Ngài Cố bất đắc dĩ thở dài, không trả lời cô mà xoay người đi rửa tay.
Nhu Nhiên làm một cái đuôi nhỏ, lon ton chạy theo sau. Cô rất biết điều mà dừng lại không trêu nữa, dù gì người ta cũng là chủ nhà đó.
Cố Từ Vĩ đưa cho cô dép đi trong nhà, nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu đói chưa? Tối nay muốn ăn gì?"
Cô tựa vào bàn ăn, ngạc nhiên hỏi:
"Cậu biết nấu ăn hả?"
Cố Từ Vĩ liếc cô một cái như muốn nói "sao cậu hỏi thừa vậy".
"Đương nhiên rồi. Tôi ở một mình mà."
Cậu phát hiện khi cô gái nhỏ nghiêm túc suy tư thường sẽ không kiềm chế được mà làm biểu cảm phồng má, đôi mắt hạnh mở to hết nhìn phải lại nhìn trái.
Hiện tại Nhu Nhiên cũng làm một biểu cảm như vậy, nghĩ rồi lại nghĩ mấy giây mới cho ra một quyết định "kinh thiên động địa":
"Tớ ăn gì cũng được."
Cố Từ Vĩ nghe xong câu trả lời thì đi hai bước đến chỗ cô đứng, giơ tay cốc đầu Nhu Nhiên cái nhẹ.
"Đáng ăn đòn."
Tuy rằng chẳng đau chút nào, thế nhưng Nhu Nhiên ăn vạ với cậu đến nghiện, lập tức kêu lên một tiếng, đau đớn ôm đầu.
Ngài Cố không bị mắc bẫy, xoay người tới mở cửa tủ lạnh:
"Đừng ăn vạ nữa, lúc nãy tay tôi chỉ khẽ chạm vào trán cậu thôi đấy."
Nhu Nhiên bất mãn bĩu môi, không phục nói:
"Ngài Cố ơi, ngón tay ngài cứng như sắt thép ấy, đụng cái là muốn lủng đầu luôn."
Cố Từ Vĩ phì cười, nhanh nhẹn lấy ra đồ ăn trong tủ lạnh.
"Chuyên Văn các cậu nói chuyện đúng là có hình ảnh."
Nhu Nhiên chắp tay sau lưng, khiêm tốn đáp:
"Quá khen, quá khen."
Cố Từ Vĩ cho xương vào nồi hầm sau đó gọt bí đỏ. Cậu thái thêm một ít thịt lợn để chiên xù ăn kèm sốt cà ri.
Nhu Nhiên rất muốn giúp nhưng cả hai tay cô đều băng bó, thành ra chỉ đành ngồi một chỗ cổ vũ tinh thần cho ngài Cố.
Nấu nướng xong xuôi đã là hơn một tiếng sau. Cố Từ Vĩ vừa bê đồ ăn ra, Nhu Nhiên đã tròn mắt, khoa trương khen:
"Thầy giáo Cố nấu ăn đỉnh quá!"
Cậu nhét thìa vào tay cô gái nhỏ, ngồi xuống đối diện:
"Cậu thử đi, xem có vừa không."
Nhu Nhiên thử xong thì tấm tắc khen ngon không ngừng. Cố Từ Vĩ trong lòng vui như sắp bay lên mây, khoé miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.
Hôm nay Cố Từ Vĩ phải dạy một ca buổi tối ở trung tâm tiếng Anh, 11 giờ mới được về. Tay của Nhu Nhiên không thể đụng nước nên cậu tiện thể rửa bát luôn rồi mới lên chuẩn bị đồ đi dạy.
Nửa tiếng sau, Cố Từ Vĩ mặc áo sơmi trắng quần âu xách theo cặp máy tính chuẩn bị đi làm.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Nhu Nhiên một chút cửa, thò đầu ra ngoài. Cô hình như vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo choàng tắm. Mái tóc dài trên người cô còn chưa khô hết, vài sợi dính lung tung trên mặt.
Cô gái nhỏ thò đầu ra mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Từ Vĩ, ngượng ngùng mãi không biết mở lời thế nào. Nhu Nhiên húng hắng một tiếng rồi xấu hổ hỏi:
"Thầy giáo Cố đi làm đó hả?"
Cố Từ Vĩ "Ừm" một tiếng, rời ánh mắt đi chỗ khác. Cậu xắn tay áo lên, đứng đợi Nhu Nhiên tiếp tục nói.
Cô hiếm khi lắp ba lắp bắp, làn da trắng nõn như nhuộm một màu đỏ hồng.
"Cậu... cậu... à, hôm nay tớ chưa mang quần áo theo, cậu..."
Cố Từ Vĩ chưa đợi cô phải nói hết câu đã đáp lời:
"Ừm, được."
Nói rồi cậu liền xoay người đi vào phòng.
Nhu Nhiên giống như mới thoát được một kiếp nạn, nặng nề thở ra một hơi.
May mà ngài Cố không bắt cô trình bày hết. Xấu hổ chết cô rồi.
Ngày mai là thứ bảy, đi học nốt nửa ngày là sẽ đến ngày nghỉ. Đến lúc đó cô có thể đi mua sắm lại quần áo sách, vở đồ dùng cá nhân rồi.
Nhu Nhiên nghĩ nghĩ, hay là quay về nhà dọn hết đồ sang đây nhỉ?
Nguồn tài chính trong tài khoản hiện tại cũng không cho phép cô tiêu hoang.
Sau lần đó ba cô chắc sẽ chẳng bao giờ về lại căn nhà đó nữa, nhưng có chạm mặt mẹ cô không thì Nhu Nhiên cũng chưa thể xác định.
Với người mẹ mà con mình rách đầu chảy máu phải đi bệnh viện, khi tỉnh rượu cũng không thèm liên lạc, cô không có cách nào gỡ bỏ khúc mắc để mở lời trước.
Vì trong lòng bà ta, cô đâu có là gì?
Nhu Nhiên còn đang suy nghĩ thì đã có tiếng gõ cửa phòng.
Cố Từ Vĩ lấy đồ rất nhanh, đưa cho cô mấy cái áo phông, lại không biết lấy đâu ra mấy chiếc quần đùi trông hết sức dễ thương.
Nhu Nhiên nhận đồ, hơi xấu hổ mà nói cảm ơn. Chẳng qua là mấy chiếc quần đùi màu hồng in hình chó mèo mày không thể không làm cô bận tâm. Thế là cô làm bộ lơ đãng hỏi:
"Đống quần đùi này... cậu lấy đâu ra vậy?"
Màu sắc này, kiểu dáng này chỉ có thiếu nữ đang tuổi lớn mới mặc.
Cố Từ Vĩ bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho không kịp phản ứng, khó hiểu "hả" một tiếng.
Nhu Nhiên ôm quần áo vào lòng, hơi khó xử nói:
"Thì... quần áo này là của bạn gái cậu hả? Nếu đúng thì tớ mặc lại quần áo cũ cũng được."
"Hả? Bạn gái gì? Sao cậu tự dưng lại hỏi thế?"
Nhu Nhiên giơ đống quần áo lên trước mặt:
"Quần áo này nè. Không phải hả? Đừng nói là... đống quần đùi mèo con bánh dâu này cậu tự mặc đó nhé?"
Cố Từ Vĩ cạn lời:
"Không phải. Quần áo mua cho em gái tôi nhưng chưa có dịp dùng tới. Còn mới nguyên đó."
Nhu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
"Ừm, vậy cảm ơn ngài Cố nhiều nha. Cậu đi làm đi không muộn giờ."
Cố Từ Vĩ nhìn cô gái nhỏ nãy giờ vẫn ló mỗi khuôn mặt ửng hồng ra ngoài, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Cậu không đi ngay mà đút tay vào túi quần, suy nghĩ vài giây rồi đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô.
"Nhu Nhiên này."
"Hả?"
"Tôi chưa có bạn gái."
Thiếu niên nghiêm túc đến lạ, tròng mắt đen láy giống như chứa hàng ngàn, hàng vạn vì sao. Theo cái nhìn vừa kiên định lại rất đỗi ôn nhu của cậu, Nhu Nhiên cảm giác tim đập thình thịch, vô thức trả lời lại:
"Hả? Cậu nói sao cơ?"
"Tôi chưa có bạn gái." - Thiếu niên tiếp tục lặp lại một lần, sau đó tiến gần hơn đến cánh cửa. Một tay cậu bám vào khung cửa, cả người đổ về phía trước gần lại Nhu Nhiên:
"Trước giờ con gái ở bên cạnh tôi chỉ có mình cậu thôi."