Bà Hợt nghe mà tức tím mặt. Dâu với chả con, chưa gì đã gây chuyện. Bà chạy ra ngoài hỏi chị Khuê:
- Ai dạy con đấm người lớn thế hả?
- Con mới doạ thôi chứ đã đấm thật đâu mẹ? Ai kêu thím nói ngứa quá làm chi? Con chịu không nổi.
Chị Khuê hồn nhiên nói. Bà Hợt phân tích:
- Con là bề dưới, thím nói gì thì con phải ngoan ngoãn lắng nghe, không được vô lễ.
- Thật hả mẹ? Kể cả thím bảo chồng con bị khùng, con cũng phải nghe ạ?
Bà Hợt cay cú lườm bà Yến. Bà còn ghét cái biệt danh Kiệt khùng gấp vạn lần chị Khuê, chỉ vì cái biệt danh thối tha đó mà Kiệt bị cả làng chê cười, mãi không lấy được vợ. Bà ngay lập tức đổi thái độ, hắng giọng nói:
- Không thật đâu. Mẹ đùa thôi. Con tặng thím vài quả đấm giùm mẹ. Con cứ thoải mái ra tay, không phải ngại, nhà mình có dầu gió chất lượng cao mà!
- Dạ vâng ạ. Vậy mẹ vào nhà lấy cho con lọ dầu gió nhé, để lát nữa nhỡ thím bị sưng mặt còn có cái mà bôi.
- Ừ. Nhất trí!
- Mẹ lấy thêm cả cái khăn bông ra nữa nhé. Con sợ con mạnh tay quá làm thím hộc máu mồm.
Chị Khuê đùa dai vặn vẹo người rồi giơ nắm đấm lên khiến bà Yến sợ tím mặt. Bà nhát gan nói:
- Thím rút lại cái câu thím bảo chồng mày khùng, được chưa? Kiệt không hề bị khùng một tí tị tì ti nào hết. Kiệt rất là bình thường luôn.
- Thế còn tạm được.
Bà Hợt nói với bà Yến rồi quay sang bảo chị Khuê:
- Miến gà ngon quá, có người ăn hai bát nên hết mất tiêu rồi. Mẹ luộc ngô cho con đấy, con ăn không?
- Dạ, chị Hợt mà đã luộc ngô thì chắc phải ngọt ghê lắm, con nào không ăn con đó ngu ạ.
Chị Khuê vui vẻ nói. Bà Hợt ngượng ngùng hỏi:
- Sao con lại gọi mẹ là chị thế? Không phải phép.
- Tại mẹ trẻ quá đấy! Con xin lỗi. Lần sau con sẽ gọi mẹ một cách phải phép hơn ạ.
- Thôi, nếu mà lý do là vì mẹ trẻ thì thi thoảng con gọi mẹ là chị cũng được. Ai cũng thấy mẹ trẻ mới khổ chứ. Hôm trước mẹ và Khương đi chợ, cái con bán gà cứ tưởng mẹ là chị gái Khương đấy. Lúc đầu mẹ nghi ngờ nó nịnh mẹ để bán gà cơ. Nhưng mà sau hỏi ra mới biết, hoá ra mẹ trẻ thật, trẻ đến mức mà mấy con gà cũng gục ngã trước dung nhan của mẹ. Thấy tội tụi nó quá nên mẹ mua cả trăm con gà con về nhà nuôi luôn.
Khánh thấy mẹ Hợt vô tư tám chuyện với chị Khuê thì không được vui cho lắm. Cô cố ý chen vào giữa mẹ và chị, giả giọng con nít mè nheo:
- Bà nội yêu ơi! Bác Khuê yêu ơi! Con cũng thèm ăn ngô luộc nè! Biết làm sao bây giờ?
Bà Hợt đi vào bếp bóc vỏ hai bắp ngô rồi đưa cho hai đứa con dâu. Khánh kêu đói lắm nên chị Khuê đưa cho cô luôn bắp ngô của chị. Chị tự bóc hai bắp ngô khác rồi đem ra ngoài ngõ đợi chồng. Đùa chứ lấy chồng cho nó xong, chả yêu đương quái gì mà biết chồng đi với người yêu cũ nó cứ bị sốt ruột thế chứ lị. Vợ đợi tận năm phút ba mươi mốt giây chồng mới lững thững mò về. Nom chồng cười toe toét, chị Khuê điên máu hỏi đểu:
- Anh xã của em đi gặp ai về mà vui thế?
Chị tự nhủ anh Kiệt mà dám nói phét chị sẽ táng cho sấp mặt. Ai ngờ anh nói thật luôn:
- Anh vừa đi gặp người yêu cũ và con trai về.
Cách đây mười năm, Hải Quế bán xôi ở gần công ty anh Kiệt làm việc. Sáng nào gặp anh, Quế cũng í ới hỏi han sức khoẻ. Có hôm Quế còn đưa cho anh gói xôi gấc. Anh hỏi bao nhiêu tiền để anh trả thì Quế bẽn lẽn nói:
- Ứ thèm lấy tiền của người mình thích.
Khi đó, anh Kiệt chỉ thấy Quế bạo dạn thôi chứ chẳng có cảm xúc gì. Mãi tới một năm sau, anh Kiệt bị ốm nặng đúng dịp Tết, Quế moi được tin từ cậu Sức liền phi như bay tới nhà anh, tận tình chăm sóc anh. Năm đó, Quế vì anh mà không về quê ăn Tết. Anh Kiệt cảm động nên hai người bắt đầu hẹn hò. Được anh chu cấp tiền sinh hoạt phí nên Quế không đi bán xôi nữa. Quế nói với anh cô muốn trở thành người mẫu. Anh Kiệt thấy dáng người yêu mình đẹp, có tiềm năng nên vô tư sắp xếp cho cô gặp anh Hồi, một người quen của anh, rất có thế lực trong ngành giải trí. Sau khi nghe Quế trình bày nguyện vọng, anh Hồi vui vẻ nhận lời làm quản lý của cô. Anh tận dụng nguồn tiền đầu tư khổng lồ của anh Kiệt để tạo ra hàng loạt các chiến dịch rầm rộ để quảng bá hình ảnh cho cô.
Chỉ sau hai năm, Quế đã trở thành siêu mẫu nổi tiếng với mức cát-xê cao ngất ngưởng. Anh Kiệt rất hãnh diện về người yêu nên trong một lần đi công tác về sớm hơn dự kiến, bắt gặp Quế và anh Hồi trần như nhộng trên chiếc giường ngủ của anh, trong chính ngôi nhà của anh, anh sốc đến mức ngay ngày hôm sau sai trợ lý rao bán luôn ngôi nhà. Trong thời gian tìm mua nhà mới, anh Kiệt ở khách sạn. Anh đã nghĩ mối quan hệ của anh và Quế kết thúc rồi, nhưng chỉ một tuần sau, Quế tìm gặp anh. Cô quỳ xuống khóc lóc thảm thiết và van xin anh tha thứ. Cô nói cô đổ đốn không hoàn toàn là tại cô, một phần cũng vì anh mê công việc, bỏ bê người yêu. Anh Kiệt tự kiểm điểm lại mình, thấy mình đúng là cũng không dành nhiều thời gian cho Quế nên anh chấp nhận tha thứ cho cô. Mùa hè năm đó, anh huỷ lịch trình làm việc trong hai tuần để dắt cô đi du lịch quanh Châu Âu.
Mùa hè năm sau, trên mạng xã hội xuất hiện tràn lan các clip quay cảnh nóng của Quế và đạo diễn Nguyễn Ngọc Chuông, biệt danh trong giới giải trí là Ớt Chuông. Lần thứ hai bị phản bội, anh Kiệt không còn sốc như lần đầu, nhưng Quế thì vẫn khóc lóc thảm thiết như xưa. Tuy nhiên, cô không đổ tội cho anh ham mê công việc nữa. Cô thú nhận trong người cô có dòng máu của nghệ sĩ nên hay bị rung động trước người khác giới. Cô khẳng định người cô yêu nhất vẫn là anh Kiệt, chứ anh Hồi hay anh Ớt Chuông thì cũng chỉ là ong bướm qua đường mà thôi. Anh Kiệt cười khẩy, lạnh lùng nói lời chia tay.
Khoảng chín tháng sau, Quế hạ sinh bé Hạt Tiêu. Nhưng anh Ớt Chuông không nhận con, cũng không đồng ý chu cấp cho bé nên cô đành phải ôm con đến nhà anh Kiệt cầu cứu. Hai mẹ con cô khóc lóc inh ỏi trước cổng nhà anh. Quen biết anh Kiệt nhiều năm, Quế biết anh Kiệt bề ngoài nhìn thì tưởng lạnh lùng vô tình nhưng thực ra anh rất tốt bụng. Người lạ anh còn giúp đỡ hết mình nữa là người yêu cũ gặp hoạn nạn. Thấy Quế kêu gào thời gian qua cô chửa bị huỷ hết show nên giờ không có một xu dính túi, cũng không có chỗ nào để đi, anh Kiệt lại thương xót cho cô ở nhờ. Sự dễ thương của bé Hạt Tiêu đã khiến anh bớt giận cô. Quế của thời điểm đó cực kỳ ngoan, suốt ngày ở nhà với con, anh Kiệt tưởng làm mẹ rồi nên cô đã thay đổi theo hướng tích cực. Quế thủ thỉ đòi nối lại tình xưa, anh Kiệt đồng ý. Anh quan tâm, chăm sóc bé Hạt Tiêu như con ruột của mình.
Cách đây ba năm, vào khoảnh khắc toàn bộ nhân viên công ty anh đang hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật thì Quế đùng đùng xuất hiện. Cô nói oang oang:
- Kiệt! Em vừa gặp anh Ớt Chuông. Anh ý nói sẽ cưới em nếu như em chịu chia tay anh công khai. Em nghĩ kỹ rồi, dù sao bé Hạt Tiêu cũng là con ruột của anh Ớt Chuông, em về với anh ấy vẫn hơn. Chứ còn ở với anh, nhỡ sau này anh có con ruột của mình, anh thương nó hơn Hạt Tiêu thì tội nghiệp bé. Anh thông cảm cho em nhé!
Toàn bộ nhân viên công ty đều nhìn anh Kiệt với ánh mắt ái ngại. Hải Quế không hề nhận ra rằng hành động vừa rồi của cô chẳng khác nào công khai làm nhục anh Kiệt trước toàn bộ nhân viên của anh. Cô vô tư nói:
- Quế biết ở đây có nhiều người hâm mộ Quế. Các bạn yên tâm, cho dù Quế và anh Kiệt không đồng hành với nhau nữa thì các bạn vẫn được phép tiếp tục hâm mộ Quế nha! Nhưng sao ban nãy mọi người hát hò hăng say quá vậy? Còn có bánh sinh nhật, nến, hoa và bao nhiêu quà nữa kìa, sinh nhật bạn nào đấy?
Không một ai lên tiếng. Hải Quế động viên:
- Sinh nhật bạn nào thì bạn đó lên tiếng đi! Đừng ngại! Quế sẽ đặc cách ký tên tặng bạn!
Cậu Sức sợ sệt chỉ vào anh Kiệt. Quế hồn nhiên nói:
- Ơ vậy là hai đứa mình lại chia tay nhau đúng vào ngày sinh nhật anh à? Anh thì sang tuổi mới, em thì có một sự khởi đầu mới, sao mà trùng hợp thế nhỉ anh nhỉ? Chắc là điềm lành đấy anh ạ! Em chúc anh Kiệt sinh nhật vui vẻ nha! Chúc anh sớm lấy được vợ! Lấy vợ đẹp như em thì hơi khó, nhưng mà em nghĩ anh vẫn nên cố gắng tìm được cô nào đẹp được bằng một phần mười em rồi hẵng kết hôn. Chứ vội quá kết hôn bừa với đứa nào xấu xí, sau này nó đẻ ra con không xinh thì cũng ngại với thiên hạ anh ạ!
Anh Kiệt phải cố gắng lắm mới có thể kiểm soát cơn giận của chính mình. Anh chậm rãi sai bảo vệ tống cổ Quế ra khỏi công ty. Những ngày sau đó, không khí công ty trầm như cái tâm trạng của anh vậy. Mọi người đối xử tốt với anh một cách bất thường. Anh biết anh đang được thương hại. Và anh… một thằng đàn ông như anh… căm ghét cái sự thương hại đó! Anh còn vô tình nghe được mấy cậu nhân viên bàn tán về mình, bọn họ nói anh tội nghiệp, muốn đổ vỏ cũng không xong. Chưa khi nào anh cảm thấy lòng tự tôn của mình bị sỉ nhục đến thế. Mỗi sáng thức giấc, anh không còn động lực đến công ty nữa. Mỗi lần tan làm, anh lại đi uống rượu. Anh tránh mặt bạn bè, không thích giao tiếp với ai cả. Bạn thân của anh là bác sĩ chẩn đoán anh bị trầm cảm. Anh Kiệt bật cười. Đúng là nghiệp quật. Mấy năm trước, anh từng đọc một bài viết trên mạng của CEO công ty Nhật Trường, anh ta chia sẻ về việc bị trầm cảm sau khi mất đi người thân. Anh Kiệt còn tưởng bài viết câu like, bởi vì anh nghĩ đã là một thằng đàn ông sức dài vai rộng, giỏi giang trong công việc thì chắc chắn sẽ rắn rỏi, sao có thể yếu đuối đến mức mắc bệnh? Nhưng đúng là ở đời có nhiều chuyện oái oăm, phải tự mình trải qua mới thấu hiểu được.
Anh Kiệt chuyển giao công việc cho cấp dưới rồi xin từ chức. Anh đi du lịch khắp nơi để giải khuây, nhưng nơi đâu cũng gợi nhớ cho anh về những kỷ niệm với người yêu cũ. Anh không phải kiểu người dễ rung động rồi dễ quên giống Quế, nếu anh đã thương một người thì anh sẽ thương rất nhiều và rất hay bị mềm lòng trước họ. Đó là lý do anh tha thứ cho Quế hết lần này tới lần khác. Anh nghĩ Quế sẽ giống mẹ Hợt, mặc dù tuổi trẻ mẹ yêu đương loạn xạ nhiều người, nhưng khi về ở chung một nhà với ba Hời, được ba chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc, mẹ dần cảm động và sau này chỉ chung thuỷ với một mình ba thôi. Tiếc rằng, anh đã tin nhầm người. Anh thất vọng về bản thân mình vô cùng. Những lúc bình tĩnh, anh chỉ buồn thôi. Nhưng khi rơi vào trạng thái trống rỗng, tuyệt vọng, anh không còn là chính anh nữa. Anh rất hay nghĩ quẩn. Có lần, khi đang ở Osaka, vì không kiểm soát được bản thân nên anh đã mua một sợi dây thừng màu hồng. Anh đem dây lên núi, chọn một cây hoa anh đào to, đang nở rộ để treo dây thừng lên đó. Màu hồng của hoa anh đào quyện với màu hồng của sợi dây thừng tạo thành một khung cảnh mỹ mãn mộng mơ. Anh Kiệt bê một tảng đá lớn đặt cạnh gốc cây hoa anh đào. Tuy nhiên, anh chưa kịp bước chân lên tảng đá thì đã có một người phụ nữ đi tới đẩy anh ra xa. Người này mặc áo chống nắng dài tới gót chân, đội mũ rộng vành, bịt khẩu trang kín mít. Anh ấn tượng mãi với giọng chửi khản đặc nhưng đầy ngoa ngoắt:
- Cái thằng điên này nữa! Khụ! Khụ! Đang ốm khản cả tiếng mà cũng phải mở mồm ra để chửi mày! Khụ! Khụ! Nom mày chỉ tầm hai tư hai lăm tuổi là cùng, rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà lại hèn đến nông nỗi này? Khụ! Khụ! Lại còn dây thừng hồng. Gớm thôi! Quyên sinh mà cũng điệu. Chị ạ mày luôn đấy!
Chị lôi từ trong ba lô du lịch ra chiếc kéo màu hồng, bước lên tảng đá, cắt dây thừng rồi cợt nhả nói:
- Khiếp người! Khụ! Khụ! Kéo hồng cắt dây hồng treo trên cây hoa anh đào nở hoa màu hồng, hồng hồng và hồng, quá nhiều sự hồng cho ngày hôm nay! Khụ! Khụ!
Sau đó, chị điềm nhiên tịch thu sợi dây thừng của anh, còn không quên vỗ vai anh an ủi:
- Chị nói chú em nghe này… mà từ đã… để chị ho một tràng cho dứt điểm rồi chị nói cho nó ngọt. Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Xong rồi… thì rằng mà là như thế này nhá… chú em nhá… nếu như có nợ thì mình cố gắng làm việc để trả nợ, bị bồ đá thì kiếm bồ mới, có bệnh thì cố gắng vái tứ phương. Ai mà chả có khó khăn riêng, chú em phải lạc quan lên chứ! Chị mày đây một thân một mình ở nơi xứ người, đôi lúc chưa xoay được tiền mà nhận được điện thoại của người nhà cũng toát hết cả mồ hôi hột. Nhưng cuộc sống mà chú em, cứ cười trước đã, chuyện khác, tính sau đê!
Anh Kiệt im lặng. Người phụ nữ tò mò hỏi:
- Chú em không hiểu tiếng Việt hả?
Rồi chị lại tự trả lời chính mình:
- Chắc là không hiểu rồi. Chán nhờ! Lại cứ tưởng gặp đồng hương. Thôi chị dịch lại cho mày sang tiếng Nhật vậy.
Chị bắn tiếng Nhật như gió. Anh Kiệt hiểu hết nhưng vẫn không nói gì. Chị ỉu xìu ca thán:
- Ôi tiếng Nhật nó cũng không hiểu, mà tiếng Anh thì mình dốt chứ… Hây da… Thôi… để cố vậy!
Chị hắng giọng rồi nói:
- Hê lô! Mai nêm i dờ Đờ Rim Sờ Ta. Nai tu mít “dziu”.
Anh Kiệt đang buồn mà cũng phải cười sặc sụa vì phát âm chất phát ngất. Tuy nhiên, anh vẫn hiểu ý chị. Chị chào anh rồi tự giới thiệu tên mình là Dream Star. Chị còn nói rất vui vì được gặp anh. Anh nhại theo giọng chị, cố ý đáp:
- Hi! Nai tu mít “dziu” tu. Mai nêm i dờ Ki Êt Ha Ao. Ai căm phờ dom La Ao Ca Ai.
Người phụ nữ thắc mắc:
- Ghe i dờ La Ao Ca Ai? In ghích căn tri?
Ý chị muốn hỏi anh La Ao Ca Ai là ở nước nào? Anh tủm tỉm đáp:
- Bà chị đoán thử coi?
- Gớm. Nói thì nói luôn, lại còn úp úp mở mở, làm như báu lắm không bằng.
Chị cáu gắt nói, rồi hình như nhận ra điều gì đó hơi sai sai, chị ngay lập tức gào lên:
- Á à! Thế hoá ra lại vẫn là người đồng hương hả? Giời ạ! Màu mè vẽ vời! Mất thời gian!
Anh Kiệt cười. Hôm đó, chị không hề bỏ khẩu trang khi nói chuyện nên thời điểm sang nhà chị xem mắt, gặp lại chị, anh không nhận ra. Tuần trước, chị bị ốm. Anh Kiệt sang nhà chị chơi, nghe giọng chị khản đặc anh mới giật mình thon thót.
- Ông anh mới qua chơi ạ? Khụ! Khụ! Khổ quá, em đang bị ho… ông anh đợi em ho một tràng cho dứt điểm rồi em tiếp chuyện ông anh cho nó ngọt nha. Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!
Anh Kiệt rót nước đưa cho chị Khuê. Uống nước xong, chị cáu kỉnh ca thán:
- Khổ! Ốm sớm không ốm, ốm muộn không ốm, sắp làm cô dâu đến nơi rồi lại ốm. Nghĩ mà cay!
- Đừng cay em ạ. - Anh Kiệt động viên.
- Vâng. Thế thôi em lại không cay nữa. Cũng tại em ít khi bị ho nhiều như này ý… lần gần nhất cũng cách đây ba năm rồi… mà nhắc mới nhớ… chả biết cái thằng trẻ trâu năm xưa giờ ra sao?
- Thằng trẻ trâu nào cơ?
- À! Cái thằng em gặp ở trên núi ý mà. Nom to cao vạm vỡ nhưng mà chỉ được cái to xác thôi chứ suy nghĩ còn nông cạn lắm. Chỉ cần liếc thấy sợi dây thừng màu hồng treo lơ lửng trên cây hoa anh đào là em biết tâm hồn thằng bé nó mong manh lắm rồi. Em nói ông anh nghe chứ kiểu đàn ông yếu đuối như vậy vĩnh viễn không bao giờ là gu của em luôn.
Chị Khuê sĩ diện tuyên bố khiến anh Kiệt không dám hé răng nói về chuyện cũ. Anh chỉ thầm cảm ơn chị. Anh tựa cằm vào vai chị rồi vòng tay qua ôm chị. Chị cáu kỉnh đập vào lưng anh, mắng mỏ:
- Ơ kìa! Bỏ ra! Lây ốm bây giờ!
Anh Kiệt ương ngạnh nói:
- Kệ. Sắp có vợ chăm rồi! Sợ gì đau ốm?
- Thì em chăm anh xã tương lai là điều tất nhiên, nhưng ốm đau người ngợm khó chịu, khổ ra.
Anh Kiệt chau mày lý sự:
- Nhưng mà giờ không ôm thì anh còn thấy khổ hơn cả ốm đấy!