Thôi được .....tôi sẽ gặp cô .............gửi cho tôi cái địa chỉ .....tôi sẽ đến liền
..........................................................................................Tiểu Oanh cúp máy ....nhìn vào màn hình có chút khó hiểu
Bìnhthường không phải cô ta rất ghét mình sao ????? ...vậy mà giờ lại hẹn ra gặp mặt ..........nghi nghi là có vấn đề gì đậy ...................Đừng trách tôi nhá Hà Mi ........tôi cũng chỉ cẩn thận nên mới chuẩn bị tíđồ để phòng thân .......ai mà biết được con quỷ dữ như cô lại dùng kế để hại người .............haha
==================================================================================================================================
Tiểu Oanh Oanh đẩy cửa bước vào quán .............nhìn thoáng qua đã thấy Hà Mi ngồi vắt vẻo trên ghế ................trên người mặc rất ư là mỏngmanh ...........khuôn mặt có chút bầm tím
Không phải vừa bị người ta cắn đấy chứ .....Hà Mi cô gây thù chuốc oán với ai mà bị người ta đánh cho bầm dập đến lông nỗi này .
- Hà Mi .....tôi đên rồi ..............................................
Hà Mi ngẩng lên nhìn cô ..............nước mắt bỗng tràn ra ướt đẫm cảkhuôn mặt .............................................Tiểu Oanh Oanhtrợn tròn mắt
Cô ta có dùng kĩ sảo không vậy ...........cô mà cũng khóc sao ..............hơn thế lại gọi tôi ra để khóc trước mắt Tiểu Oanh Oanh tôi .........đúng là không thể tinđược
- Thôi đừng khóc nữa ..........có gì thì từ từ nói............cô mà cứ khóc lóc như vậy .....người ta lại tưởng tôi làm gì cô ....
Tiểu Oanh huyên thuyên giảithích giỗ cho Hà Mi nín khóc .............cảnh tượng này thật quá làkhông thể tin nổi.............................Chính Tiểu Oanh cô cũng tự đánh vào mặt mình để kiểm nghiệm
Hà Mithấy vậy nghĩ là Tiểu Oanh Oanh cảm thấy có lỗi ................liền lấy tay chặn lấy đôi tay đang tự hành chính mình lại
- Tiểu Oanh ... cô không có lỗi sao lại tự đánh mình
Tiểu Oanh cười trừ nhìn Hà Mi thấy hơi lạnh ........- Chỉ là tôi nghĩ đangmơ lên mới làm vậy .........Hà Mi cô nói đi ....... nếu có ai giám ứchiếp cô ......tôi sẽ thay cô trừng trị hắn thích đáng
Tiểu Oanh từ khi nào lại quan tâm đến chuyện người ta như vậy..........người tốt như Tiểu Oanh Oanh thật sự rất khó sốngđây........cũng may mắn Tiểu Oanh cô có số thoát nạn nên dù có gặp đạixui cũng được giải cứu ......haha
- TiểuOanh Oanh ....dù có nói ra , cô cũng không thể giúpđược........................Nước mắt Hà Mi lại tiếp tục tuôn rơi ...connhỏ này cứ như là long vương không bằng ....muốn mưa là mưa liền........khóc kĩ sảo như vậy .....mà khiến Tiểu Oanh Oanh không nhận ra
Nếu nói ra tôicũng không giúp được thì còn gọi tôi ra làm gì.............mâu thuẫn quá đi .......................Hà Mi .....hôm naycô có sốt không mà sao mặt cô ngu hơn mọi ngày vậy.....................có phải bị đánh cho hỏng não rồi không hả ??????
Chờ đến tỉ giờ ....cuối cùng Hà Mi cũng chịu sủa thành tiếng ...........khổ nỗi Tiểu Oanh Oanh ngu đến độ ...... người ta nhả câu nào là Tiểu Oanhcô đớp lấy câu ấy ngay tức khắc
- Tiểu Oanh Oanh .... tôi biết nói ra điều này có thể cô sẽ không tin .........nhưng tôi không muốn cô gặp nguy hiểm chút nào
Hà Mi mà cũng có lúc lo lắng cho Tiểu Oanh sao ??? ...rốt cuộc cô ta đang thể hiện cái gì vậy ....coi trừng nhập viện nha
- Cô nói đi ...quanh co như vậy đến bao giờ mới chịu nói đậy ..... tôi còn phải về đi ngủ nữa
- Tiểu Oanh .... chủ tịch .....anh ta không phải người tốt
Cái này dù cô không nói ra Tiểu Oanh cũng biết ............trong mắtTiểu Oanh Oanh thì chủ tịch lúc nào mà trả là người xấu...................... chỉ có điều , dù Hàn Thiên anh có đối xử tốt vớicô ra sao thì cũng không thể làm thay đổi những thành kiến đã khắc sâuvào trong máu của Tiểu Oanh
- Hà Mi ...dù cô không nói tôi cũng biết anh ta là người xấu ..... đừng nói với tôi là cái tên khốn đánh cô chính là chủ tịch nghen - Tiểu Oanh Oanh nghĩđến đây đã rùng mình lần 2 ........................Hàn Thiên đúng là xấu nhưng cũng không đến nỗi vũ phu như vậy .............
- Đúng vậy -
Tiểu Oanh Oanh sốc luôn tại chỗ ................. nhìn người đối diện ....hai bờ môi khẽ run run không nói lên lời - Những lời .... cô ....nói....là ....sự thật .... sao ....hả ?
Sao có thể như vậy ....Hàn Thiên ..... không lẽ ... anh lại ....không còn chút tính người ...
Hà Mi trong lòng nở nụ cười ...................Tiểu Oanh không ngờ cô lạirễ bị gạt đến vậy ...........quả thật gọi cô ra đây .....không phí sứctẹo nào
- Tiểu Oanh ....Hàn Thiến ...hức hức .......anh ta không những đánh tôi mà còn ....hức hức ......mà còn....làm nhục tôi ....hức hức ....anh ta không phải con người...........Hà Mi vừa nói vừa lấy ra 1 chiếc máy quay đưa cho Tiểu Oanh
- Tôi đã quay lại ....hức hức .......để làm chứng cứ .....kiện anh ta....... nhưng ..... chủ tịch ......anh ta sẽ không để tôi yên ....nếu.....hức hức ......tôi giám kiện ....anh ta ..........hức
Tiểu Oanh Oanh nhìn những gì diễn ra trong máy quay ....những lời nói của Hà Mi ............trong lòng bỗng thấy đau nhói
Hàn Thiên .........tôi không hiểu sao nhưng thật sự là rất đau ....tại saoanh lại làm ra những chuyện như vậy .....tôi đau lắm anh hiểu không
Tiểu Oanh Oanh làm rơi chiếc máy xuống đất .........cả cơ thể giận đến run người ............hai khóe mắt cay cay ....
Cô bỏ đi ........đôi chân chạy thật nhanh ........cô bị tổn thương sao ???
Hàn Thiên ...từ khi nào anh lại có thể khiến tôi bị tổn thương vậy hả ?....Tôi rõ ràng ghét anh .........nhưng tại sao lại thấy đau như vậy...........có khi nào Tiểu Oanh tôi thật sự đã thích anh............không thể được .......nhất định .....là không
******************************************************************************************************************************
Tiểu Oanh hai mắt vẫn mở tháo láo từ đêm qua đến tận sáng ngày hôm sau...........................dù cô cố gắng nhắm mắt thì cũng không thể ngủ nổi ...................mỗi lần nhắm mắt lại thì hình ảnh Hàn Thiên lạihiện ra khiến cô muốn phát điên lên .................cô không muốn gặpanh nữa .............ghét anh và cũng hận anh vô cùng
Phải rồi ....cô và anh .........hai người ở hai thế giới khác hoàn toàn nhau ..............anh là người của thế giới thượng lưu .............còn côchỉ là người con gái tầm thường không chút nhan sắc ..............thậtsự không xứng với anh
Hàn Thiên .....tôi từng nghĩ ....cũng từng mong chờ ..........rồi đến 1 lúc nào đó cũngchấp nhận anh ...............nhưng bây giờ thì hết rồi .........tôikhông thể tha thứ trước những hành động khốn nạn mà anh đã gây ra..............
Tiếng nhạc chuông vang lên lần thứ 101
An empty street,
An empty house,
A whole inside my heart.
I'm all alone.
The rooms are getting smaller.
I wonder how,
I wonder why,
I wonder where they are.
The days we had,
The songs we sang together.
Oh, yeah.................................................................................
Tiểu Oanh Oanh vẫn nằm yên trên giường........................cô thật sựkhông muốn ngồi dậy ...............thật sự không muốn bắt máy...........vì cô biết người gọi chính là anh ..........người cô đã vôtình yêu lúc nào không hay
Nếu 1 ngày nào đó không còn ai ở bên mỗi khi em buồn ..........không còn ai làm em phải điên lên mỗisớm ban mai ..................cuộc sống cứ trôi qua giống như trước khianh bước đên ....................liệu em có còn giống như ban đầu.....hay niềm vui thủa nào đã hòa vào nỗi sót xa
*************************************************************************************************************************
Hàn Thiên đứng dựa lưng vào xe ..............ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cánh cửa đang đóng im lìm ......................chiếc điện thoại vẫn vangnên bản nhạc chờ quen thuộc ...................nhưng hình bóng người con gái anh yêu lại biến mất như 1 cơn gió thoảng qua khiến anh thấy rùngmình
Tiểu Oanh ....tại sao lại không nghe máy............em biết anh lo lắng như nào không hả ...........anh sợ em bị người ta gạt ......sợ em bị tổn thương bởi chĩnh người em gọi là bạn.......sợ phải nhìn thấy em khóc ..............và nỗi sợ lớn nhất chínhlà thiếu vắng hình bóng em trong cuộc sống của anh
Anhkhông biết rằng ...........người khiến cô buồn lại chính là anh...................đơn giản là vì .............Anh đã quá chủ quan trước tình cảm của Tiểu Oanh Oanh .