Lại là một cuối tuần tốt đẹp.
Buổi sáng Bạch Yến Thừa làm thêm giờ, anh nói với bạn cùng nhà, ở đơn vị có vài việc cần xử lý, vậy nên buổi chiều anh mới về nhà.
Sợ bạn cùng nhà ở một mình bị bỏ đói, anh đã tìm lại rất nhiều danh thiếp quán ăn giao cho Túc Tinh Dã để cậu gọi món, sau đó nói cho đối phương biết: "Nhớ nhắc tòa số 5 nhà 302 có ưu đãi, rẻ hơn vài tệ so với đặt hàng từ các đơn vị vận chuyển khác."
Túc Tinh Dã cầm mấy tấm danh thiếp lên, cảm động nghĩ thầm, tiến sĩ Bạch đúng thật là người đàn ông tốt của gia đình, mắt nhìn quả nhiên tuyệt nhất, người ở trong lòng cậu càng trở nên thần thánh vĩ đại hơn nữa.
Thật ra thì tiến sĩ Bạch thần thánh vĩ đại không có làm thêm giờ, mà là có hẹn chơi cờ với giáo sư Nghiêm từ buổi tối hôm trước, sau đó sẽ cùng ông ăn cơm trưa. Điều làm cho anh cảm thấy thú vị, đó là thầy giáo già đã luôn miệng dặn dò anh không được đưa Túc Tinh Dã theo, chỉ cần một mình anh đến cọ cơm là được rồi.
Nhất thời Bạch Yến Thừa thật sự nghĩ không biết ông cụ đang muốn làm gì, nếu như quan hệ của giáo sư Nghiêm và Túc Tinh Dã bình thường, thì theo lẽ thường mà nói thì ông sẽ không thể nào thả người ở bên cạnh anh được, còn nếu quan hệ tốt, sao đến một bữa trưa cũng keo kiệt không mời cậu.
Bạch Yến Thừa ra đến cửa, thông cảm liếc nhìn Túc Tinh Dã nghiên cứu danh thiếp chuẩn bị gọi đồ ăn, trong lòng cười thầm một trận.
Hơn mười giờ sáng, vừa đúng giờ hẹn.
Bạn già của giáo sư Nghiêm, cũng chính là sư mẫu của Bạch Yến Thừa, đặc biệt xuống lầu đón tiếp anh.
Bà cụ người thấp thân gầy, đầu tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, bà vừa thấy Bạch Yến Thừa đã niềm nở không ngớt, bắt lấy cổ tay anh rồi thì không buông ra nữa.
"Cô à, sao cô lại xuống đây vậy." Bạch Yến Thừa đỡ bà, hai người cẩn thận bước lên cầu thang.
Địa chỉ nhà của thầy giáo già hai mươi mấy năm không đổi, là một tòa nhà 70 năm tuổi, cơ thể của hai ông bà cụ khỏe mạnh, mỗi ngày leo miệt mài năm ba tầng lầu không ngại mệt nhọc.
Vợ thầy huơ huơ cây hẹ trong tay, nét mặt tươi tắn, giọng nói vừa khàn vừa chậm đặc trưng của người lớn tuổi: "Cô vừa đến hàng rau tươi mua hai cây hẹ, ông nhà thèm ăn đậu hũ trộn hẹ nên cứ đòi làm cho bằng được."
"Thầy chỉ thích ăn món này thôi mà ạ." Bạch Yến Thừa cười đáp.
Trên hành lang tầng năm, ông cụ lưng còng đứng trước cửa nhà số hai, chỉ vào vợ mình nói: "Từ xa đã nghe thấy tiếng hai người nói xấu tôi rồi."
"Yến Thừa đến này." Bà cụ không muốn cãi vã, vui vẻ vỗ lên sống lưng Bạch Yến Thừa.
Giáo sư Nghiêm cũng cười với anh một tiếng, trong mắt ánh lên niềm tự hào.
Bạch Yến Thừa để thầy cô vào nhà trước, anh đóng cửa lại, sau đó liền bị giáo sư Nghiêm khồng chờ đợi nổi nữa túm ra ban công chơi cờ tướng.
Đầu óc anh tốt, học cái gì cũng nhanh, chỉ trong vòng một tháng đã chơi được cờ tướng, lại còn chơi rất tốt, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn lừa được vị thầy giáo già, đã thế còn luôn cố tình duy trì thế ngang bằng với ông cụ, thỉnh thoảng vờ thua mấy trận để bày tỏ sự tôn trọng, cứ thế vừa khiến cho thầy vừa tràn trề nhiệt huyết vừa vui sướng được chiến thắng.
Chỉ cần tâm trạng của ông cụ vui thì cô cũng vui, mà vui thì bà sẽ làm đồ ăn ngon cho ông ăn.
Đây là một vòng tuần hoàn tốt đẹp, Bạch Yến Thừa tất phải tiếp tục giữ vững nó.
Lúc ở nhà, trông giáo sư hiền lành thân thiện hơn nhiều, ông mặc một chiếc áo phông màu xám rộng thùng thình, quần sọt ngắn đến gối, khom người ngồi trên băng ghế, trong tay cầm chiếc quạt đan thủ công, cau mày nhìn thế cục bàn cờ.
"Hừm..." Ông cụ phát ra một hơi thở rầu rĩ qua lỗ mũi, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện, cười ông hòa, "Yến Thừa, không hổ là học trò của thầy, năng lực rất cao."
Nghe vậy, Bạch Yến Thừà lập tức phát huy kĩ năng diễn xuất thượng thừa của mình, anh làm bộ trầm tư suy nghĩ cả buổi trời, cuối cùng nhường hai nước cờ.
Thầy giáo già tinh mắt, bắt được cơ hội lớn lấy lại ưu thế: "Nhóc con giỏi! Thầy ăn được em rồi!"
"Là thầy lợi hại mà," Bạch Yến Thừa lắc đầu cười một cái, "Em xin chịu thua."
"Khà khà..." Ông cụ được dỗ cho thoải mái cười to, vươn tay kéo quân cờ của mình về, "Đến thêm ván nữa, lần này không cho phép em nhường thầy đâu."
Bạch Yến Thừa hiểu ý cười một tiếng: "Hẳn rồi ạ, thầy cũng không được mềm lòng đâu đấy."
Chơi thêm một ván, hai bên lại rơi vào bế tắc lần nữa.
Thầy giáo già ném cây quạt sang một bên, hai ngón tay xoa xoa một quân Sĩ, xoắn quýt không biết đặt ở đâu thì tốt.
Lúc này, cô bưng hai ly trà lạnh đến.
Bạch Yến Thừa vội vàng đứng dậy ra đỡ trà, tận dụng chỗ sơ hở, ông cụ bèn động tay vào bố cục bàn cờ.
Cô thở dài, lắc đầu một cái, nói với Bạch Yến Thừa một câu: "Cái lão này đúng là chẳng đứng đắn gì cả."
Bạch Yến Thừa không để bụng, nhận trà nói cảm ơn rồi đưa một ly cho thầy.
"Hình như thầy lại thắng nữa rồi." Ông cụ uống một ngụm trà, vui vẻ nói.
Bạch Yến Thừa cười đáp lại: "Thầy vui là được ạ."
Thầy giáo già ngồi ngay ngắn lại, cầm chiếc quạt hương bồ lên phe phẩy, ra vẻ có lời muốn nói.
Yên lặng mấy giây, ông cụ mới cất giọng: "Thằng quỷ nhỏ... Bạn nhỏ thế nào rồi?"
"Thầy nói đàn em Tinh Dã ạ?" Bạch Yến Thừa thừa biết chủ đề này sẽ xuất hiện, cong môi khen ngợi, "Em ấy rất hiểu chuyện, hơi dễ xấu hổ, bọn em sống cùng nhau rất vui."
Ông cụ cười toe toét, suýt nữa là sặc nước trà ra mũi.
Sở dĩ hôm nay giáo sư Nghiêm mời một mình Bạch Yến Thừa đến ăn cơm trưa là vì ôm tâm trạng áy náy và tiếp nhận phê bình, ông cụ cho rằng mình sẽ nhận được lời than phiền của Bạch Yến Thừa, không ngờ rằng anh lại nói thằng nhóc quỷ nhà ông hiểu chuyện.
"Thầy không sao chứ?" Bạch Yến Thừa quan tâm hỏi.
Ông cụ ho khan hai tiếng, lắc lắc tay: "Không sao, thầy chỉ lo nó sẽ làm phiền em thôi."
"Không phiền ạ," Nụ cười của Bạch Yến Thừa vừa dịu dàng vừa thành thật, khẳng định lại lần nữa, "Tinh Dã rất hiền, không ồn không quậy, là một đứa trẻ ngoan."
Đáy mắt thầy giáo già thoáng vẻ chột dạ, cười khan mấy tiếng: "Đúng là không hư hỏng nhỉ."
Điểm này giáo sư Nghiêm không phủ nhận, còn những phương diện khác thì ông khó mà đảm bảo, xem ra Bạch Yến Thừa có thể khen ngợi Túc Tinh Dã chỉ là vì nể mặt ông thôi.
Đã đâm lao phải theo lao, giáo sư Nghiêm tiếp tục hỏi, nụ cười dần thay đổi, mang theo ý thăm dò và chờ mong: "Yến Thừa, em cảm thấy đứa cháu trai này của thầy thế nào?"
Bạch Yến Thừa không phải kẻ ngốc, anh rất thông minh.
Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, anh đã đọc hiểu được hàm ý trong lời nói của thầy mình. Thật ra là anh đã nghi ngờ từ đầu rồi, thầy biết rõ anh là gay độc thân mà còn dám đưa cháu trai xinh đẹp đến bên cạnh anh, dù ý đồ mai mối không quá rõ ràng.
Gương mặt của Túc Tinh Dã thoáng qua trước mắt anh, vừa xinh đẹp vừa ngây ngô, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng hệt như mèo con, đúng là loại hình được rất nhiều đàn ông ưa thích.
Tiếc là từ trước đến giờ anh chẳng có cảm giác gì với kiểu con trai thế này, chỉ đành xem cậu là em trai thôi.
Bạch Yến Thừa nâng kính, ngước mắt lên đón nhật ánh mắt sắng quắc của giáo sư, dịu giọng nói: "Tinh Dã rất tốt, em tin rằng em ấy sẽ càng tốt hơn nữa, giáo sư Nghiêm cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc em ấy giống như em trai ruột của mình vậy."
Giáo sư Nghiêm há hốc mồm, muốn cười mà không cười nổi, nhất thời ông cụ không biết mình nên cười trên sự đau khổ của thằng cháu nhiều hơn hay là thông cảm cho người ta.
Hết cách rồi, tên nhóc khốn luôn đối nghịch với ông cụ, cười trên sự đau khổ của cậu cũng là phản ứng tự nhiên thôi. Vả lại ông đã từng nhắc nhở nhóc khốn rồi, kiểu người mà Bạch Yến Thừa thích nhất định là người ngoan ngoãn thông minh có thành tích cao, chứ không phải là thằng oắt con mỗi ngày đều cúp học lại chẳng có nổi một công việc đàng hoàng.
Ông cụ phẩy quạt, cười hề hề gật đầu: "Cảm ơn em Yến Thừa, vất vả cho em phải chăm sóc nó rồi."
"Không vất vả ạ." Bạch Yến Thừa đứng dậy châm thêm trà cho giáo sư.
Ông cụ đảo mắt, ánh sáng nhìn xa trông rộng vụt ra, lời nói mang ý ám chỉ: "Bây giờ mướn nhà cũng không được, để cho thằng bé quấy rầy ở chỗ em thêm một khoảng thời gian nữa vậy, chờ đến khi tựu trường rồi thì em sẽ lại an tĩnh thôi."
Lời này thật sự nằm ngoài dự liệu của Bạch Yến Thừa, anh cứ nghĩ sau khi nói cho thầy biết suy nghĩ của mình thì ông cụ sẽ lập tức bảo Túc Tinh Dã dọn đi ngay, nào ngờ ông vẫn để mặc cho cậu ở lại nhà mình.
Có điều chuyện này cũng được thôi, anh ở một mình cũng chán, có thêm em trai đáng yêu sống cùng qua ngày không tệ chút nào. Anh không có tinh thần vị tha khiêm tốn như Lôi Phong, nhưng lương tri cơ bản thì vẫn có, anh đã đồng ý chăm sóc cho cháu trai của giáo sư Nghiêm thì nhất định sẽ làm được.
Không chỉ mình anh bất ngờ, cô đến gọi hai người vào ăn cơm trưa cũng bắt đầu hoài nghi, nhân lúc Bạch Yến Thừa đi rửa tay, bà bèn túm lấy cánh tay của chồng mình, nhéo nhẹ một cái.
"Đã bảo không được rồi mà, Tinh Tinh kém xa Yến Thừa quá, ông còn bắt tay với nó làm càn," bà lão hạ thấp giọng, thở hổn hển nói, "Ý tứ của Yến Thừa đã rất rõ ràng rồi, là vì nể mặt ông nên mới không nói lời khó nghe đấy thôi, vậy mà ông vẫn để cho Tinh Tinh ở lại đó, ông lão thối này ông đang có ý đồ gì đây."
Thầy giáo già thờ ơ như không sao: "Chẳng sao cả, học trò của tôi tôi hiểu, Yến Thừa không phải là người nhỏ mọn, tôi để cho thằng nhóc khốn kiếp đó đi theo Yến Thừa học hỏi kinh nghiệm, làm em trai cũng được, để cho anh trai Yến Thừa nghiêm khắc chỉnh đốn hết đống tật xấu của nó đi."
Lúc Bạch Yến Thừa rời khỏi phòng vệ sinh, hai ông bà đã ngồi sẵn trên ghế đợi anh ra dùng cơm.
Bữa cơm trưa này vô cùng ấm áp, trong lúc đó đề tài liên quan đến Túc Tinh dã không được nhắc lại nữa, ba người đều trò chuyện hồi lâu về trường học và Sở nghiên cứu.
Lần đến nhà thăm hỏi này, tổng thể mà nói vô cùng thoải mái vui vẻ.
Bạch Yến Thừa quen biết rộng nhưng bạn bè không nhiều, chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay, và có thể nói gia đình của giáo sư Nghiêm đã chiếm một vị trí khá quan trọng trong vòng hữu nghị của anh.
Buổi chiều Bạch Yến Thừa trở về khu phố Hằng Nguyên, trong nhà yên tĩnh không chút tiếng động, anh liếc mắt nhìn vào tủ giày cũng không thấy giày thể thao của Túc Tinh Dã đâu, bèn đoán có lẽ đối phương đã ra ngoài đi chơi với bạn bè.
Mùa hè trời nóng, đi tới đi lui một lúc là ra mồ hôi đầy người, việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà chính là chạy vào phòng tắm xối nước mát, xong xuôi thì tìm sách đọc. Từ lúc Túc Tinh Dã dọn vào thì anh đã chuyển hết sách và bàn làm việc sang phòng ngủ, bây giờ ở nhà không có ai, anh cầm sách ngồi tựa trên ghế sô pha, mở máy điều hòa lên chuẩn bị tận hưởng quyển sách nhỏ.
Mới vừa lật một trang, tiếng "két" đã truyền đến bên tai, cửa phòng ngủ bị ai đó chậm rãi kéo ra.
Chàng trai mà anh cho rằng đã ra ngoài tụ tập với bạn thật ra chẳng đi đâu, hóa ra là cậu vẫn luôn trốn trong phòng ngủ, ngại ngùng không dám ra ngoài.
Bạch Yến Thừa không khỏi cười thầm, cũng ở chung bao nhiêu ngày rồi, mà bạn cùng nhà mới nhìn thấy anh vẫn còn thận trọng như vậy.
Túc Tinh Dã mặc một bộ đồ thể thao thông thường, áo thun quần thun đen tuyền, trên sống mũi là chiếc kính đen dày cộm, nhưng bộ quần áo đơn giản đang khoác trên người này vẫn không thể giấu đi được ánh sáng tươi mát của chàng trai trẻ, phải nói là gen rất tốt.
Dù Bạch Yến Thừa không có hứng thú với kiểu này, nhưng trong lòng anh có phản ứng tự nhiên, tất nhiên sẽ không nhịn được mà thầm khen ngợi đối phương có vẻ ngoài xinh đẹp.
"Tinh Dã, thì ra cậu ở nhà à." Anh chủ động chào hỏi, thái độ hiền hòa như thường lệ, có lẽ là đang nghĩ đến thầy và cô nên ánh mắt nhìn người ta cũng trở nên cực kì thân thiết.
Lần đầu tiên Túc Tinh Dã cảm thấy tên của mình nghe hay như vậy, trái tim hồi hộp lêu lổng đâu đó bỗng trở về đúng chỗ, khoe ra nụ cười ngọt ngào: "Chào anh ạ, tiến sĩ Bạch."
"Ăn cơm trưa chưa?" Bạch Yến Thừa dịu dàng hỏi.
Túc Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu: "Em ăn rồi, cảm ơn anh đã quan tâm."
Trước thái độ khách sáo của cậu, Bạch Yến Thừa không biết làm sao, dở khóc dở cười nói: "Tinh Dã, không cần khách sao với tôi như vậy."
Câu nói cuối cùng quanh quẩn trong đầu Túc Tinh Dã rất lâu, tựa như tiếp thêm sự can đảm cho cậu, Túc Tinh Dã đột nhiên bước đến bên cạnh Bạch Yến Thừa, trong tay siết hai tờ báo, cúi đầu nói: "Tiến sĩ Bạch, em mua cái này ở sạp nhỏ dưới lầu."
Bạch Yến Thừa khép quyển sách trong tay lại, nhận lấy tờ báo cậu đưa tới, phát hiện đây là loại báo tuyển dụng kiểu cũ, bây giờ chẳng mấy ai tìm việc làm qua báo, mà loại báo này cũng không còn xuất bản nữa.
Bạch Yến Thừa đẩy kính, nghiêm túc xem qua nội dung trên báo, giọng dửng dưng: "Tùy cậu chọn lựa thôi."
Đứng gần nhau như vậy, mùi sữa tắm nhàn nhạt dễ chịu trên người Bạch Yến Thừa cứ thế xâm nhập vào giác quan của Túc Tinh Dã.
Cậu rũ mắt nhìn xuống người đàn ông đẹp trai, bình tĩnh quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt anh, càng nhìn càng thấy mình như đang đứng núi này trông sang núi nọ, đầu bỗng nóng bừng lên, cậu ngồi thụp xuống, vươn cẳng tay thon dài ra nắm lấy vạt áo của Bạch Yến Thừa, khẽ đung đưa hai cái, làm bộ làm tịch nũng nịu: "Anh hãy giúp em đi moà."
Là ai, kẻ nào đang nói chuyện!
Bản thân Túc Tinh Dã cũng không dám tin lời này là lời phát ra từ trong miệng mình, hình như cậu hơi có cảm giác buồn nôn.
Có lẽ Bạch Yến Thừa cũng bị lời này kích thích, anh chậm rãi quay đầu, dời tầm mắt khỏi tờ báo, dừng lại trên sắc đỏ phủ đầy trên gò má nhỏ nhắn của Túc Tinh Dã, anh đỡ kính, trong mắt lóe lên ánh sáng pha lê như thể đang xem người ngoài hành tinh diễn xiếc.
Túc Tinh Dã lặng lẽ rút tay về, vừa cảm thấy lúng túng vừa xấu hổ, thế là mặt lại biến đỏ biến đen, vô cùng ngoạn mục.
Mẹ kiếp, đây là chuyện mà con người sẽ làm sao?
Có phải cậu nên tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào không, tìm được lỗ rồi, cậu nhất định sẽ chôn hai thằng xúi bậy trời ơi đất hỡi Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia xuống trước.