Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 7: Đưa dù



Cậu bé mập nhìn vào bé gái nhỏ hung hăng nhe răng đứng trước mặt nó, nó thấy hơi sợ và quyết định rời đi cùng bạn bè.

Khi rời đi, nó không quên để lại một câu: "Mày cứ đợi biến thành đồ cà lăm đi!"

"Hứ ~ Chúc Chúc không sợ đâu, lêu lêu lêu ~"

Chúc Chúc nhìn ba đứa trẻ xấu xa kia đi rồi, bắt chước bọn nó làm mặt xấu mãi cho đến khi bọn nó biến mất khỏi tầm nhìn, xong bé cúi người và xoa đầu nhỏ của Hữu Hữu.

"Đừng sợ nha." Chúc Chúc nghiêng đầu và mỉm cười ngọt ngào.

Hữu Hữu nhìn vào mặt trời nhỏ phía trước, trên mặt nở một nụ cười đã lâu không xuất hiện: "Ừm, bạn... bạn tốt."

Chúc Chúc nắm tay Hữu Hữu và đứng dậy: "Hữu Hữu nè, Chúc Chúc dẫn bạn đi gặp chị hai của Chúc Chúc nha."

Cố Thanh Uyển vừa nghe điện thoại xong, nhìn quanh một vòng để tìm kiếm hình bóng nhỏ quen thuộc đó. Chỉ chốc lát, cô thấy hình bóng bé nhỏ đó và một bạn nhỏ khác đi sau lưng bé tiến về phía cô.

"Chị hai ơi, chị hai ơi. Chúc Chúc có bạn thân rồi nè, bạn ấy tên là Hữu Hữu. Bạn ấy biết vẽ hoa hoa đẹp đó." Chúc Chúc nói.

Cố Thanh Uyển nhìn thấy em gái vui vẻ kéo một cậu bé đến gần, cô thấy cậu bé này hơi quen quen.

Cô nhớ cậu bé tên Hữu Hữu này sống ở nhà bên cạnh, ba mẹ cậu bé thường xuyên đi công tác nên cậu bé sống với bảo mẫu, cô cười và chào hỏi Hữu Hữu: "Chào Hữu Hữu nha."

Hữu Hữu gật đầu và đáp lời chị hai mà cậu bé đã từng gặp này.

"Chị hai, Chúc Chúc đưa Hữu Hữu sang bên kia chơi nha."

Cố Thanh Uyển nghe em gái nói vậy, gật đầu và đi theo hai bé: "Được, em đi đi."

"Hữu Hữu, chúng ta chơi cái này đi." Chúc Chúc nắm tay Hữu Hữu đến gần một cái cầu nhỏ thẳng đứng: "Đi lên chỗ này à?"

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang nghiên cứu chiếc cầu treo, mở miệng nói: "Chúc Chúc, cái này là cầu treo nên em phải đứng trên đó đi qua, lúc đi phải giữ thăng bằng và đừng để rơi xuống nha."

"Hiểu rồi ạ."

Chúc Chúc giơ chân ngắn lên, thử đặt một chân lên cầu treo, rồi cứ tiếp tục đặt chân còn lại lên. Bé đứng trên chiếc cầu treo này, cơ thể nhỏ nhắn lắc lư trái phải, hai tay bé nhỏ không ngừng vẫy.

Sau vài bước, bé dần ổn định hơn và bắt đầu đi từng bước chậm rãi, bé bước đi với khuôn mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Hữu Hữu bước chân ngắn ra, đi theo bên cạnh Chúc Chúc, hai tay cậu bé nhẹ nhàng giơ lên với ý muốn bảo vệ Chúc Chúc.

Chúc Chúc giơ cao hai tay bé nhỏ, nhìn chăm chú chiếc cầu treo, chân ngắn ngủn bước đi từng bước. Khi bé đến đoạn cuối cùng, bé nhảy xuống: "Ya, Chúc Chúc đi xong rồi. Hữu Hữu ơi, cậu có muốn đi không?"

Hữu Hữu đi theo Chúc Chúc đến điểm cuối, thấy cô bé quay đầu nhìn lại thì vội vàng thu lại hai tay đã giơ lên từ trước để bảo vệ cô bé.

Chúc Chúc lon ton chạy đến gần Hữu Hữu: "Hữu Hữu, cậu có muốn chơi không? Đừng lo nha, có Chúc Chúc ở đây, Chúc Chúc sẽ bảo vệ cậu."

"Ừ, ừ."

Hữu Hữu gật đầu và đi đến phía bên kia của chiếc cầu treo, giẫm chân lên và đi về phía trước.

"Hữu Hữu, cố lên. Hữu Hữu, cố lên."

Chúc Chúc đi theo Hữu Hữu, mở to mắt nhìn chăm chú vào chân của Hữu Hữu, bé dõi theo từng bước chân của Hữu Hữu cho đến cuối cây cầu rồi bé giơ tay ra phía trước: "Hữu Hữu."

Hữu Hữu thấy Chúc Chúc giơ tay ra, lại nhìn vào tay của chính mình, cậu bé hơi nâng tay lên một chút rồi hạ xuống ngay, sau vài giây do dự, cậu đặt tay nhỏ của mình lên tay Chúc Chúc.

Một tay khác của Chúc Chúc đặt sau lưng, bé học theo tư thế hoàng tử đỡ công chúa xuống ngựa trong tivi và đỡ Hữu Hữu xuống.

"Hữu Hữu cũng đi hết rồi nè, thiệt là giỏi." Chúc Chúc nói xong mắt to nhìn xung quanh: "Cái đó, cái đó, chúng ta đến đó chơi được không?"

"Được."

Hữu Hữu nhìn vào hướng mà Chúc Chúc chỉ, đó là xích đu. Trước đây, cậu luôn muốn chơi nhưng không có ai đẩy cậu hết.

Sau đó, mỗi khi cậu muốn chơi, cậu luôn chọn những lúc ít người rồi ngồi lên đó và nhìn lên trời, tưởng tượng khi mình được đẩy lên cao thì thấy những gì.

Cố Thanh Uyển đi theo: "Chị sang đẩy hai em nha."

Chúc Chúc đến đó, trước đó bé đã thấy các đứa trẻ khác ngồi ở đây rồi nên bé đến gần, nâng mông nhỏ lên và ngồi xuống ghế xích đu.

"Chúc Chúc, em nắm chặt hai bên đây nè, chị hai bắt đầu đẩy nha."

"Dạ, nắm chặt rồi ạ."

Khi nghe lời của chị hai, Chúc Chúc nắm chặt dây thừng hai bên, bàn tay nhỏ đỏ lên vì dùng sức: "Chị hai, Chúc Chúc đã sẵn sàng rồi ạ."

"Ừm, bắt đầu nha."

Cố Thanh Uyển đẩy mạnh một cái vào xích đu, đẩy em gái đang ngồi trên xích đu bay lên.

"A a ~ hahaha... Chúc Chúc bay lên rồi."

Chúc Chúc cảm thấy xích đu đang mang bé bay gần đến bầu trời hơn và dường như bé có thể chạm tới mây trắng trên trời.

Hữu Hữu ở bên cạnh, nhìn nụ cười trên mặt Chúc Chúc, đầu bé nhỏ dần cúi xuống, nhìn vào ngón tay nhỏ đang xoắn vào nhau.

"Hữu Hữu, đến lượt bạn rồi, cái này có thể làm bạn bay cao cao đó."

Chúc Chúc bay vài cái, nhìn thấy Hữu Hữu đang cúi đầu im lặng bên cạnh, bé không thích bộ dạng này của Hữu Hữu, vì vậy bé bảo chị hai ngừng đẩy.

Bé nhảy xuống xích đu, bước chân bé nhỏ đến gần Hữu Hữu, kéo lấy tay bé nhỏ của cậu bé: "Hữu Hữu, bay cao cao nhé, Chúc Chúc sẽ xem bạn bay lên trời nha."

Hữu Hữu được Chúc Chúc kéo đến, cậu bé thấy chị hai nhìn mình cười thì cậu bé hơi ngại ngùng rồi ngồi lên đó, đây là thứ cậu đã ao ước từ lâu nhưng mãi không thực hiện được.

Cố Thanh Uyển nhìn Hữu Hữu ngồi lên rồi nói: "Hữu Hữu, bám chặt nha em."

Cô nhìn thấy Hữu Hữu gật đầu nhỏ với mình: "Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi."

Hữu Hữu cảm thấy mình chuyển động cùng với xích đu, nhìn Chúc Chúc đang cười và nói "Cố lên" với cậu, khuôn mặt nhỏ của cậu dần dần lộ ra nụ cười.

"Wow! Hữu Hữu giỏi quá, bay cao hơn cả Chúc Chúc luôn." Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu trên xích đu, đôi mắt sáng long lanh.

Cố Thanh Uyển nhìn hai đứa trẻ đáng yêu đang nở nụ cười ngây thơ dễ thương.

"Hữu Hữu, chúng ta lại chơi cái đó nữa nhé."

Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu rời khỏi xích đu, ngay lập tức tiến về phía cậu bé và kéo lấy tay bé nhỏ của cậu bé đến nơi đó.

"Ừ."

Hữu Hữu gật đầu, ngoan ngoãn để Chúc Chúc kéo đi.

...

Cố Thanh Uyển và hai đứa bé chơi thật nhiều trò chơi, lúc này, cô ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi lại nhìn điện thoại: "Chúc Chúc ơi, tới giờ về nhà rồi."

Chúc Chúc trượt từ cầu trượt xuống, bước chân bé nhỏ đến bên cạnh chị hai, vẫy tay về phía Hữu Hữu: "Tạm biệt Hữu Hữu nha. Chúc Chúc về nhà đây."

Cố Thanh Uyển nhìn Hữu Hữu nghĩ rằng bảo mẫu của cậu cũng sắp đến đón cậu: "Tạm biệt Hữu Hữu."

Sau khi vẫy tay, Chúc Chúc thấy Hữu Hữu không đáp lại, bé không nghĩ nhiều và xoay người lại, chuẩn bị đi theo chị hai nhưng bé chỉ đi vài bước đã cảm thấy áo của mình bị kéo lại.

Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc chuẩn bị đi về nhà, cậu nhìn xuống túi quần lấy ra viên kẹo sữa của Chúc Chúc. Đây là người bạn duy nhất của cậu, cậu sợ sau này Chúc Chúc không chơi với cậu mà đi chơi với bạn nhỏ khác thì phải làm sao.

Hữu Hữu đặt viên kẹo sữa ấy lại vào túi, chạy đến níu áo của Chúc Chúc lại.

Trước tiên, cậu vươn ra một bàn tay nhỏ đưa ngón tay út ra phía trước, hướng về Chúc Chúc, nhẹ nhàng nói: "Móc…móc ngoéo."

Chúc Chúc cảm nhận sau lưng có tiếng động bèn quay lại nhìn thì thấy Hữu Hữu đưa ngón út ra trước mặt bé, vừa nãy bé không nghe được Hữu Hữu nói gì.

Bé hơi cúi xuống hỏi: "Hữu Hữu, bạn vừa nói gì vậy?"

"Móc… móc… móc… ngoéo."

Hữu Hữu thấy Chúc Chúc không nghe rõ, vì thế cậu nói lớn hơn một chút so với lần trước.

Lần này, Chúc Chúc đã nghe rõ những gì Hữu Hữu nói, bé đã thấy nó trên tivi rồi.

Khuôn mặt mũm mĩm của bé nở ra một nụ cười đáng yêu, ngón tay nhỏ của mình móc lấy ngón tay nhỏ của Hữu Hữu: "Móc ngoéo hứa một trăm năm cũng không đổi, nếu thay đổi sẽ trở thành chó con."

"Ừm, Ừm, là bạn, bạn… bạn thân." Hữu Hữu thấy nghi thức móc ngoéo đã hoàn thành, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều và vẫy vẫy tay.

"Tạm… biệt."

Đôi mắt long lanh của cậu nhìn theo Chúc Chúc về nhà, cho đến khi hình bóng bé nhỏ của Chúc Chúc biến mất khỏi tầm nhìn cậu mới cúi xuống, lấy viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn ra và nhìn chăm chú vào nó.

Chúc Chúc nắm tay chị hai, nhún nhảy về nhà.

...

Chúc Chúc vừa về đến nhà, ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, chị hai thì về phòng. Bé không nghỉ được bao lâu thì nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, mưa rơi càng lúc càng lớn.

Bé nhảy xuống ghế sofa, bước chân nhỏ đến gần cửa sổ, bàn tay nhỏ nắm bệ cửa sổ, nhón chân rồi ngẩng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ.

Chúc Chúc nghĩ đến việc anh cả đi tay không ra ngoài, vậy chắc anh không đem theo dù, bé biết dầm mưa sẽ bệnh vì thế bé không muốn anh cả bị bệnh.

Mắt to của bé nhìn vào cơn mưa bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc rồi bé chạy đi tìm chị hai, nói với chị là trời mưa rồi nhưng anh cả không mang dù.

"Chị hai ơi, bên ngoài đang mưa mà anh cả không mang theo dù, chắc anh sẽ bị ướt và bị bệnh đó."

Cố Thanh Uyển đang ở trong phòng, nghe tiếng của em gái, quay đầu nhìn thấy bé bước vào lại nghe được lời bé nói thì cô hiểu bé muốn làm gì.

Ban đầu cô muốn nói với em gái là không có gì phải lo lắng, dù anh trai không mang dù cũng sẽ không bị ướt mưa.

Nhưng khi Cố Thanh Uyển nhìn thấy ánh mắt lo lắng của em gái, có vẻ bé rất muốn làm điều gì đó nên cô quyết định không nói cho em gái biết về việc này, nghĩ rằng cô nên cùng em gái làm điều em muốn.

"Chúc Chúc muốn đưa dù cho anh trai hả?"

"Dạ."

Chúc Chúc gật đầu như giã tỏi và nhìn chị hai bằng ánh mắt trông đợi.

Cố Thanh Uyển đứng lên bảo em gái đợi một chút, cô đến phòng kế bên nói với em ba một tiếng, sau đó cô đeo khẩu trang lên, lấy dù và áo mưa nhỏ.

"Chúc Chúc nè, chị hai mặc áo mưa cho em, đợi chút nữa chúng ta sẽ đi tìm anh cả nha."

"Dạ."

Chúc Chúc tự giác giơ cả hai tay lên, cúi đầu nhỏ chăm chú nhìn động tác của chị hai, bé muốn học cách tự mặc áo mưa.

Cố Thanh Uyển cài nút áo mưa, đưa nón cùng bộ cho em gái: "Mặc xong rồi."

Chúc Chúc nhìn áo mưa trên người, đưa tay nhét hai búi tóc của mình vào bên trong mũ, như thế thì không bị ướt mưa rồi.

Cố Thanh Uyển chuẩn bị xong thì dắt tay em gái ra ngoài, cô thấy mưa thế này thì gọi xe đi thì tốt hơn.

"Chị hai ơi, Chúc Chúc cầm dù được không ạ?"

Chúc Chúc nhìn vào chiếc dù trong tay chị hai, bàn tay nhỏ thử bắt lấy vài lần.

"Chúc Chúc cầm nổi không?"

Cố Thanh Uyển nhìn vào chiếc dù cao như em gái, cô lo lắng bé không thể cầm được nó.

"Chị hai, Chúc Chúc rất giỏi đấy."

Chúc Chúc nâng cánh tay lên, thể hiện sức mạnh của mình cho chị hai nhìn: "Hey ha~"

"Được rồi, em cầm đi." Cố Thanh Uyển đưa dù cho em gái cầm.

Cô nhìn thấy đôi bàn tay bé nhỏ của em gái, bé đứng thẳng người và cầm chặt cây dù như đang cầm một ngọn đuốc, mỗi bước đi của bé đều rất vững vàng, như thể bé đang tham gia một nghi lễ linh thiêng gì đó.

"Chúc Chúc nè, để chị hai cầm dù cho nhé." Cô cảm thấy cách em gái cầm dù có vẻ mệt mỏi.

"Không cần đâu, chị hai phải tin tưởng Chúc Chúc chớ. Chúc Chúc có thể làm được mà." Chúc Chúc nâng tay lên một chút, để cây dù không chạm đất.

Cố Thanh Uyển đưa em gái đến một góc đường, rồi gọi taxi đến công ty của anh cả.

Chúc Chúc ngồi trên xe, ôm chiếc dù trong tay, đôi mắt lớn nhìn ra ngoài cửa sổ, kính xe đầy vết nước mưa rơi xuống.

Cố Thanh Uyển ngồi bên cạnh em gái, nhìn thấy em gái ôm cây dù một cách quý trọng, cảm giác như đây không phải là một chiếc dù thông thường mà là một sản phẩm độc nhất của nhà thiết kế nổi tiếng.

Cô thấy sắp đến nơi nên lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh cả, tạo một bất ngờ nhỏ cho anh. Cô nói sơ tình hình qua điện thoại rồi nhận được tin nhắn trả lời của anh cả.

"Chúc Chúc, chúng ta sắp đến rồi."

"Dạ."

Chúc Chúc thu hồi ánh mắt, ôm chặt chiếc dù trong lòng hơn một chút.

Khi xe đã dừng lại, chị hai bế bé ra ngoài, bé ngẩng đầu nhỏ lên nhìn tòa nhà cao lớn, cao đến không thấy nóc, cái miệng nhỏ phát ra tiếng cảm thán.

"Chị hai, là anh cả, anh cả kìa. "

Khi Chúc Chúc thu lại ánh mắt thì thấy trong tầm mắt xuất hiện thân hình cao cao quen thuộc, lập tức hưng phấn kêu lên, kéo lấy cây dù dài, kích động chạy lon ton tới.

Cố Thanh Diên nhận được tin nhắn từ em gái nên anh vội vã đi xuống lầu, đang thở gấp thì thấy hai người vừa xuống xe.

Anh bước dài từng bước, nhanh chóng đi ra đón các em, nhìn thấy em gái chân ngắn ngủn đang chạy thật nhanh, một đường kéo cây dù dài tới.

"Anh cả ơi, trời mưa nên Chúc Chúc đem dù dù cho anh nè. "

Cố Thanh Diên nhìn em gái hiểu chuyện, không quan tâm áo mưa ướt nhẹp trên người bé, cúi người ôm lấy bé: "Chúc Chúc giỏi quá đi. "

"Anh cả, dù dù nè."

Chúc Chúc ở trong lòng anh, giơ tay nhanh chóng đem dù đưa lên: "Anh cả ơi, sau này trời mưa anh cũng không cần sợ nha, anh có Chúc Chúc rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv