Trương Thận Hành nhìn người thiếu niên đang cười ngốc trước mặt, cô nhìn mà tâm nhũn hết cả ra. Cô lại gần người thiếu niên nói:
“Cảm ơn cậu nhiều”
“Không có gì đâu hì”
“Cho hỏi anh tên gì?”
Cố Minh Triết hơi giật mình vì câu hỏi của người đối diện nhưng nhanh chóng sáng mắt lên, kiên định trả lời: “Lôi Phong!”
“Tại sao không muốn nói ra tên thật vậy?” Chỉ thấy chàng thanh niên một lần nữa kiên định gật đầu nói: “Phát huy tinh thần, kế thừa tấm gương sáng của Lôi Phong.”
"Vậy cho hỏi tôi nên xưng hô thế nào đây?” Trương Thận Hành bất lực mỉm cười.
Cố Minh Triết rất muốn nói ra tên mình rồi quay người đi một cách thật ngầu, nhưng cậu vừa nhìn thấy người này từ nãy đến giờ vẫn luôn giơ cao chiếc điện thoại chiếu vào người cậu, chắc hẳn là đang livestream nên cậu đành nói:
“Cứ gọi tôi là Lôi Phong” nói xong Cố Minh Triết quay người bước đi. Bước được một bước thì bị cô gái đằng sau một tay giữ cậu lại. Cậu định giật tay ra kêu thiếu nữ trước mặt đừng níu kéo, nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng cậu giằng co một hồi vẫn chẳng thể kéo tay mình ra được, Cố Minh Triết vì thức nuốt một ngụm nước bọt, thảo nào tên cướp vừa nãy chẳng thể nào lấy được điện thoại của cô.
Cố Minh Triết quay người lại, vô thức nhìn vào cánh tay của cô, cậu như gặp ảo giác mà thấy người thiếu nữ trước mặt trở nên cực kì lực lưỡng, cả người cậu chảy mồ hôi hột, run cầm cập, thấp thỏm nhìn Trương Thận Hành.
“Đồng chí tiểu Lôi phong này, tôi vẫn chưa nói được lời cảm ơn đàng hoàng, hay là thế này cậu cho tôi phương thức liên lạc, rồi bao giờ tôi mời cậu bữa cơm được không?”
Cố Minh Triết nhìn cơ bắp to lớn không tồn tại của Trương Thận Hành, lại cúi xuống nhìn cục mỡ trên bụng bản thân thầm nghĩ: 'nếu mình không xông vào chắc cô ấy cũng sẽ đánh được tên cướp lâu rồi'
Cậu lắc lắc đầu: “không cần, thấy việc nghĩa mà không làm thì không phải một công dân 3 tốt ( dân trí tốt, nhân phẩm tốt, ý thức tốt”
“Vậy thế này nhé, tôi vừa nãy thấy cậu cũng bị tên kia đánh vài cái, cũng khá đau đúng không? Để tôi đi mua thuốc xát cho cậu coi như cảm ơn nhé”
Cố Minh Triết hơi ngần ngại, lại nhìn thoáng qua cơ bắp vô hình của Trương Thận Hành rồi gật đầu đồng ý, cậu sợ nếu không đồng ý thì sẽ bị người con gái trước mặt đánh cho đồng ý.
Trương Thận Hành nhìn thấy, vui vẻ cầm điện thoại chạy đi nhà thuốc gần đấy, mua một vài loại thuốc xử lí cơ bản rồi quay về, đi qua sạp bán bánh xèo như nghĩ gì mà lại gần mua một cái.
Về đến nơi, cô thấy Cố Minh Triết vẫn đang ngoan ngoãn đứng nguyên chỗ cũ, cô lại gần đưa cho cậu cái bánh xèo, thấy cậu ngoan ngoãn nhận rồi cắn một miếng to, hai má cậu phồng lên như một con hamster đang lưu trữ thức ăn. Cả Trương Thận Hành và những người đang trên livestream đều cảm thấy tim tan chảy, cô giơ tay lên xoa đầu thiếu niên rồi như không có việc gì mà kéo cậu ngồi xuống bên đường, tiện tay đặt điện thoại xuống mặt đường.
“Cậu bị thương chỗ nào, kéo áo lên tìm vết thương không sau này bầm tím lên khó nhìn lắm.”
Cố Minh Triết ngoan ngoẵn kéo áo phông của mình lên, cảnh tượng trắng nõn phía sau chiếc áo phông mỏng manh vậy mà lại trắng nõn, hơn nữa khiến người khác chảy máu mũi là hai điểm hồng phía bên trên. Thế nhưng người khác lại không rảnh chú ý đến những thứ ấy vì một vết bầm tím to đùng trên bụng của thiếu niên.
Trương Thận Hành giật thót, vội vàng lục trong túi thuốc rồi hiền từ mà bôi vào vết thương của cậu.
Cố Minh Triết cũng không ngờ chỉ bị đánh một cái mà người cậu lại để lại vết bầm tím nhìn dọa người như này, thật đáng sợ, cậu vội cắn thêm một miếng bánh xèo để trấn an tinh thần.
“Lúc đó tên côn đồ kia hình như còn cầm dao, cậu xông đến như vậy, không sợ sao?” Trương Thận Hành vừa bôi vừa hỏi.
Cố Minh Triết: “Sợ chứ.” Sợ cô hơn.
“ cậu có nghĩ đến chuyện nếu đánh không lại tên côn đồ kia thì phải làm sao không?”
Cố Minh Triết gật đầu: “Đương nhiên có nghĩ tới, tôi là một người biết chừa đường lui cho mình.”
“Nếu như đánh không lại” Cố Minh Triết nở một nụ cười xán lạn “Vậy thì cùng hô cứu mạng.” Đằng nào không có cậu thì người trước mắt cũng chắc sẽ xử lí được tên cướp ấy.
“!!”
Sau đó chàng thanh niên nhìn đồng hồ, quai làm vốn đang nhai bỗng dừng lại: “Tôi phải về nhà rồi.”
“Ahh.. được, có duyên gặp lại”
Cố Minh Triết được như ý nguyện mà quay người rời đi một cách thật ngầu. Đi qua chợ cậu tiện thể ghé vào mua đồ ăn.
Đến khi cậu về đến nhà, đã thấy Thẩm Trình Tranh ở nhà. Hắn đang ngồi trên Sofa, có vẻ đang đợi cậu về vì chiếc máy tình để trên bàn không có dấu hiệu gì được mở lên.
“Em đi đâu, sao không xem tin nhắn của tôi?”
Cố Minh Triết nhíu mày, giơ điện thoại lên thì thấy tin nhắn lẫn cuộc gọi của Thẩm Trình Tranh, nhìn thời gian có vẻ là lúc cậu đang giằng co với tên cướp.
Cố Minh Triết ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trình Tranh lại nhớ tới hình ảnh trong bệnh viện, khó chịu mà trầm giọng nói:
“Em đi đâu thì liên quan gì đến anh chứ”
“Cố Minh Triết!” Thẩm Trình Tranh như gầm lên. Chỉ có hắn mới biết từ tối qua đến hôm nay hắn cảm thấy nóng nảy như nào, vội vàng về nhà thì lại không thấy bóng dáng của cậu đâu khiến hắn thấp thỏm cả chiều.
Thẩm Trình Tranh bỗng nhiên nhớ tới biểu cảm của cậu ngày hôm qua, vội định thần lại. Chắc em ấy đang giận dỗi hắn đây mà, Thẩm Trình Tranh đã nghĩ như vậy.
“Minh Minh, đừng nháo nữa, ngoan nào”
Nếu không phải trải qua những việc chiều nay thì cậu chắc chắn cũng sẽ rất ngoan. Cố Minh Triết sầm mặt, bước qua người Thẩm Trình Tranh đi vào bếp đặt đồ xuống rồi đi lên nhà thay quần áo.
Thẩm Trình Tranh nhìn theo bóng dáng kia, chỉ có thể nuốt sự khó chịu này vào trong lòng. Tô Kiến Bạch là người hắn đã thích bao nhiêu năm, còn Cố Minh Triết thì là tình nhân của hắn. Chắc chắn sẽ có một ngày cậu và hắn phải chia tay, nhưng ít nhất không phải là lúc này.