Một lúc sau khi thay quần áo, nó bước xuống nhà với bộ thun dài kẻ ngang đen trắng, chân váy đen ngắn trông vô cùng "cute".
- Nhóc xuống kìa! Phong nói với mọi người như một lời nhắc nhở.
- Nhô.Nó giơ tay chào
- Ờ! l.A này! K.A gọi
- Sao anh?
- Em chuẩn bị đồ về KTX của trường chưa?
- Rồi ạ! Nè *lôi cái vali màu đỏ đô to chảng bự ra như một bằng chứng* anh. Mà anh hỏi chi dzợ?
- Ko có gì đâu chỉ là cuối tuần này em không nên về nhà.
- Why? À...mà thôi, miễn bàn đê, chắc lại mấy cái"nhu cầu sinh lý con người" của mấy anh mà chuyện... đấy thì em ko cần biết đâu, đầu óc em còn trong sáng lắm! Ahihi. Nó cười.
- DẠ VÂNG! TRONG QUÁ CƠ. Cả lũ mặt đen kịt đồng thanh.
- Không hiểu ai tiêm cái gì vào đầu cô ta mà nhìn ngoài trông ngây thơ nhưng bên trong thì..Chậc. Huy lắc đầu chẹp miệng.
- Hừ, anh ghen ăn tức ở à.
- Tôi á?
- Nè tôi hỏi cái này nha, sao anh nhạy cảm với cái từ "Phẫu thuật" thế?
- IM ĐI! Anh hét lên
- Anh thừa hơi à? Hét to thế! Có tin một lần nữa là tôi tống cả cái giẻ lau bàn này vào mồm ko? *Giơ cái giẻ lên*
- Hừ! Huy ko nói gì nữa, chỉ đứng lên đi ra ngoài.
- Hơ thằng cha này hôm nay....như bị thần kinh í Nó nhún vai
- Em muốn biết lý do à? T.A hỏi
- NÀY! Phong nói làm T.a ngậm luôn
- À! Ko có gì đâu, em đừng để ý chắc sáng nay nó nhầm thuốc í mà! Hề hề! T.A vội chỉnh sửa câu nói của mình. (Bạn bè thế đấy, bênh nhau chả bênh lại bảo nhau uống lộn thuốc)
- Em không nhanh là muộn học đấy, chậm 1 phút thôi là cổng trường đóng cửa òi. K.A lắc đồng hồ lên xem
- Ok bai m.n em đi đây! Nó chưa kịp chạy ra đến cổng thì một giọng nói vang tới bên tai...
- Một đi không trở lại nhé. Vũ từ ban công vẫy tay, cười với nó
- UKM....Oái thằng kia xuống đây mau bà biểu! Dám rủa bà à? "Mà thằng này sáng thì như tảng băng di động h lại tưng tưng như khỉ đột, bộ nó lại lộn thuốc à?"
Bước đi thư thản trên con đường tới trường, bỗng nó chợt nghĩ ra cái gì đó, đôi chân khựng lại, đôi tay tắng thon dài rút con ip 7 từ trong túi quần ra....
--------------------------------------------------------------------------------