Túc Tinh Dã vẫn luôn chờ đợi Bạch yến Thừa về, ban đầu còn ngoan ngoãn ngồi yên không quậy phá, chẳng bao lâu sao đã không nhịn được đứng dậy muốn hoạt động, một mình đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ đơn sơ mà sạch sẽ, trong mắt toát ra vẻ tò mò, lúc thì ngó nhìn ngăn kéo bàn làm việc, lúc lại đứng nhìn ly uống nước của tiến sĩ Bạch, đến cả gầm giường cũng không tha.
Đang lúc cậu sờ lên ly nước muốn trộm hôn một cái, trước cửa sổ đột nhiên có một bóng người xuất hiện, cậu tưởng rằng Bạch Yến Thừa quay về rồi, lập tức buông ly nước sải hai bước ngồi xuống giường trở lại, giữ gìn tư thế ngồi đoan trang giống hệt như lúc nam thần ra ngoài.
"Cộc cộc cộc -- "
Bóng người kia dừng ở cửa, nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng.
Túc Tinh Dã sửa sang lại quần áo, hắng giọng một tiếng: "Vào đi ạ."
Người bên ngoài chần chừ mấy giây, sau đó chầm chậm kéo cánh cửa bằng thép của phòng kí túc ra, đầu tiên một nhúm tóc dài đen nhánh xuất hiện, sau đó là một khuôn mặt trái xoan.
Túc Tinh Dã tập trung nhìn cô, nhanh chóng nhận ra người này, đó chính là đồng nghiệp nữ đã dẫn cậu đi vào, Túc Tinh Dã lập tức đứng bật dây khỏi giường, có hơi hiếu kì nhìn người tới.
Ánh mắt của Tống Phi Phi còn hiếu kì hơn cả cậu, đánh giá chiều cao và mặt mũi cậu không chút e dè, sau đó duỗi tay ra vẫy vẫy, nhe răng cười một cái: "Hi!"
"Xin chào." Túc Tinh Dã hơi ngượng ngùng gật đầu.
Tròng mắt Tống Phi Phi hơi chuyển động: "Chị có thể vào không?"
Túc Tinh Dã đáp: "Tất nhiên là được."
Được cho phép, Tống Phi Phi mới bước hẳn vào phòng, trong tay còn đang cầm quạt điện mini, nhìn quanh phòng một lần rồi ánh mắt mới quay về trên mặt Túc Tinh Dã.
"Chị là Tống Phi Phi, trợ lý nghiên cứu của tiến sĩ Bạch, rất vui được gặp em."
"Chào chị, em là Túc Tinh Dã, vẫn còn đang đi học."
Hai người giới thiệu bản thân đơn giản, sau khi bắt tay xong, Tống Phi Phi đưa quạt điện mini cho Túc Tinh Dã.
"Cho em này!" Cô cười nói, dáng vẻ nhiệt tình giống hệt như đang quan tâm chăm sóc cho bạn học mới chuyển trường tới, "Chắc là nóng nực lắm nhỉ, cái này dùng ổn lắm."
Túc Tinh Dã không tiện từ chối, cũng không biết phải từ chối như thế nào, chỉ đành ngơ ngác nhận lấy quạt điện, âm thầm dò xét cô gái có vẻ ngoài bình thường nhưng đôi mắt lại biết cười này.
Thật ra chỉ khi nào ở trước mặt người thân thiết và yêu thích thì cậu mới sẽ biểu hiện ra bộ mặt thật của mình, còn khi ở với người không thân quen, cậu sẽ thuộc kiểu người tương đối trầm tĩnh ít nói, người ngoài đều nói rằng cậu cao ngạo lạnh lùng khó gần.
Nhất thời cậu không biết phải làm gì khi ở cùng với Tống Phi Phi, người này đến quá đột ngột, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Cũng may tính cách của Tống Phi Phi hoạt bát, giữa cuộc nói chuyện sẽ không khiến cho người ta cảm thấy bị áp lực quá lớn hay bực bội, không khí cũng không đến nỗi lúng túng.
Từ trước đến nay Tống Phi Phi là như thế, quen nhau chưa đến năm phút đã bắt đầu ra tay lôi kéo cánh tay Túc Tinh Dã lại ngồi lên giường, còn cô thì kéo chiếc ghế của bàn làm việc đến ngồi đối diện.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách chỉ có nửa mét.
Một tay Tống Phi Phi gác cằm, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười tươi rói, đôi mắt to vừa phải nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Túc Tinh Dã không chớp lấy một cái, từ ngữ cảm thán và khen ngợi không ngừng xông lên đầu.
Túc Tinh Dã bị cô nhìn như thế, đáy lòng cũng run rẩy, có ảo giác như cô con gái xấu xí về gặp mặt mẹ chồng vậy, cậu không biết phải làm sao sờ lên mặt mình, khó hiểu hỏi: "Sao thế ạ?"
Tống Phi Phi lắc đầu, cô ngồi thẳng lại, nghiêm túc nói: "Em xinh quá à."
"..." Túc Tinh Dã lộ ra nụ cười lúng túng nhưng không thất lễ: "Hửm... Cảm ơn."
"Ha ha ha!" Tống Phi Phi đột nhiên bật cười hớn hở, phấn khích dậm chân.
Nụ cười lúng túng trên mặt Túc Tinh Dã cứng đờ ngay lập tức, cậu càng sững sờ hơn, không biết nên nói gì, chỉ có thể cười gượng hai tiếng theo để phụ họa cho đối phương.
Tống Phi Phi vừa cười vừa nói: "Em đừng cảm thấy khó hiểu, thử nghĩ xem, người có thể ở bên cạnh tiến sĩ Bạch có mấy ai là người bình thường đâu, mặc dù chị nghĩ là bản thân rất bình thường đó."
Nghe vậy, Túc Tinh Dã không khỏi tò mò mở to mắt.
Tống Phi Phi xích lại gần cậu, ánh mắt trở nên thần bí khó lường, cô nàng che miệng nói: "Em biết bộ phận bọn chị có một biệt hiệu không?"
Túc Tinh Dã bị khơi gợi hứng thú, trong mắt ẩn chứa chờ mong: "Có liên quan đến tiến sĩ Bạch không?" Thấy người nọ gật đầu, cầu bèn không kịp chờ đợi nữa muốn biết, trong đáy mắt tràn ra tò mò mãnh liệt, "Là biệt hiệu gì ạ?"
"Nhóm Ba Người GT." Xét theo giọng điệu, hình như Tống Phi Phi còn có hơi tự hào.
Túc Tinh Dã hoài nghi cau mày: "Nghĩa là gì?"
"Phiên dịch thẳng ra là nhóm Ba Người Quái Thai." Tống Phi Phi lại cười phá lên, "Chị, tiến sĩ Bạch và lão Hạ, ba người bọn chị trong mắt mọi người là một sự tồn tại thần kì đó, chị cũng không biết vì sao nữa, có lẽ là vì ba người bọn chị mỗi ngày đều túm tụm với nhau ấy, nhưng mà lão Hạ thì khác, anh ấy là lãnh đạo."
"Lão Hạ là lãnh đạo của tiến sĩ Bạch ạ?"
Tống Phi Phi do dự một chút rồi gật đầu: "Xem như là vậy, thật ra tiến sĩ Bạch không cần ai phải lãnh đạo cả, anh ấy thường xuyên làm việc một mình lắm, với những thành tựu mà anh ấy đã mang lại cho Sở nghiên cứu, nếu không phải bị kẹt tuổi tác thì đã thăng chức từ lâu rồi, ít nhất cũng lên được đến chức chủ nhiệm, có điều cũng không gấp, là chuyện sớm muộn thôi, chị cá là không đến ba năm nữa thôi."
"Tiến sĩ Bạch đúng thật là vô cùng thần kì, anh ấy giỏi như thế, chắc chắn sẽ thành công thôi." Túc Tinh Dã dùng hai tay chống cằm nhìn lên trần nhà, hoàn toàn để lộ dáng vè của một nhóc fanboy.
Có lẽ vì chủ đề trò chuyện của bọn họ vẫn luôn xoay quanh Bạch Yến Thừa, chỉ mới nói vài câu thôi, nỗi lúng túng và khó xử vừa mới nhú đầu của Túc Tinh Dã đã bất giác bay đi mất, dần dần cởi mở nói chuyện với người kia hơn, còn có thể chủ động gợi chuyện.
Cậu có thể cảm giác được, Tống Phi Phi thích cậu, năng lượng yêu ai yêu cả đường đi cũng khiến cho cậu dần có ấn tượng tốt với Tống Phi Phi, nội dung cuộc trò chuyện bấy giờ đã trở nên gần gũi hơn, đối phương đang kể đến phiền muộn vì da bị khô nứt, Túc Tinh Dã không chút do dự lấy hết kem chống nắng và kem dưỡng ẩm mà mình mang theo tới ra tặng cho cô.
Tống Phi Phi cầm một chai xịt chống nằng lên nhìn thử, ngạc nhiên hỏi: "Xịt phun sương hãng F, bán ra với số lượng có hạn mà em cũng mua được á?"
Túc Tinh Dã không hiểu nhiều về phương diện này, cười ngu ngơ nói, "Em cũng không biết, đều là hàng đề cử trên mạng mà, vừa hay em có bạn học làm Daigou*, cho nên nhờ mang về giúp một chai."
(*) Daigou (代购, nghĩa đen: "mua sắm thay thế") là một kênh thương mại trong đó một người bên ngoài Trung Quốc mua hàng hóa (chủ yếu là hàng xa xỉ, nhưng cũng có hàng tạp hóa như sữa bột trẻ em) cho một khách hàng ở Trung Quốc đại lục, do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ở nước ngoài có thể 30 đến 40% cao hơn ở Trung Quốc sau khi nhập khẩu. (Wiki)
"Vậy thì chị không thể nhận đâu, phun hai lần là vui lắm rồi." Nói xong, Tống Phi Phi mở nắp chai, phun đúng hai lần, sau đó hài lòng vỗ lên mặt, nói: "Nhóc con tinh tế thật."
Túc Tinh Dã chỉ cười không đáp, trong lòng suy nghĩ, vì để tiếp cận Bạch Yến Thừa cậu mới chú ý chăm sóc bản thân, trước đây sẽ không để ý nhiều.
Ai cũng nói yêu đương sẽ khiến cho người ta biết chỉnh chu cho bản thân mình hơn, không chỉ mỗi con gái mà cả con trai cũng như thế.
Dù Túc Tinh Dã có năn nỉ đến cỡ nào, cuối cùng Tống Phi Phi cũng chỉ lấy đi một chai phun sương cấp ẩm, không lâu sau đưa lại cho cậu một chai xịt dưỡng da tay và kem dưỡng thể làm quà đáp lễ. Túc Tinh Dã vui vẻ cất vào ba lô, cảm giác thân thiết giữa hai người dường như lại sâu thêm một tầng nữa.
Không chỉ thế, Tống Phi Phi còn tìm đâu ra dưới giường một cái thau nhựa, lấy thêm một chiếc khăn mặt mới, kẹp hai món đồ này bên hông rồi quay người nói với Túc Tinh Dã, "Chị đi lấy nước rửa mặt cho em nhé."
Túc Tinh Dã được chiều mà sợ ngăn cản: "Em tự đi là được rồi."
Tống Phi Phi nhiệt tình nói, "Không sao đâu, chị là trợ lý của tiến sĩ Bạch mà, đây đều là một phần công việc thôi, có điều tiến sĩ Bạch là người tốt, không xem chị là trợ lý mà sai vặt, anh ấy vẫn luôn đối xử với chị như các đồng nghiệp cùng cấp khác, cũng nhờ anh ấy tôn trọng chị, những lãnh đạo nhỏ của bộ phận khác mới nhường nhịn chị một chút."
"Anh ấy còn không cần, vậy thì em càng không thể làm vậy!" Túc Tinh Dã hơi kích động, sợ mình tự làm chuyện sai khiến người ta ngại, vội đến mức vươn tay giật lấy thau và khăn mặt.
Tống Phi Phi nhanh nhẹn tránh đi, mở cửa ra ngoài trước. "Đâu có giống đâu, em là vợ nhỏ xinh đẹp của tiến sĩ Bạch mà, phục vụ phu nhân là việc nên làm, em cứ yên tâm ở đây chờ chị, chị đi múc nước cho."
Vợ... Vợ nhỏ xinh đẹp?
Túc Tinh Dã sững sờ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn người nọ rời đi không thể ngăn cản, mãi đến khi cửa thép đóng lại phát lên một tiếng "lạch cạch", cậu mới dần lấy lại tinh thần.
Cậu vô thức tỉ mỉ nhấm nháp dư vị mà xưng hô xấu hổ không phù hợp lắm đó để lại, trong lòng như có con hươu con tông loạn, máu toàn thân dường như đều tập trung lên mặt, chạm lên sẽ bỏng tay.
Cảm giác này đúng là mâu thuẫn, vừa khó chịu vừa sung sướng.
Chỉ một lát sau thôi, Bạch Yến Thừa đã quay trở lại.
Bên ngoài trời đã tối xuống, người đàn ông đứng ngoài cửa, thân hình cao ráo, đỉnh đầu chạm đến cạnh trên của cửa, Túc Tinh Dã ngay lập tức nhận ra bóng dáng Bạch Yến Thừa.
Bóng đèn nhỏ trong phòng được bật lên, ánh đèn vàng vọt, không đủ sáng hết phòng.
Khi Bạch Yến Thừa mở cửa vào phòng, anh không nhìn thấy rõ vẻ mặt của đối phương, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen nhanh chóng lao về phía mình, vừa đúng lúc trên eo truyền tới cảm giác bị trói chặt, trong ngực có thêm một nguồn nhiệt quen thuộc.
Túc Tinh Dã chẳng nói chẳng rằng gì đã xông đến ôm lấy anh, giống hệt như chú chó con đợi chủ nhân về nhà vậy.
Bạch Yến Thừa thầm nghĩ, sao lại là chó con được nhỉ, rõ ràng là một con mèo rừng nhỏ thích xù lông lại còn dính người mà.
Anh vươn tay đỡ lấy vai để Túc Tinh Dã đứng vững, cười hỏi: "Sao thế, lại chịu uất ức gì sao?"
Túc Tinh Dã chộn mặt vào hõm cổ anh, giọng điều tràn ngập áy náy, lẩm bẩm: "Chị Phi Phi nói anh bị lãnh đạo gọi đi khiển trách ạ, có phải là do em gây phiền phức cho anh không?"
Bạch Yến Thừa khẽ nhíu mày: "Phi Phi đã đến đây sao?"
Túc Tinh Dã gật đầu: "...Ưm."
Âm thanh nỉ non ngắn ngủi này cực kì tủi thân, Bạch Yến Thừa chỉ cảm thấy tim mình cũng mềm nhũn ra rồi, anh vươn tay khẽ vuốt sống lưng thon gầy của đối phương như an ủi, giọng nói dịu dàng: "Không có, sao lãnh đạo có thể khiển trách được chứ, lãnh đạo của anh đều rất khéo hiểu lòng người, giống như giáo sư Nghiêm vậy."
"Vậy thì càng nguy to!" Túc Tinh Dã ngẩng phắt đầu lên, lập tức bối rối, "Ông già... Á ý em là ông chú, ông ấy rất thích trêu chọc người khác."
"Từ trước đến giờ thầy ấy chưa từng trêu trọc anh." Bạch Yến Thừa nói chắc mẩm, "Đừng có nghĩ lộn xộn nữa, có một điều đúng trong số những tin đồn về anh, đó là trong ngành anh thật sự rất được tôn trọng, sẽ không ai khiển trách anh cả."
Nói đến đây, anh khẽ cười lên, trong nụ cười để lộ ra một chút không đứng đắn, duỗi một ngón tay ra đo một đốt ngón tay, "Tiến sĩ Bạch trong truyền thuyết vẫn có chút mặt mũi mà nhỉ."
"Chứ sao!" Túc Tinh Dã thốt lên, lại vùi mặt vào cổ người đàn ông, khóe môi cong lên nụ cười tự hào sảng khoái, "Anh là thần trong ngành mà, rất nhiều hạng mục thành công là đều nhờ có công của anh đó, bọn họ dựa vào cái gì mà trách anh chứ."
"Không phải," Bạch Yến Thừa sửa lại, "Hạng mục là thành quả nỗ lực của vài trăm người thậm chí là mấy ngàn người cộng lại mới có thể hoàn thành, không phải chỉ có công của mỗi mình anh."
"Ừm." Túc Tinh Dã nâng mí mắt, "Em hiểu rồi, hình thức thôi, em hiểu hết mà."
Bạch Yến Thừa dở khóc dở cười, không nhịn được vỗ gáy cậu, "Không phải hình thức, nói thật đấy, nhóc con ma lanh này."
Túc Tinh Dã ấm ức, phiền muộn hừ hừ hai tiếng, muốn nhân cơ hội này cắn lên xương quai xanh của nam thần, ngay lúc mong muốn sắp sửa đạt được, thì ngoài cửa truyền đến tiếng động phá hoại bầu không khí.
Tống Phi Phi ra ngoài lấy nước đã quay về, trên cổ vắt khăn lông trắng, trên tay bưng nửa thay nước, đứng thẳng người trước cửa, trừng to mắt nhìn hai người đàn ông ôm ấp nhau trong phòng.
Phản ứng của cô nàng siêu nhanh, hai vai rụt lại cười hề hề: "Úi chà, tôi về không đúng lúc nhỉ."
Túc Tinh Dã lưu luyến buông tay, lui khỏi người Bạch Yến Thừa, đặt mông ngồi lên giường phía sau, cúi đầu xoa nắn ngón tay.
Cậu không sợ ngại cũng không hề ngại, trái lại có hơi buồn bực, suýt nữa là thả dê được rồi, chỉ còn kém chút xíu nữa thôi.
Bạch Yến Thừa nhận lấy thau nước trong tay Tống Phi Phi, dịu giọng nói cảm ơn: "Phi Phi, làm phiền cô rồi."
"Không phiền đâu." Tống Phi Phi vô tư lắc tay, ngó về phía giường ngủ, "Tiến sĩ Bạch, tối nay bé Tinh Dã có ở lại đây không?"
Túc Tinh Dã cũng rất quan tâm vấn đề này, hai tai lập tức dựng thẳng lên, thấp thỏm muốn biết xem bản thân có bị đuổi đi không.
Bạch Yến Thừa nói: "Muộn rồi, ở bên ngoài không an toàn."
Vậy có nghĩa là được ở lại đúng chứ!
Túc Tinh Dã vui mừng ra mặt, khóe môi không kiểm soát được giương lên.
Tống Phi Phi đảo mắt, dùng giọng điệu ngây thơ hỏi: "Vậy... Hai người ngủ cùng một phòng luôn à?"
Sắc mặt Bạch Yến Thừa không đổi, cười nhẹ nhàng như cũ: "Nếu không thì sao?"
Tống Phi Phi cố tình nhắc nhở: "Giường đơn đó nha."
Túc Tinh Dã run rẩy, hạnh phúc muốn ngất đi.
Bạch Yến Thừa nhanh chóng đả kính tâm trạng phơi phới của chàng trai: "Tôi ngủ trên sàn nhà."
Tống Phi Phi tiếp lời: "Sàn xi măng mà."
Bạch Yến Thừa ứng phó điêu luyện: "Tôi không sợ lạnh."
"Nhưng..."
Tống Phi Phi còn muốn tiếp tục tìm lý do, Bạch Yến Thừa đã duỗi tay đẩy cánh cửa sau lưng cô ra, ý đồ đuổi khách hết sức rõ ràng.
"Phi Phi, mệt mỏi cả ngày rồi, còn không mau về phòng nghỉ ngơi đi." Giọng điệu của Bạch Yến Thừa ấm áp bình thản, lại ẩn giấu một cảm giác ngột ngạt vô hình.
Tống Phi Phi dám giương nanh múa vuốt với lão Hạ, thậm chí dám lôi kéo làm quen với Túc Tinh Dã, nhưng nào dám đắc tội tiến sĩ Bạch, cũng chẳng dám giở trò trước mặt anh, quyết định thấy tốt thì lấy.
Cô nàng ngoan ngoãn lui về sau một bước, đứng ở bên ngoài phòng kí túc, điềm nhiên đáp: "Tiến sĩ Bạch ngủ ngon." Sau đó duỗi cỗ ra nhìn, "Tinh Dã, bé Tinh Dã."
Túc Tinh Dã còn đang đắm chìm trong cảnh tượng mình và nam thần chung chăn chung gối, nghe thấy tiếng gọi của cô thì không thể không nâng đôi mắt dập dìu gợn sóng lên, lắp bắp hỏi: "Ưm... Sao vậy ạ?"
Tống Phi Phi vẫy tay: "Ngủ ngon nha."
Túc Tinh Dã nở nụ cười thân thiện: "Chị Phi Phi ngủ ngon."
Tống Phi Phi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người dàn ông, mới vừa rồi còn ôm nhau cứng ngắc, bây giờ lại rơi vào khoảng không im lặng.
Bạch Yến Thừa lặng lẽ dọn dẹp mặt bàn, kiểm tra xem cửa sổ và cửa phòng có hở hay không, bận rộn một lúc mới mang thau nước đến trước mặt Túc Tinh Dã.
"Rửa mặt trước đã, rửa chân sau." Bạch Yến Thừa vừa kéo ghế ngồi xuống, vừa nhắc nhở chàng trai còn đang ngẩn người.
Túc Tinh Dã lấy lại tinh thần, khẽ "À" một tiếng, phản ứng tự nhiên là cởi trang phục chống nắng ra, sau đó cúi sát mặt xuống gần thau nước, tay vừa chạm vào nước lạnh, đột nhiên nhận ra Bạch Yến Thừa đang phục vụ mình rửa ráy, lập tức nắm tay lại giật lùi về phía sau, hơi căng thẳng nhìn người đàn ông: "Tiến... tiến sĩ Bạch, hay là anh rửa trước đi."
"Khách sao với anh cái gì," Bạch Yến Thừa cảm thấy buồn cười vò nhúm tóc đen của cậu, "Lúc anh vừa mới về đã tắm ở dưới lầu rồi, đừng lề mề nữa, chờ em rửa chân xong, chúng ta cùng đi xuống dưới đánh răng."
"Dạ." Túc Tinh Dã lại bỏ tay vào trong thay nước, hai tay giữ lấy nước lạnh ập lên mặt.
Bạch Yến Thừa ở bên cạnh thấy vậy, đưa sữa rửa mặt đến cho cậu.
Túc Tinh Dã bóp ra lòng bàn tay một chút, chà xát hai lần rồi xoa lên mặt, trong nháy mắt biến thành chú mèo mướp nhỏ lạc đường.
Bạch Yến Thừa tập trung xem cậu rửa mặt, thoáng chốc trông như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật quý báu, cũng giống như đang yêu thương người tình nhỏ đáng yêu.
Đưa sữa rửa mặt xong rồi đến khăn mặt.
Khóe môi Túc Tinh Dã giật run, hai mắt không mở ra được, đuôi mắt nhanh chóng ửng đỏ lên.
"Ai ui..." Cậu thấp giọng rên rỉ hai tiếng, dùng tay dụi vào mắt phải cay xè như bỏng, "Anh Yến Thừa, khó chịu quá..."
"Đừng lộn xộn." Bạch Yến Thừa gạt cánh tay cản trở của cậu ra, dùng khăn mặt sạch sẽ đắp lên khuôn mặt non mịn của cậu, nhẹ nhàng lau khô, "Chắc là bọt dính vào mắt rồi, đừng dùng tay chạm vào."
"Ò." Túc Tinh Dã ngoan ngoãn ngồi im, để mặc cho người đàn ông lau mặt cho mình.
Chờ đến khi Túc Tinh Dã cảm thấy không còn khó chịu nữa, chầm chậm mở to mắt ra thấy được gương mặt đẹp trai của Bạch Yến Thừa gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm hai cánh môi có độ cong hoàn mỹ của đối phương, cậu mới lẳng lặng nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó Túc Tinh Dã nhanh chóng chớp mở mắt một lần, ép mình di chuyển mục tiêu, ánh mắt dời từ đôi môi sang làn da bên dưới chiếc kính cận.
Rồi đột nhiên, cậu rướn người sang, nụ hôn vững vàng đáp lên gò má bên dưới gọng kính, môi và da thịt chạm nhau phát ra một tiếng "chụt" rõ ràng.
Hôn xong, Túc Tinh Dã rũ lông mi dài, môi mím lại thành một đường, bàn tay vói vào thau khua nước, trong mắt không hề có hối hận hay xấu hổ gì, chỉ có ngỗ nghịch và kiêu ngạo tràn ra vô tận, im lặng biểu đạt suy nghĩ chân thực trong nội tâm cậu.
Em cứ hôn đấy, anh làm gì được em?