Ánh nắng đầu tiên của mùa xuân chiếu sáng rực rỡ trên mọi nẻođường xua tan đi cái lạnh lẽo âm u của mùa đông , Uyên Nhi tỉnh dậy từ giấc ngủmộng mị , vươn vai một cái cô đứng lên kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài tháng một đầu năm trời bắt đầucó những tia nắng ấm áp Uyên Nhi mở tủ lấy một chiếc váy dài màu trắng tinh khiếtmặc vào người , xõa tung mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp vệ sinh cá nhân xong côvui vẻ nhìn mình trong gương nở một nụ cười xinh dẹp rồi đi ra khỏi phòng .
Xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng ồn ào hình như mọi ngườiđang bàn luận gì đó , Uyên Nhi chào hỏi chúc mọi người một buổi sáng tốt lành rồingồi xuống ăn sáng , Thục Quyên nhìn Uy Vũ mang vẻ mặt đen xì thì lo lắng hỏi
- Con sao thế Vũkhông khỏe hả ?
Uy Vũ liếc Uyên Nhi một cái thấy cô vẫn điềm nhiên ăn uốngthì lại bực tức vùng vằng nói
- Con không sao
Kiến Văn biết con trai ông đang không vui vì chỉ còn hai thángnữa là lên máy bay đi Mỹ nên đưa ra ý kiến
- Được rồi chỉ cònhai tháng nữa là Tuấn Anh và Uy Vũ sẽ lên đường chúng ta nên dành ra những ngàycuối cùng này chơi that vui vẻ được không ?
Mọi người đều tán thành , Uyên Nhi thì khỏi nói có ăn cóchơi là tán thành tuốt chỉ có Bảo Ngọc là im lặng cô lén nhìn về phía Tuấn Anhthấy anh vẫn vui vẻ thì không khỏi có chút hụt hẫng cô biết bản thân mình khôngcó cơ hội nhưng ước nguyện của cô chỉ là được nhìn thấy anh mỗi ngày nhưng nayanh sắp đi rồi cô phải làm gì đây ?
Uyên Nhi quay sang nhìn Bảo Ngọc thấy cô không vui thì ríurít
- Bảo Ngọc mai chúngta đi leo núi được không
Bảo Ngọc gượng gạo mỉm cười gật đầu , Tuấn Anh thấy nói tớileo núi thì hai mắt sáng lên
- Leo núi cho anh đitheo được không ?
Uyên Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu
- Được nhưng có điềukiện
- Hả
Tuấn Anh ngớ người
- Điều kiện gì đây tiểuthư ?
Cười gian nhìn chằm chằm vào hai tên con trai trước mặt UyênNhi nói
- Hai anh phải khuôn đồ cho tụi em
- Hả
Tuấn Anh kêu lên thảm thiết , thấy anh có vẻ không đành lòngUyên Nhi bĩu môi
- Không đi thì thôi
Uy Vũ chẳng thiết tha gì cái vụ leo núi này nhưng hai cô gái đi thì sẽ rất nguy hiểm anh nói
- Được mai mấy giờ xuấtphát ?
Uyên Nhi có chút khó tin trả lời lại
- 4 giờ sáng
Uy Vũ gật đầu coi như đã biết rồi cúi xuống tiếp tục ăn , BảoNgọc nhìn Tuấn Anh một cái cô nghĩ cũng tốt còn hai tháng nữa thôi phải ở gầnanh ấy nhiều hơn nữa để sau này khi anh có đi rồi cô cũng không luyến tiếc , hốihận .
Bốn bạn trẻ mải đối đáp suy nghĩ mà không để ý tới rất nhiềucon mắt đang suy tư dò xét họ , các vị phụ huynh đều nhận ra tình cảm của mấy bạntrẻ này có chút không bình thường nhưng cũng không ai nói gì vì họ nghĩ bọn trẻcòn quá nhỏ chuyện tình cảm để sau này hẵng nói .
Vậy là bữa sáng kết thúc trong im lặng trong đầu mọi người ,mỗi người một suy nghĩ lo âu chỉ có Uyên Nhi là vui vẻ cười tít mắt .
*******************
4 giờ sáng ngày hôm sau ………….
Dậy từ sớm Uyên Nhi đi quanh nhà kiểm tra xem mấy người cònlại đã dậy chưa , một lát sau mọi người cùng tập trung ở phòng khách . Uy Vũnhíu mày nhìn Uyên Nhi chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng anh lấy từ trong túi mộtchiếc áo khoác to dày đưa đến trước mặt cô nói
- Mặc vào đi trên núirất lạnh
Nhăn mặt nhìn chiếc áo dày cộm Uyên Nhi lắc đầu
- Không cần tôi nóng
Không muốn nhiều lờivới cô gái cứng đầu này Uy Vũ nhanh chóng nhét chiếc áo vào ba lô của mình rồikhoác lên vai đi trước . Tuấn Anh có chút khó hiểu nhìn theo bóng Uy Vũ thầmnói
- Thằng này hôm naysao vậy ?
Nhìn theo bóng dáng cao lớn Uyên Nhi có chút thất thần , chodù có ngốc tới đâu cô cũng biết Uy Vũ đang tức giận nhưng tại sao ? vì cô khôngnhận chiếc áo sao , từ khi nào anh trở nên khó hiểu như vậy chứ ? Bảo Ngọc rasau cùng thấy Uyên Nhi đứng đó thẫn thờ thì chạy lại nói
- Đi thôi đờ đẫn ởđây làm gì vậy ?
Uyên Nhi bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ gật đầu với BảoNgọc cúi xuống muốn tìm ba lô của mình thì không thấy đâu cả cô gọi hỏi TuấnAnh
- Tuấn Anh , anh cầmba lô của em hả ?
Tuấn Anh nhìn đống đồ lộn xộn trên vai mình cười khổ
- Tiểu thư ơi anhsánh đồ cho Ngọc đã mệt muốn chết rồi còn ôm thêm của em làm gì chứ chắc Vũ cầmrồi
Uyên Nhi ừ một tiếng rồi đi lên phía trước , Bảo Ngọc thấyáy náy khi Tuấn Anh phải cầm nhiều đồ thì chạy tới gần anh
- Để em cầm bớt cho
Tuấn Anh cười nói
- Không sao đi thôi
Vậy là bốn bạn trẻ cùng nhau đi chinh phục ngọn núi trước mặt…
Đi mãi mà không thấy bóng dáng Uy Vũ , Ngọn núi này tuykhông cao nhưng đường đi lại rất dốc mặc dù có những bậc đất để bước lên nhưngnếu không cẩn thận thì rất dễ ngã . Uyên Nhi đã leo lên leo xuống rất nhiều lầnnên không lo lắng lắm Bảo Ngọc thì đã có Tuấn Anh đi cạnh giúp đỡ , hiện tạiUyên Nhi chỉ lo lắng cho Uy Vũ anh không quen thuộc với đường xá ở đây nhỡ sảyra chuyện gì thì sao ? Nghĩ tới đây Uyên Nhi bất giác đi nhanh hơn nhưng đi mãicũng chẳng thấy bóng dánh anh . Tuấn Anh gọi với theo Uyên Nhi
- Em đi từ từ thôi đợibọn anh với
Uyên Nhi dừng chân quay lại nói lớn
- Không thấy Uy Vũđâu cả anh ấy có bị sao không anh ?
Cười thầm trong lòng Tuấn Anh nói lại
- Đừng lo nó khôngsao đâu nó là cao thủ leo núi mà
Tuy nghe vậy nhưng lo lắng trong lòng Uyên Nhi vẫn không giảmđó là những ngọn núi có sự can thiệp của con người chắc chắn họ sẽ xây những bậchay làm gì đó để người leo núi không gặp nguy hiểm nhưng đây là núi tự nhiênanh ấy có thể không ?
Mang theo tâm trạng lo lắng không yên cuối cùng ba ngườicũng đến được điểm dừng chân để cắm trại nhìn xung quanh thấy có hai chiếc lềuđã được dựng hoàn chỉnh Uyên Nhi giật mình nghĩ rằng có ai đó đang cắm trại ởđây quay lại muốn tìm nơi khác thì một giọng nói quen thuộc vang lên
- Đi lâu thế đây dựnglều xong rồi này
Quay lại Uyên Nhi thấy Uy Vũ trong tay đang cầm một đống củiđứng đó nhìn mình , cô đi tới gần quát vào mặt anh
- Sao không đi cùng mọingười chứ ?
Cứ nghĩ rằng sẽ được khen ngợi ai ngờ lại bị mắng Uy Vũ sầmmặt lạnh lùng quay đi
- Không cần cô lo
Giọng nói lạnh lùng ấy như đánh thẳng vào trái tim Uyên Nhilẳng lặng nhìn bóng lưng cao lớn của anh đưa tay lên muốn nắm lấy vạt áo anhnhưng rồi lại thở dài buông thõng cánh tay xoay người lặng lex bước đi , côkhông biết bản thân đang bị làm sao nữa cô chỉ biết rằng hiện tại ngực rất đau, đau tới không thở nổi như có một bàn tay đang bóp chặt lấy trái tim cô . BảoNgọc chứng kiến tất cả cô biết Uyên Nhi nhất định đang rất buồn nên muốn đitheo an ủi thì bị Tuấn Anh kéo lại anh nhẹ lắc đầu
- Đừng em không giúpgì được cho cô ấy đâu
Bảo Ngọc nhìn theo Uyên Nhi nói nhỏ
- Nhưng cậu ấy
- Không sao đâu đểanh nói chuyện với Vũ
Buông tay Bảo Ngọc ra Tuấn Anh tới gần Uy Vũ vỗ vai bạn nói
- Hôm nay cậu làm saothế ?
Thở dài hai tay ôm lấy đầu Uy Vũ mệt mỏi lên tiếng
- Chẳng biết nữa sắpđiên lên vì cô ta rồi
Thâtj ra Uy Vũ trở nên như vậy cũng là một phần do Uyên Nhi, Tuấn Anh biết Uyên Nhi là một cô bé ngây thơ đơn thuần nhưng không ngờ lại ngốcnghếch đến mức không nhận ra một chút gì về tình cảm của Uy Vũ dành cho cô .Thơ dài vỗ vai thằng bạn đang ủ rũ Tuấn Anh an ủi
- Đừng bi quan như vậythật ra cô ấy cũng rất lo lắng cho cậu lúc leo núi cô ấy vì không thấy cậu màlo lắng không yên tâm trạng bất ổn
Lắc đầu thở dài Uy Vũ xua tay
- Không quan trọng nữadù sao cũng sắp đi rồi tôi không muốn những chuyện không vui này ảnh hưởng đếntâm trạng của mọi người
Trời bắt đàu ngả về chiều nhưng Uyên Nhi vẫn không thấy chútbóng dáng Bảo Ngọc lo lắng đến đứng ngồi không yên đi ra khỏi lều cầm đèn pinmuốn đi tìm Uyên Nhi , Tuấn Anh và Uy Vũ ngồi cạnh đống lửa cũng chẳng vui vẻlà bao thấy Bảo Ngọc đi ra thì đứng lên hỏi cô
- Em đi đâu
Tuấn Anh nhanh miệng hỏi , Bảo Ngọc nhìn anh có chút hoảng sợnói
- Uyên Nhi chưa về emlo lắng
Uy Vũ im lặng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào khoảngkhông phía trước . Tuấn Anh tới gần Bảo Ngọc giật lấy đèn pin trong tay cô némsang cho Uy Vũ nói lớn
- Em là con gái khôngnên đi vào giờ này việc đi tìm Uyên Nhi để anh và Vũ làm là được rồi em ở lạitrông lều đi
Không nghe Tuấn Anh dài dòng Uy Vũ lập tức chạy đi tìm UyênNhi anh sợ nếu chậm một chút thôi cô sẽ gặp nguy hiểm anh sợ sẽ không gặp đượccô nữa .
Thấy Uy Vũ đột nhiên phóng ra Tuấn Anh lắc đầu quay lại dặndò thêm
- Nếu sợ thì ở yêntrong lều nhất định không được ra ngài cho tới khi anh hoặc Vũ trở về rõ chưa ?
Dặn dò xong Tuấn Anh chui vào lều lấy áo khoác rồi cầm đènpin chuẩn bị ra ngoài , thấy anh sắp đi Bảo Ngọc nắm lấy tay anh nói nhỏ
- Cẩn thận
Tuấn Anh mỉm cười nhìn cô rồi xoay người bước đi .
Bóng dáng anh xa dần khiến Bảo Ngọc cảm thấy đau đớn cô biếtanh đã tha thứ cho cô nhưng cô cũng biết hiện tại anh chỉ xem cô như em gái màchăm sóc anh từng nói anh không thể yêu cô vì điều đó nghĩa là anh đã phản bộichị Bảo Kim cô biết bản thân không có hy vọng nhưng dù anh coi cô như em gáithì cô cũng muốn ở bên anh hưởng thụ cảm giác được anh quan tâm , chăm sóc .
*****************
Bầu trời âm u lạnh lẽo Uyên Nhi vòng hai tay ôm lấy bản thânmình run rẩy bước trên con đường núi gập gềnh vừa đi vừa thầm mắng Uy Vũ đángchết máu lạnh vô tình không có chút lo lắng cho cô sao mà tới giờ vẫn không thấybóng dáng anh đi tìm cô ? Trời thì lạnh tiếng ếch nhái kêu râm ran khiến UyênNhi hoảng sợ cô chẳng biết mình đang đi đâu nữa con đường này đối với cô rất xalạ cô cứ đi mãi chỉ mong tìm được khu cắm trại nhưng trời ngày càng tối còn khucắm trại thì chẳng thấy đâu , “ ầm “ một tiếng sấm vang lên tia chớp sáng chóirạch ngang bầu trời Uyên Nhi sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm đầukhóc nức nở .
******************
Mưa bắt đầu rơi từng tia chớp sáng chói như sé toạc màn đêmtăm tối Uy Vũ soi đèn vừa đi vừa gọi lớn
- Uyên Nhi ….
Trời tối lại mưa đường núi vì bị mưa thấm ướt trở nên chơntrượt Uy Vũ nhìn quanh lo lắng Uyên Nhi đang ở đâu chứ anh đã tìm quanh khu cắmtrại mấy vòng nhưng vẫn không thấy không lẽ cô … lắc mạnh đầu xua tan suy nghĩu ám Uy Vũ tiếp tục đi , đi đến một lùm cây rậm rạp ngoài tiếng mưa ra hình nhưcòn có tiếng nức nở nhè nhẹ Uy Vũ vui mừng đến chỗ đó thì thấy Uyên Nhi toànthân ướt sũng thảm thương ngồi đó khóc nức nở . Khoảnh khắc đó Uy Vũ cảm thấytrái tim nhói đau như bị kim đâm vậy anh chạy tới ôm chầm lấy cô , Uyên Nhi độtnhiên cảm thấy cả người bị ôm chặt thì hoảng sợ theo bản năng giơ tay lên thànhnắm đấm , đấm mạnh vào lưng người đó hét toáng lên
- Buông ra buông tôira
Uy Vũ biết cô tưởng anh là người xấu liền ôm cô chặt hơn nói
- Là anh Uy Vũ đây đừngsợ
Nghĩ rằng sau khi anh nói vậy cô sẽ ngừng khóc và đánh anhnhưng sau khi Uyên Nhi nghe xong lại càng khóc to hơn đánh mạnh hơn vừa khóc vừamắng
- Uy Vũ đáng chết tạisao anh lại không đi tìm tôi hu hu anh có biết tôi đã sợ thế nào không hu hutôi ghét anh ghét anh … hu hu
Uy Vũ ôm cô chặt hơn liên tục nói xin lỗi còn Uyên Nhi chỉbiết vì anh giận dỗi vô cớ nên cô mới bị lạc nên vừa khóc vừa đánh anh cho bõ tức…
Mưa tạnh dần gió cũng nhừng thổi trong bóng đêm yên lặng haingười ôm nhau thắm thiết cô gái không ngừng khóc còn chàng trai cũng chịu thuavới tính cách mè nheo đó cũng không nỡ để giây phút tình cảm này chấm dứt nênim lặng ôm lấy cô thật chặt để cô khóc thoải mái trong lòng mình …