Vân bị Bảo đẩy xuống,cánh tay chẳng may đập xuống sàn nhà,ăn đau,cô vừa nhăn nhó vừa ngơ ngác ngước lên nhìn Bảo như yêu cầu một lý do chính đáng,anh chỉ lạnh lùng nhìn rồi nhếch môi nói:
-Cô thật sự quá dơ bẩn!
-Anh...
Bộp...
Nhật nhấn nút gì đó vào chiếc máy ghi âm rồi quăng nó xuống bàn,từ đó bắt đầu xảy ra một câu chuyện...
“Em yêu,nếu em có thể lấy được hết gia sản của sáu thằng nhãi đó,em sẽ trở thành phu nhân chính thức của anh,em sẽ được quyền quản tòa biệt thự này..”-giọng nói của một người đàn ông vang lên,nghe có vẻ đã ngoài 30 tuổi.
“Thiệt nha,ok anh à,em nhất định sẽ lấy được gia sản của sáu con người đó mà”-giọng nói yểu điệu của một người phụ nữ vang lên.Ai có thể không biết chứ riêng sáu anh,họ biết rõ đây là giọng nói của ai. Đây chẳng phải là giọng của Vân lúc cô nũng nịu với họ sao? Những lúc đó cô rất hay sử dụng giọng nói này để vòi bọn anh thứ gì đó.
“Chắc chắn anh sẽ cho em làm bà chủ của ngôi nhà này mà,không em thì không còn ai xứng đáng với nó nữa..”-người đàn ông đó cưng chiều nói.
“Vậy thì em sẽ cố gắng lấy được gia sản đó,anh đợi em chút nha,tình-yêu-của-em..“.bốn từ cuối cùng rơi vào tai sáu anh làm họ đau khủng khiếp. Đến họ Vân cũng chưa bao giờ nói như vậy cả. Căn bản là vì Vân chưa bao giờ để lộ cái bản chất dơ bẩn này của cô cho sáu anh thấy. Trước giờ trong mắt bọn anh,Vân luôn là một người con gái trong sáng,dễ thương,nhiều lúc bướng bỉnh. Nhưng giờ thì hình như không phải vậy...Tim họ như vỡ ra thành từng mảnh.
“ Haha..lấy được gia sản của sáu con người kia,mình còn được làm chủ của căn biệt thự này,haha..quả thật lời quá rồi, gia sản của lão Song này cũng sẽ không thoát khỏi tay mình đâu,hahaha...tất cả đều thuộc về mình,chỉ mình mình mà thôi,haha..”-Vân điên cuồng cười như một con rắn độc.
Bíp...
Vân mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu,tay chân ả run cầm cập,người mềm nhũn,ả không dám nhìn vào sáu anh nhưng ánh mắt của sáu anh luôn dán vào người ả.Ánh mắt này không phải là những ánh mắt mà bình thường họ cưng chiều nhìn cô,mà thay vào đó là những ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng ả.
Bụp...
Mấy túi đồ Vân vừa mua bị Nam hung hăng ném hết xuống đất,mắt anh đỏ ngầu,anh quát lớn:
-Cô nói đi! Tại sao lại làm thế với chúng tôi? Tại sao lại phản bội chúng tôi?? Cô nói đi!! Lý do là vì sao? Chẳng lẽ cô ham tiền đến mức ý sao? Cô quá độc ác,quá tàn nhẫn...Rốt cuộc tại sao cô lại làm như vậy?? Tại sao?? Mau nói đi!!!
-Anh,các anh,nghe em giải thích đã,sự thật,sự thật không phải thế, em không biết và cũng không liên quan,xin các anh,tin em đi mà....- Vân khóc thét ôm lấy chân Nam.
-Bỏ cái tay bẩn thỉu kia của của cô ra, cô tưởng tôi mù...à nhầm điếc hay sao.Cô bỏ tay ra,bỏ...-Nam
-Nam,bình tĩnh đi! Cô ta không xứng đáng để chúng ta phải mở mồm nói chuyện!-Bảo lạnh lùng nói
-Nào nào,mọi người đừng dọa em ấy nữa,em ấy đang bối rối lắm đấy,để em ấy lên phòng và...-Long đang nói thì.
-Ôi,anh Long,anh đúng là người mà em yêu mến nhất,anh luôn tin tưởng em mà phải không?-Vân vội đứng lên,khoác tay Long,trong lòng không khỏi mừng thầm,nhưng tiếc rằng ả chưa mừng được bao lâu thì..
Long lạnh lùng gạt tay Vân ra,cười với cô. Nhưng nụ cười này tuyệt không giống với những nụ cười bình thường,ấm áp,nhẹ nhàng mà mọi khi anh cười với cô.Nụ cười này trông cực kì đáng sợ,ả run lên sợ hãi rồi ngã phịch xuống sàn,cô ngơ ngác nhìn anh..
-...và mời em tiện thể thu dọn dẹp hết đồ đạc của mình rồi Cút-khỏi-căn-biệt thự này ngay lập tức!- Long nhếch miệng rồi nghiêng người,tuyệt tình lướt qua mặt Vân.
Vân đờ người.
“Rốt cuộc,rốt cuộc là ai đã cho họ biết việc này?Giờ hỏng hết cả kế hoạch rồi,mình phải làm sao bây giờ? Làm sao đây??”
-Chị Vân à,các anh ý đã không muốn nhìn thấy chị,muốn đuổi chị đi rồi mà,thân là người làm chị phải nghe lời chủ thu dọn và cút khỏi đây chứ,phải không?-Như đắc ý nói và tặng cho Vân một nụ cười khinh bỉ.
-------------
Vân kéo mấy cái vali,khệ nệ a khỏi căn biệt thự huy hoàng, trang trọng mà bao người mơ ước được vào đây một lần.Đi đến trước cổng,cô chạm mặt Nhật,Thiên và T.Anh.Cứ tưởng rằng ba người họ vẫn còn lưu luyến mình,Vân chạy đến chỗ Nhật,ôm lấy tay anh,làm nũng nói.
-Anh..các anh ấy không tin em,em phải làm sao đây? Ba anh vẫn tin em mà phải không?
-Cho cô 3 giây,bỏ cánh tay dơ bẩn kia của cô ra khỏi người tôi ngay,đừng chạm vào tôi! Tôi không muốn bẩn người mình!- Nhật lạnh lẽo ra lệnh.
Phải biết rằng anh đã đau lòng như thế nào khi nói ra những câu nói như vậy,tim anh đau như có hàng ngàn cây kim đâm và.Và đương nhiên cái cảm giác này không chỉ anh có,năm người kia cũng không khác anh là bao. Họ đâu thể ngờ rằng đây lại là sự thật.Tại sao người bọn họ vô cùng yêu thương lại lừa dối họ.Họ luôn tin tưởng cưng chiều cô.Sống trong cùng một nhà,họ chưa bao giờ bắt cô làm việc,chưa bao giờ bắt cô đụng tay,đụng chân,họ cưng chiều ,nâng niu cô,không làm cô buồn. Vậy tại sao? Cô lại làm như vậy,cô lừa dối họ,lừa dối một cách vô cùng độc ác. Liệu đây có phải là cái giá cho việc họ quá tin tưởng cô không?
-Anh...
-Cô vẫn còn mặt mũi mà nói chuyện với chúng tôi sao? Xin cô đấy,chúng tôi không phải là một đứa trẻ,sự thật phơi bày ngay trước mắt như vậy mà vẫn mù quáng không tin.Cô dừng lại đi,màn kịch đến đây là kết thúc!-T.Anh đau lòng nói,anh thật sự quá thất vọng về người mà bấy lâu nay anh vẫn luôn thương yêu. Đây quả thực là một cú sốc lớn.
-Em..không phải mà,thật sự em không có,tin em đi mà!-Vân cố nài nỉ,xin một cơ hội.
-Ghê tởm...ghê tởm,tôi ghê tởm cô!-Thiên khinh bỉ nhếch môi.
Vân nghe vậy,tự nhiên lòng tự ái từ phương trời nào bay đến..
-Các anh sẽ phải hối hận,nhất định sẽ phải hối hận vì không tin tưởng tôi!-Rồi cô bỏ đi
Nhật,Thiên,T.Anh nhìn bóng lưng người con gái mà họ đã vô cùng yêu thương,ngày càng đi xa mình,tim họ đau như bị cắt,họ muốn lên tiếng giữ cô ở lại nhưng lại nghẹn ở họng. Ba người còn lại,ở trên lầu,họ dõi theo cô,luôn dõi theo cô nhưng từ giờ có lẽ đã không thể nữa rồi.Ngày hôm nay,chính thức,họ sẽ phải xa rời cô,gỡ bỏ một tình yêu vốn tươi đẹp nhưng trong phút chốc đã bị cô phá hủy một cách tàn nhẫn...