Mười phút trước, ở dưới cổng làng Lôi Viêm vén ngọn lửa sang một bên, nhận thấy hung thú phía trên đã chạy sang hướng khác, liền ngừng điều động linh lực, đồng thời cùng với dân làng di rời mớ than củi đang che chắn lối đi, hắn muốn trèo lên xem xét tình hình phía trên.
Đám lửa vừa tắt Lôi Viêm nhanh như chim cắt chỉ hai bước nhảy đã lên mặt đất.
Hung thú gần đó thấy con mồi xuất hiện, có vài con tách ra khỏi bầy tiến đến công kích Lôi Viêm. Xung quanh hắn chính là bãi cọc nhọn bằng gỗ đã bị gãy đổ ngổn ngang, tận dụng điều này liền khống hỏa thiêu cháy tất cả cọc gỗ thành một lớp chắn hình tròn bằng lửa xua đuổi hung thú.
Màn lửa che chắn lấy Lôi Viêm, theo sự thao túng của tâm trí, màn chắn và bản thân đồng thời di chuyển đến gần bản thể của dây leo.
Ngước mắt nhìn lên thấy Hoàng Mộc đang kịch liệt giao chiến với bầy hung thú kéo theo vô số dây leo phủ kín không gian như sóng thần ập đến đồng bạn, Lôi Viêm không dám chậm trễ tung ra hỏa cầu thiêu đốt quần thể dây leo.
Ngay lập tức hàng vạn dây leo đang hướng đến Hoàng Mộc công kích liền thu về, một phần lớn trong số đó hướng đến ngọn lửa cháy hừng hực hòng muốn dập tắt nó bảo vệ bản thể, một nửa còn lại chia ra tấn công Lôi Viêm.
Đối diện với vô số dây leo chỉ một màn lửa che chắn là chưa đủ, nhìn từ xa tình cảnh của Lôi Viêm trước hàng vạn dây leo chẳng khác gì ngọn đèn nhỏ trước bão. Lôi Viêm cũng hiểu rõ vấn đề này, tâm trí suy tính tất cả cả khả năng, cuối cùng vẫn là tẩu vi thượng sách.
Đang lúc định chạy xuống ngôi làng thì nghe tiếng Minh Nguyệt hô lớn:
-Mau trèo lên lưng đại bàng.
Một con đại bàng to lớn bay đến, nhìn kích thước của nó nghiễm nhiên là đại bàng đầu đàn. Lôi Viêm như vớ được cọc cứu sinh liền khống chế lực đạo vừa phải bật nhảy lên cao vừa vặn đáp xuống lưng đại bàng, cả hai bay đi.
Nhờ Hoàng Mộc và Lôi Viêm trấn thủ hai đầu không cho hung thú tràn xuống, tận dụng thời cơ dân làng cùng Đổng Kiếm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt càn quét hết toàn bộ hung thú đen tuyền bên dưới, dây leo tràn lan khắp nơi trong ngôi làng cũng vì Hoàng Mộc và Lôi Viêm mà thu về, nhờ đó mọi người thừa thắng xông ra ngoài.
Đang hừng hực khí thế bỗng tâm trạng hoàn toàn thay đổi, nhìn thấy quần thể dây leo ai cũng chấn kinh, một sinh vật to lớn như vậy con người há có thể chống lại sao. Nguyên lai là bản thể dây leo chỉ to lớn như toà nhà mười tầng tuy nhiên hiện tại các dây leo của nó đang bung ra che kín khoảng không, nên nhìn qua không khác gì một ngọn núi lớn. Dân làng vừa hăng hái đi lên nay đã bị cảnh tượng dọa cho chết khiếp.
Tiếng hét của Hoàng Mộc lại vang lên:
-Mọi người đừng sợ hãi, giữ vững đội hình.
Bản thân hắn bay lại gần mọi người, cả nhóm không khỏi kinh ngạc, rõ ràng phi kiếm đang ở dưới chân của Minh Nguyệt sao Hoàng Mộc có thể phi hành chứ. Ban đầu cả nhóm đã bàn bạc đưa phi kiếm này cho ông nội phòng khi gặp trường hợp nguy cấp có thể thoát thân, tuy nhiên ông Hoàng Xuân chưa tiến giai lên trúc cơ, nếu dùng phi kiếm để di chuyển thì tốc độ rất chậm chạp, linh lực cũng không duy trì được lâu. Vậy là cả nhóm quyết định giao phi kiếm lại cho Minh Nguyệt, để cô bé ở cũng một chỗ với ông nội, khi gặp tình huống khẩn cấp, ông nội có thể dựa vào Minh Nguyệt để chạy thoát. Dù sao Minh Nguyệt ngoài khả năng điều khiển thú ra, chiến lực nói chung chưa bằng cả nhóm.
Tình huống chiến đấu gấp gáp, Hoàng Mộc vội hô lên.
-Lôi Viêm đi theo mình.
Lôi Viêm trên lưng đại bàng đang liên tục dùng hỏa cầu công kích dây leo, nghe Hoàng Mộc nói vậy liền dừng công kích, bay theo.
Vô số dây leo cùng hung thú ập đến dân làng vừa chui lên mặt đất, mọi người nghe theo sự chỉ huy của Hoàng Mộc, giữa vững đội hình, cầm chắc vũ khí sẵn sàng giao chiến.
Đối mặt với thế công hung bạo như thiên quân vạn mã, Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết ngược lại không cảm thấy sợ hãi, chúng bước ra trước đoàn người. Hình ảnh mãnh hổ và mãng xà uy nghi làm cho mọi người cảm thấy tự tin hơn.
Đây là cuộc chiến sinh tồn mỗi người phải phát huy hết toàn bộ khả năng cùng sức lực mới có hy vọng tồn tại. Trên trời, dưới biển, mặt đất có chỗ nào an toàn, có chỗ nào trốn tránh được mãi, chỉ có thể đứng dậy chiến đấu mới có thể cứu vớt lấy mạng sống của chính mình.
Dưới mặt đất rất nhiều hung thú đang chạy đến, trên bầu trời vô số dây leo che kín khoảng không. Mọi người nãy giờ trảm sát không ít hung thú màu đen nhưng dây leo nhiều như thế này, có thêm một vạn người nữa cũng khó đối phó. Đang tính quay trở lại làng tận dụng địa hình để chiến đấu thì một tiếng động lớn xuất hiện.
-RẦM RẦM RẦM
Cả ngôi làng rung chuyển rồi đổ sập xuống, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ hàng vạn dây leo không ngừng đục khoét trần hang khiến cho hệ thống chống đỡ của ngôi làng bị lung lay, cùng với đó là cuộc chiến với bầy hung thú làm cho nhiều cột trụ bị gãy. Kết quả lúc này hàng trăm con hung thú đen tuyền chạy đến, sức nặng cùng chấn động mà chúng tạo ra khiến cho ngôi làng không thể trụ vững, đổ sập xuống.
Tiếng động mạnh mẽ làm mọi người giật bắn, Hoàng Mộc và Lôi Viêm đang phi hành cũng bị giật mình, từ trên cao ngoảnh đầu nhìn xuống, ngôi làng thân thuộc giờ chỉ còn một đống đổ nát, nhà vòm bằng đá cũng bị chấn động mạnh mà vỡ thành từng khối nhỏ.
Nơi trú ẩn suốt hàng trăm năm của dân làng đã hoàn toàn bị phá hủy, đứng trước tình huống như vậy ai cũng dấy lên một cảm xúc tang thương, nhất là khi bây giờ hàng vạn dây leo đang ập đến, cứ như ông trời đang muốn tru sát bọn họ, nhiều người vũ khí đã rời tay, tâm lý buông bỏ, chấp nhận số phận.
Ông Hoàng Xuân dồn linh lực vào lồng ngực, lấy hết sức hét lên:
-Mọi người đừng buông bỏ, cầm vũ khí lên chiến đấu, ngôi làng của chúng ta bị sập nhưng rất nhiều hung thú phía trên cũng bị kéo theo chôn thây, bây giờ là cơ hội để chúng ta chiến thắng.
Mọi người bừng tỉnh, nhận xét lại tình hình đúng là ngôi làng đã sập, không còn đường lui, nhưng kéo theo đó là rất nhiều hung thú cũng bị chôn vùi, có thể thấy số lượng hung thú đông đúc nay chỉ còn lại khoảng 200 con. Có điều vấn đề chính là hàng vạn dây leo đang vươn tới từ trên không thì vẫn còn đó, bởi bản thể của nó đứng bên ngoài ngôi làng.
Toàn bộ dân làng cầm theo cung tên bắn thẳng lên trời, hàng trăm mũi tên so với hàng vạn dây leo cũng chỉ như muỗi chích inox, dú có trúng đích há tạo được thương tổn gì. Dù vậy mọi người vẫn không bỏ cuộc, mũi tên phóng ra mang theo hy vọng cầu sinh.
Ánh mắt dân làng dõi theo mũi tên bay đi, không có âm thanh va chạm vang lên, hàng vạn dây leo sắp bị bắn trúng bỗng co rút trở lại bản thể, mũi tên đi vào không khí, chẳng nhẽ thực vật này sợ cung tên sao, thật vô lý, mang theo nghi hoặc mọi người nhìn ra xa.
Ở phía sau quần thể dây leo, một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện, sau đó hai quả cầu lửa nữa hình thành, tất cả hướng vào vô số dây leo thiêu đốt. Sức nóng tỏa ra rất lớn, khiến những dây leo đang công kích dân làng phải rút về, đồng thời tại bộ phận tiếp xúc với cầu lửa lớp vỏ biến đổi thành dạng vảy. Dù vậy những tiếng xèo xèo vẫn xuất hiện, kèm theo khói bốc lên.
Dây leo thu về cực nhanh rồi bung ra hướng đến Hoàng Mộc và Lôi Viêm. Về phía dân làng chỉ còn phải đối mặt với hơn 200 hung thú đen tuyền, đã có kinh nghiệm chiến đấu với chúng, tất cả hăng hái xông pha.
Vô số dây leo đánh tới, Hoàng Mộc không do dự bay lên phía trước che chắn cho Lôi Viêm khống hỏa, Linh khí truyền vào song đao điên cuồng chém vào bất kỳ sợi dây leo nào đến gần. Mỗi nhát chém đều kèm theo đao mang, nơi đao mang đi qua những sợi dây leo to như bắp tay bị cắt đứt hàng loạt.
Có vẻ như lớp vỏ của dây leo chỉ có thể hóa cứng được một phần, không thể hóa cứng toàn bộ, phần hóa cứng này hiện đang phải chống đỡ ba hỏa đầu lửa thiêu đốt, bởi thế những dây leo công kích Hoàng Mộc và Lôi Viêm mặc dù số lượng nhiều nhưng lại chưa được cường hóa, bị đao mang của Hoàng Mộc dễ dàng cắt đứt.
Dân làng thấy hình ảnh hai thiếu niên đang lơ lửng trên không, một người ở trên lưng đại bàng, một người được quấn quanh bởi dải lụa xanh, đang không ngừng vung cặp song đao trảm kích vô số dây leo, sĩ khí mọi người tăng vọt, chiến đấu càng mạnh mẽ hơn.
Động tác của Hoàng Mộc thập phần nhanh nhẹn, song đao phi vân nơi tay vẽ ra những đường bạch kim đẹp đẽ, tốc độ quá nhanh làm cho đường bạch kim này chưa kịp biến mất thì đường bạch kim khác đã hình thành. Vô hình chung đem Hoàng Mộc bao bọc trong một tấm lưới dệt bằng ánh sáng bạch kim. Từ tấm lưới đó phóng ra vô số đao mang, dây leo xâm nhập liền bị cắt đứt, nhiều đường đao còn dư lực công kích xuống mặt đất tạo nên những vết cắt sâu hoẵm.
Dù vậy vẫn có vài dây leo xuyên qua tấm lưới quất trúng người Hoàng Mộc, nhờ có chiếc áo tạo thành từ dải lụa giảm đi lực công kích nên hắn không hề hấn gì. Hoàng Mộc đẩy phản ứng của bản thân đến cực hạn với tâm tư tĩnh lặng quan sát những thiếu sót của bản thân rồi điều chỉnh nó. Dần dần khả năng chính xác và né tránh được đề thăng, số lượng dây leo quất lên người ít đi.
Dây leo đứt rồi lại mọc liên miên bất tuyệt, nhìn thấy tình hình Hoàng Mộc thầm nghĩ:
-Không ổn, sinh lực của thực vật này cực kỳ khổng lồ, chắc chắn linh lực của ta và Lôi Viêm sẽ hết trước khi nó bị tổn thương, phải tìm cách đột phá.
Nghĩ ngợi một lúc Hoàng Mộc hô to:
-Minh Nguyệt sử dụng sóng linh lực tìm giúp mình bản thể thực sự của dây leo.
Nhìn phản ứng thông minh của cây leo, hắn nhận xét sinh vật này tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là thực vật, chắc chắn phải có não bộ tiếp nhận, xử lý thông tin, nếu đã có đầu óc vậy hẳn sóng linh lực của Minh Nguyệt có thể nhận biết được.
Minh Nguyệt nghe tiếng của Hoàng Mộc vọng bên tai liền hiểu ý, ngay lập tức chỉ huy bầy khỉ cùng hai phi vân điểu tự động chiến đấu, còn bản thân thì tập trung tâm trí hướng các sóng linh lực đến quần thể cây leo nơi xa.
Không phụ kỳ vọng của Hoàng Mộc, hồi lâu sau âm thanh Minh Nguyệt vang lên:
-Cây leo này có hai luồng ý thức, đều ở phần gốc của nó, một cái bên phía các cậu, cái còn lại ở phía bên này.
Nói xong Minh Nguyệt dùng sóng linh lực truyền vị trí cụ thể vào tâm thức Hoàng Mộc cùng Lôi Viêm.
Nhận được thông tin Hoàng Mộc liền thử phóng xuất đao mang tấn công vị trí yếu hại, đao mang cắt đứt các dây leo trên không, nhưng khi vừa chạm đến những sợi dây leo phía dưới thì một lớp vảy rộng khoảng 10 mét vuông xuất hiện, lớp vảy này có màu như ngọc bích khác hẳn với phần lớp vỏ được cường hóa nãy giờ. Đao mang chém vào nó, chỉ nghe một tiếng COONG vang lên ngoài ra một vết xước cũng không có.
-Cứng cáp vậy sao.
Hoàng Mộc quay sang nói với Lôi Viêm:
-Cậu có thể tự chống đỡ dây leo công kích một lúc được không.
Lôi Viêm trả lời:
-Không cần lo cho mình, cậu có kế hoạch gì cứ thực hiện đi.
-Được vậy cẩn thận nhé.
Hoàng Mộc nói xong liền bay xung quanh quần thể cây leo, phóng xuất đao mang vào vị trí yếu hại,
Về phần Lôi Viêm nhờ vào tốc độ của đại bàng cùng khả năng chiến đấu xuất sắc của bản thân, liên tục né tránh và chống đỡ. Được một lúc nhận thấy tình hình không ổn, số lượng dây leo đến quá nhiều không thể né tránh hết, trên người đã dính mấy vết thương, hắn đành phải điều khiển một quả cầu lửa bay về bảo vệ bản thân, tình hình vì vậy mà khả quan hơn.
Hoàng Mộc đã bay được một vòng nhưng dù hắn ở vị trí nào công kích thì lớp vảy ngọc bích đều chuyển động đến vị trí đó ngăn cản.
-Rõ ràng cây leo chỉ có thể cường hóa lớp vỏ thành ngọc bích một khoảng diện tích 10 mét vuông, sau đó di động nó ngăn cản đao mang, nhưng nó làm sao để phát hiện ra công kích của ta, dây leo làm gì có mắt.
Mang theo nghi hoặc hắn bay thêm một vòng nữa, ánh mắt không chỉ tập trung vào quần thể cây leo mà nhìn ra xung quanh, bất ngờ nhận thấy mười con hung thú đen tuyền không tấn công dân làng mà đang chạy theo hắn. Cảm thấy điều kỳ lạ, Hoàng Mộc liền thử bay theo hướng ngược lại, vậy mà những hung thú này cũng chạy theo hướng ngược lại. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Hoàng Mộc:
-Chẳng lẽ những hung thú màu đen này có khả năng chia sẻ tầm nhìn với cây leo, giữa chúng có quan hệ cộng sinh. Nếu vậy thì thật đáng sợ, hàng nghìn hung thú tương đương với hàng nghìn đôi mắt.