- Không nhịn được cũng phải nhịn. Mau lên! Cưới với chả xin! Sốt hết cả ruột!
- Rồi. Con biết rồi. Các bác các cô các chú và các vị quan khách gần xa xin đợi bọn con một xíu nữa thôi ạ.
Cái một xíu của chị Khuê kéo dài tận nửa tiếng. Mọi người mong ngóng cô dâu chú rể là vậy mà rốt cuộc chả thấy chú rể đâu, chỉ thấy cô dâu bước ra cùng thằng nào ấy. Chắc thằng này là người thôn khác, chứ người thôn này làm gì có thằng nào nom phong độ thế nhở?
- Ơ? Khuê! Mày khoác tay ai thế kia?
- Thế không phải mày cưới thằng Kiệt hả?
- Rõ ràng trên thiệp mời ghi tên cô dâu là Mộng Khuê, tên chú rể là Hào Kiệt mà.
Mọi người nhôn nhao hỏi. Chị Khuê nói:
- Ơ hay? Anh Kiệt đây thôi! Mọi người không nhận ra anh ấy hả?
Ông Hời gào lên:
- Có! Ba có nhận ra nó! Đúng là thằng Kiệt, con trai của ba rồi! Ôi chao ôi! Kiệt của ngày xưa đây rồi! Mấy năm qua mày cứ như thế này có phải ba đỡ xấu hổ không?
Khách khứa còn bán tín bán nghi nên bàn luận rôm rả. Cậu Duyên uống nốt cốc trà cho ngọt giọng rồi lanh lẹ cầm mic đứng lên phát biểu:
- Con xin tự giới thiệu với mọi người con tên là Đỗ Văn Có Duyên. Cho xin phép được thay mặt gia đình Hời Hợt và gia đình Tạm Được gửi một lời chào và hai lời chúc sức khoẻ nồng nhiệt nhất tới tất cả những ai đang có mặt tại nơi đây, ngôi nhà ấm áp và đầy thân thương, nơi mà cô dâu đã từng thức dậy mỗi sáng để đánh răng, rửa mặt, chải đầu, ăn sáng, sau đó đi làm hoặc đi chơi rồi về ăn trưa, ngủ trưa, xong loanh qua loanh quanh lại tới ăn tối, xem tivi, hôm nào xem xong sớm thì mắc màn đi ngủ sớm, hôm nào xem xong muộn thì mắc màn đi ngủ muộn… Alo… Alo… Đứa nào nghịch dại tắt mic của anh đấy? Alo… alo… một… hai… ba… bốn… bốn… ba… hai… một… alo… đứa nào bật hộ anh cái mic với!
Các vị khách ngơ ngác nhìn nhau. Một phút sau, cậu Duyên áy náy nói:
- Alo… alo… được rồi… Con xin lỗi các cụ ông, các cụ bà và toàn thể khách khứa gần xa vì sự cố vừa rồi. Hoá ra không ai tắt mic của con cả, hoá ra là tại con vừa nhỡ tay ấn nhầm vào nút tắt. Có vẻ như con cũng đang vui lây với niềm vui của cô dâu và chú rể nên bị run rẩy. Nhưng có chút sự cố như vậy cũng hay! Cuộc đời này, nếu mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ quá thì đâu còn gì thú vị nữa, phải không cả nhà? Giống như những bông lúa trên cánh đồng xa, nếu như không có mưa có nắng thì làm sao có thể trổ bông trĩu hạt? Giống như con đây, nếu không được trao cơ hội cầm mic, làm sao con có thể nhận ra bản thân mình lại duyên dáng đến thế? Ba mẹ con đặt tên quả không sai! Nhân tiện con xin được giới thiệu thêm, hiện tại gia đình con đang có khuyến mại mua mười con lợn tặng một nồi cám, kính mong cả nhà lưu ý!
Ông Tạm cáu:
- Để lúc khác nói chuyện bán lợn đi!
Cậu Duyên ngoan ngoãn nói:
- Dạ. Kính thưa quan viên hai họ Võ, Phạm, kính thưa các quí vị quan khách gần xa, hôn nhân không chỉ là lời hứa cao quý nhất trong tình yêu mà nó còn là cách thoát ế nhanh nhất. Ngày hôm nay, chúng ta cùng có mặt ở đây để chúc phúc cho đôi bạn đã không còn trẻ nữa. Xin mọi người hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt cho cô gái già hơn tất cả các cô gái chưa chồng ở đây, cô dâu Phạm Thị Mộng Khuê, con gái rượu của ông Phạm Văn Tàm Tạm và bà Lê Thị Đường Được.
Mọi người vỗ tay ầm ầm, MC tiếp lời:
- Vâng. Con xin thay mặt cô dâu cảm ơn quý vị. Con để ý thấy ánh mắt cô dâu đỏ hoe, chắc hẳn cô dâu phải đang xúc động lắm, bởi vì bằng tuổi cô dâu, các chị em làng mình đã tay bồng tay bế, còn cô dâu thì hôm nay mới được lấy chồng. Chú rể chẳng phải ai xa lạ, chính là người đàn ông hay nói chuyện với cây nổi tiếng trong làng, con trai cả của ông Võ Văn Hào Hời và bà Lâm Thị Hoè Hợt, anh Võ Lâm Hào Kiệt, hay còn gọi là Kiệt khùng. Anh Kiệt hôm nay nhìn ngang không thấy giống anh Kiệt của mọi ngày, nhìn dọc cũng không thấy giống, nhưng nhìn tới nhìn lui thì thôi cũng có nét hao hao. Con xin các cụ, các ông, các bà, các anh chị em cô bác xa gần một tràng pháo tay nhiệt liệt cho chú rể ạ!
Mọi người hào hứng cho thêm một tràng vỗ tay nữa. Mẹ cô dâu có vẻ không được vui cho lắm, bà Được hích tay bà Lan hỏi chuyện:
- Cái thằng MC này bà kiếm ở đâu mà vô duyên thế?
Bà Lan nhấp ngụm nước vối rồi từ tốn nói:
- À! Thằng này ở gần nhà tôi, chuyên môn của nó là phối giống cho lợn, đã bao giờ làm MC đám cưới đâu, không có duyên cũng phải.
- Hả? Bà khùng à? Sao không mời thằng nào “ổn áp” hơn một tí? Nghe nó dẫn chương trình mà tôi ngứa hết cả người.
- Gớm. Nó làm MC miễn phí cho là tốt rồi, còn đòi hỏi cái gì nữa? Tham!
- Giờ tôi mới hiểu cái câu của rẻ là của ôi!
- Quên đi mà ôi! Lại gần đây người ta bảo…
Bà Được ngồi xích lại gần bà Lan. Bà Lan ghé tai bà Được thì thầm:
- Thằng này ý… phối giống cho lợn… mát tay lắm ý…
Bà Được bật cười. Bà Lan tủm tỉm bảo:
- Năm sau đằng ấy có cháu bế thì đừng quên đằng này nhá! Hai chầu bánh đúc, nhớ chửa?
- Ôi dào! Chuyện nhỏ!
Hai bà nhìn nhau cười khúc kha khúc khích. Khánh nom mà ngứa cả mắt. Thấy chị Khuê lấy được chồng đẹp hơn chồng mình, Khánh hơi tưng tức. Thời khắc trông thấy ông bà nội trao cho chị hai cây vàng, Khánh giận khủng khiếp. Ông bà thiên vị ra mặt luôn vậy đấy! Thực sự quá bất công! Khuê nhận được quà cưới của ông bà cũng không vui. Chị muốn trả lại quà cưới ngay lập tức, nhưng anh Kiệt ghé tai chị nói thầm:
- Em cứ nhận quà đi cho ông bà vui! Sau này em tìm cơ hội khác biếu tiền ông bà sau.
Chị Khuê cũng ghé tai anh nói thầm:
- Nhưng em mà nhận thì là quà cưới rồi, mà đã là quà cưới thì anh cũng có phần… em sao có thể tự ý quyết định?
- Sao lại không?
- Anh thực sự sẽ không để tâm à?
- Đời anh, anh còn giao cho em được thì anh để tâm mấy chuyện cỏn con đó làm gì?
Câu hỏi của anh Kiệt khiến chị Khuê thấy tim mình rung rinh. Chị quyết định không trả quà lại cho ông bà nữa. Chị vui vẻ trêu anh Kiệt:
- Ông anh quyết định giao đời của ông anh cho em là sáng suốt đấy! Cứ yên tâm! Em sẽ làm cho cuộc đời ông anh sáng bừng sức sống!
- Cảm ơn cô em! - Anh Kiệt đáp.
Hai anh chị nói thầm với nhau nên Khánh không nghe ngóng được gì cả, cô chỉ thấy anh Kiệt cười mỉm. Hiếm khi Khánh thấy anh cao hứng thế này. Từ lúc sang nhà chị Khuê tới lúc rước dâu về nhà mình, anh rất hay quay sang nhìn chị Khuê, miệng cứ tủm tỉm cười hoài. Anh Kiệt ít nói chuyện với người khác lắm, thế nào mà sánh đôi bên chị Khuê lại nói nhiều dữ tợn. Chả hiểu có chuyện gì mà hai người đó cứ thì thà thì thụt với nhau suốt. Khổ thân anh, vớ phải con vợ lắm mồm đâm ra thằng chồng cũng bớt sang đi hẳn. Tuy nhiên, phải công nhận anh cạo râu và cắt tóc xong nom đẹp trai dữ tợn. Nhưng mà đàn ông đẹp trai cũng đâu có mài ra mà ăn được nhỉ? Phải giàu như anh Khương mới là chuẩn chỉnh. Khương giàu, Khánh đẹp, hai vợ chồng cô đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Chả bù cho vợ chồng chị Khuê, chồng thì nghèo rớt mùng tơi, vợ thì đi đứng nói năng chả đoan trang tí nào. Mà thôi, Khánh cũng không dám hi vọng chị Khuê có thể hành xử chuẩn mực như cô! Một con người vô học như chị thì nên được rèn giũa dần dần. Nghĩ vậy nên đến xế chiều, Khánh nói với mấy bà chị họ:
- Mọi người ăn xong thì về nghỉ ngơi đi nha! Bát đũa để đấy em rửa cho!
Mọi người nhao nhao khen ngợi Khánh:
- Úi! Cô Khánh tuyệt thế nhỉ? Mang bầu mà chăm dễ sợ! Chả bù cho con em chồng chị, lười chảy thây.
- Công nhận. Nhà mợ Hợt đúng là có phúc, được cô con dâu học thức cao lại còn tháo vát.
- Chú Khương phải giữ thím Khánh cẩn thận nhá, nền bà con gái như thím thời buổi này hiếm lắm đó!
Khánh giả bộ khiêm tốn nói:
- Ôi dào, em nào có chăm gì đâu. Cỗ buổi chiều ít hơn buổi trưa, có hai chục mâm thì em rửa loáng tí là xong. Các chị mau về lo cho chồng cho con đi.
Mọi người ríu rít cảm ơn cô em tốt tính. Khánh đợi khách khứa về hết mới thỏ thẻ nói với Khuê:
- Chị Khuê! Em nghén, buồn nôn quá! Bát đũa chị rửa giùm em nhé!
Chị Khuê vui vẻ bảo Khánh:
- Ừ. Không có gì. Mày mau lên nhà nghỉ ngơi đi!
- Dạ. Em cảm ơn chị yêu nhiều!
Khánh đon đả nói rồi quay người đi lên nhà. Khuê thay bộ đồ ở nhà cho thoải mái rồi đi rửa bát. Chả biết phúc phận ở đâu mà chị lại có cô em vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang lại dịu dàng thế nhỉ? Không uổng công hồi xưa chị làm việc vất vả nuôi nó ăn học! Tự hào ghê!
- Cô em có thuê người tráng bát hộ không?
Giọng anh Kiệt trầm ấm làm chị Khuê giật nảy mình. Chị tưng tửng đáp lời chồng:
- Cũng muốn thuê lắm cơ mà em đây chả có tiền, chỉ có tình thôi, ông anh lấy không?
- Lấy.
Anh Kiệt đáp gọn lỏn rồi tráng bát hộ vợ. Hai anh chị vừa rửa bát vừa chọc ghẹo nhau nên hai mươi mâm bát nào có là cái thá gì? Rửa bát xong, hai anh chị chưa lên nhà vội mà ngồi dưới sân ngắm trăng. Chị Khuê rụt rè nói:
- Anh này… chuyện quá khứ của em…
- Nếu em không muốn nhắc lại, anh cũng không tò mò.
Chị Khuê bị câu nói của anh Kiệt làm cho cảm động. Chị gạt đi giọt nước mắt vương trên má rồi tựa đầu vào vai anh, hồ hởi nhận xét:
- Anh xã có bờ vai thật vững chãi.
- Ừ.
- Từ giờ trở đi, những lúc em yếu mềm, anh cho em dựa dẫm nhá!
- Ừ.
- Chỉ cho riêng em dựa thôi đấy!
- Ừ.
- Trăng ở quê mình đẹp thật anh ạ!
Anh Kiệt tủm tỉm hỏi trêu chị Khuê:
- Trăng ở quê mình có đẹp hơn trăng ở bên Nhật không hả cô em?
- Ông anh dốt thế! Trên đời này chỉ có mỗi một ông trăng thôi. Trăng ở đâu cũng đẹp như thế cả.
- Vậy hả?
- Vâng. Nhưng nếu anh muốn thả thính em thì anh có thể nói trăng hôm nay nom đẹp hơn mọi ngày.
- Sao lại thế hả em?
- Thì ở bên người bạn đời của mình, mọi cảnh vật đều trở nên tuyệt mỹ đó anh!
- Ra vậy.
- Ra vậy? Ra vậy mà là thả thính hả? Em đã hướng dẫn tỉ mỉ thế rồi mà anh chả tiếp thu được. Chán!
- Thì anh có chỗ không hiểu đó em. Không hiểu thì tiếp thu thế nào được?
- Anh không hiểu chỗ nào?
- Anh không hiểu ở chỗ là sao tụi mình lại phải thả thính bằng lời nói? Sao không thả thính bằng hành động luôn cho nó nhanh hả em?
- Ờ nhỉ?
Anh Kiệt quay sang thơm lên má chị Khuê. Chị xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Chị lườm anh, mắng yêu:
- Ông anh làm cái trò gì đấy? Hư nhá!
Anh Kiệt tồ tồ hỏi:
- Em không thích à?
Chị Khuê ngượng ngùng nói:
- Có… cũng hơi thinh thích… nhưng ngượng á.
- Em thích là được rồi, quan tâm nhiều làm gì?
- Ừm.
- Ừm gì? Thêm chút thính nữa không?
- Chả biết nữa…
- Sao lại chả biết? Có là có, không là không. Chả biết là như nào?
- Chả biết là… trong lòng muốn nhưng bên ngoài cứ phải giả bộ e thẹn đó anh xã!
- Già rồi! Giả bộ để làm gì?
- Già thì cũng phải có cái giá của già chứ!
Chị Khuê vừa dứt lời thì bị anh Kiệt hôn chụt một phát vào môi. Chị vội vã dùng hai bàn tay xoa xoa đôi gò má đang nóng ran của mình. Anh Kiệt chau mày hỏi vợ:
- Sao em lại ngượng hơn cả ban nãy thế?
Chị Khuê ấp úng đáp:
- Anh đúng là… tồ! Người ta thấy thích hơn ban nãy thì ngượng hơn ban nãy cũng là chuyện đương nhiên mà!