-
Trong căn phòng lớn, hai bên gia đình đnag ngồi cười nói vui vẻ,
- Tôi tính con nhỏ đã tỉnh rồi, tôi rất mừng, chúng ta có thể cho tụi nhỏ nó tiến hành kết hôn được chứ? - tiếng nói cười rộn vang khắp phòng.
- Được, được, chuyện tốt đấy chứ sao nữa! Tôi sẽ sắp xếp cho chúng nó nhanh chóng. - ba nó cười hớn hở đáp lại.
- Càng sớm càng tốt!! - ba Phong cầm tách trà lên uống, rồi hai bên lại nói chuyện vui vẻ.
----------------------------
- Vy, tháng sau lễ kết hôn giữa con và Phong sẽ diễn ra. - ba nó nói với nó.
- Không! Ba vừa nói gì thế? Sao con lại không biết gì hết vậy? Con sẽ không kết hôn với anh ấy đâu! - nó phản đối.
- Nghe ba nói, công ty anh con đang gặp chút khó khăn, con có thể giúp anh con được không? Chỉ cần hôn lễ diễn ra thì mọi vấn đề của công ty chúng ta đều sẽ được giải quyết.
- Không! Không! Con không đồng ý! - nó hét lên.
- Con hãy nghĩ cho anh con đi. Con có thể vì nó hi sinh chút không? Cho ba xin con lần này đi!! Và đừng nói chuyện của anh con cho ai biết hết kể cả chị con không nó lại lo.
- Cho con thời gian suy nghĩ! - nó quay mặt đi lên lầu, hai hàng nước mắt cứ theo đó tuôn rơi.
Nó phải đấu tranh tư tưởng kịch liệt, anh hai đối với nó rất quan trọng, nó phải giúp anh hai nhưng còn hắn, nó phải làm sao, làm sao mới có thể gỡ cái rắc rối này đây. Nó ước bây giờ hắn có thể xuất hiện bên nó, ôm nó vào lòng, giải quyết hết mọi chuyện rắc rối cho nó. Nó cứ thế ngồi một góc phía trái giường co chân lại gục mặt vào mà suy nghĩ rồi lại khóc.
" Long ơi, bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Về với tôi đi! Tôi nhớ cậu lắm rồi " nó đã nhắn lấy điện thoại và nhắn cho hắn, từ lúc tỉnh dậy đến giờ đã một tháng, ngày nào nó cũng gửi cho hắn trên một chục tin nhưng vẫn không thấy hồi đáp.
----------------------------------
Tại một biệt thự lớn ở vùng ngoại ô
* Ting * điện thoại của ai đó có tin nhắn. Dòng tin nhắn gửi tới, hắn đọc rồi chợt tràn nước mắt, " Xin lỗi nhóc, hiện giờ tôi không đủ can đảm để đứng trước mặt em " hắn tự nói với lòng.
-------------------------------
- Chuyện đó có thật không vậy? - Phương lắc lắc tay nó.
- Mày thấy mặt tao giống nói chơi không?- nó quay qua nhìn Phương. Yến nghe xong cũng không nhịn được muốn nói với nó nhưng đã hứa với Nhật là giữ Bí mật.
- Không! - Phương đáp.
- Rồi mày tính sao? - Yến hỏi.
- Tai cũng không biết. Nếu tao không đồng ý thì tao rất có lỗi với anh hai tao nhưng nếu tao đồng ý thì......- nó ngưng nói, mắt hơi cay cay.
- Thôiii có tụi tao đây, nín đừng buồn! Dù mày có quyết định ra sao tụi tao vẫn ủng hộ vẫn bên mày! - Phương và Yến vỗ vỗ vai ôm nó.
Thật ra trong lòng nó đã rất không muốn chuyện này, muốn từ chối ngay lập tức nhưng anh nó thì sau, anh đã hy sinh cho nó biết bao nhiêu không lẽ anh chỉ cần mình có lần này mình lại không giúp được. Nên nó quyết định phải làm thế thôi.
-------------------------------
- Ba, con đồng ý! Bao giờ thì hôn lễ sẽ diễn ra. - khi nói ra câu đấy nó thật sự cảm thấy rất buồn.
- Con quyết định như thế ba rất vui! Ba sẽ nói thằng Phong ngày mai sang chở con đi chọn lễ phục. - ba nó vui mừng lộ ra cả mặt.
- Vâng! - nó nói rồi lại mang bộ mặt chẳng có tí niềm vui nào lên đi lên lầu.
* Ting * có tin nhắn mới, nó vội vàng chụp lấy điện thoại cứ mong là của hắn, nhưng lại là từ Phong.
" Nghe nói em đã đồng ý! Anh rất vui khi nghe tin này đấy. "
" Ừm! " nó nhắn lại.
" Mai em rảnh chứ? "
" Em rảnh. "
" Vậy sáng anh qua đón em nhé. Còn giờ đi ngủ đi này, khuya rồi! Ngủ ngon. "
" Bye. Ngủ ngon! "
Mọi người thì rất vui khi nghe tin này, nhưng đâu ai hiểu có một người đang rất đau khổ vì nó.
* Cốc cốc *
- Ai vậy? - nó hỏi.
- Chị đây! - Thư đáp.
- Có chuyện gì hả? - nó ra mở cửa hỏi.
- Vào phòng cái rồi nói chuyện.
- Mày đồng ý thật hả? Nhưng tao thấy mày chẳng vui gì mấy vậy?
- Ừm! Em không muốn nhưng vì anh........không vì ba rất muốn và em cũng không muốn làm ba buồn.
- Để chị nói chuyện với ba.
- Thôi, em đã quyết định rồi. Chị đừng lo, em không sao đâu! Dù gì anh Phong cũng rất thương em nên không có gì đâu.
- Ừm thế thôi ngủ đi!
----------------------------------------
- Nhóc con, thức dậy được chưa này?
- Chưa! 5" nữa thôiii! - trong đầu nó từ " nhóc " bắt đầu được phát hiện, nó liền bật dậy mở mắt ra nhưng nhận lại là sự thất vọng là Phong chứ không phải Long.
- 5" sao nhanh thế? - anh cười tiến lại gần nó định vén tóc cho nó nhưng nó vội né tránh để tay anh giữa không trung.
- Xin lỗi! Nhưng anh có thể đừng gọi em là nhóc nhé! Để em thay đồ rồi đi. - nó nhận thấy gương mặt của Phong hơi đơ lại liền xin lỗi rồi lấy đồ đi thay.
- Ừm, để anh xuống nhà đợi em! - anh nói rồi đi xuống.
-----------------------------------------
Tại một cửa hàng váy cưới nổi tiếng
- Hi, Iris! You"re welcome! - một người nước ngoài với mái tóc vàng, da trắng, vô cùng điển trai bước lại ôm Phong với vẻ rất thân thiết.
- Hi, Simon! How are you? - anh hỏi lại.
- I"m Fine!..........họ nói với nhau gì đó rồi Simon cho một cô nhân viên lên lầu đem một bộ váy xuống.
- Đây là bộ váy chính tay Simon đã thiết kế và may cho cô theo sự yêu cầu của anh Iris đây. - cô nhân viên đưa tay về phía bộ váy cưới sang trọng lộng lẫy. Màu chủ đạo là màu trắng, phần trên váy được làm bằng vải nhung mượt, phần váy dưới lại được làm phùng phùng ra đính những viên đá lấp lánh sáng chói.
- Em vào thử thử xem có vừa ý không. - anh nói với nó.
- Ừm. - nó cảm thấy bộ váy rất đẹp nhưng sao lòng nó vẫn khoing hề cảm thấy hạnh phúc.
....................
- Wow! She"s very beautiful! - Simon nhìn nó rồi nói với anh.
- Do not look anymore, that"s my wife! - anh nói.
- Oh, Ok Ok! Haaaaa! - Simon cười rồi quay mặt đi chỗ khác.
Phong tiến lại gần nhìn nó một lượt rồi bất chợt dang tay ôm nó vào lòng, nó hơi giật mình trước hành động đó của anh, nó cảm thấy hơi khó chịu nhưng không thể thoát ra được, còn anh thì càng ôm chặt nó sợ buông ra coi gái trong lòng mình sẽ chạy đi mất.
- Em rất đẹp! Chúng ta lấy bộ này nhé! - anh nói.
- Buông em ra có được không? - nó hỏi, anh luyến tiếc buông tay ra, mùi hương trên người nó vẫn còn lẩn quẩn khắp người anh.
- Em thấy mệt, anh đưa em về nhà có được không? - nó quay mặt lại hỏi.
- Được! Em vào thay đồ đi. - anh tươi cười đáp. Anh biết là nó vẫn không quên được ai đó, nhưng anh sẽ chấp nhận mọi thứ để có được nó.
Trên xe
- Hôn lễ bao giờ sẽ diễn ra? - nó hỏi.
- Tuần sau. - anh đáp.
-------------------------------
Một tuần trôi qua, hôm nay là ngày cuối cùng trước khi nó chuẩn bị đám cưới.
- Phương, Yến, tối nay chúng ta đi bar! Quẩy cho hết buồn! - nó nói.
- Duyệt! - Chúng nó đồng loạt hô.
Tại bar..........
- Zô*20........
- Tại sao? Tại sao cậu ấy đi đâu rồi? Các cậu có biết không?......- nó nói tất cả những gì đã giấu trong lòng ra rồi cầm ly rượu uống tiếp.
- Được rồi mày đừng uống nữa! Tao đưa mày về nhà. - Phương nói.
- Không! Tao không về! Tao không muốn! Tao phải ở đây đợi cậu ấy đón tôi.
- Phương, ra đây tao nói này cái. - Yến kéo tay Phương.
- Đã như vậy tao phải nói với mày xem sao, thật ra Long đã về Việt Nam và tao, Nhật, Nam đều biết cậu ấy đang ở đâu từ trước đến giờ nhưng vẫn vì Lòng không muốn cho nó biết nên đề nghị tụi tao giữ Bí mật đừng cho ai biết! Cậu ấy không dám gặp Vy vì chuyện của 10 năm trước, cậu ấy hối hận vì đã bỏ nó vào lúc đó không ở lại cùng nó. Lòng thấy mình có lỗi với nó nên bỏ đi để nó lại rồi giờ chuyện đến nước này tao không biết phải làm sao. - Yến nói ra hết tất cả.
- Thế sao đó giờ mày không nói cho tao luôn! Mày thấy nó đau khổ cỡ nào không? Ngày nào nó cũng nhắn tin cho tên đó chỉ mong hắn trả lời lại nhưng chỉ toàn nhận lại thất vọng, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Nói bỏ đi là bỏ đi, đến 1 lá thư cũng chẳng có. Rồi tụi này có nói với tên đấy là nó chuẩn bị đám cưới không? - Phương bất bình dùm nó, rồi nhìn lại cái đứa bạn ngốc của mình đang nằm trên bàn rượu lăn lóc mà nó cũng thấy đau dùm.
- Vẫn chưa! - Yến nói, ánh mắt cũng dời về phía nó.
- Thế thì như vậy đi.............Ok? - Phương nói xì xào gì đấy rồi lại bàn rồi đỡ nó đi về.
* Reng reng * điện thoại của nó
- Alo? Em đang ở đâu mà ồn thế? - anh nói.
- Alo, anh Phong à, tụi em đang ở bar, đnag chuẩn bị đưa nó về đây, nó say khướt rồi. - Yến nói.
- Cho anh địa chỉ! - phong lo lắng.
-........- Yến đọc địa chỉ cho anh.
10" sau * Két *
- Vy có sao không? - anh hỏi.
- Nó không sao, chỉ uống nhìu quá thôi! Vậy anh chở nó về dùm em nhá! Cảm ơn anh. - chúng nó nói rồi cũng có hai người nào đó phong xe lại mặt hầm hầm rước tụi nó.
Anh đỡ nó ngồi vào xe, chồm người cài thắt lưng cho nó thì vô tình lướt ngang khuôn mặt đnag ửng đỏ vì uống rượu, đôi môi hồng hồng căng mọng, đôi má phúng phính. Tim anh bất chợt đập thình thịch, khoảng cách của anh cnagf lúc càng gần với mặt nó. Nó mấp máy môi gọi tên ai đó " Long, Long đừng đi, đừng bỏ tôi! " anh nghe được thì chợt tỉnh quay về chỗ ngồi, tim anh nhói đau.
---------------------------
Tại hôn lễ, cách trang trí vô cùng long trọng, quý phái, khách mời đông nghẹt toàn là những người có tiếng tăm, hoa hồng trắng rải khắp nơi trông rất đẹp. Trời lại hơi se lạnh làm khùng cảnh thêm hữu tình. Đúng giờ, nó khoác tay Phong tiến vào lễ đường, sau màn làm này làm nọ thì cuối cùng cũng đến phần cuối là trao nhẫn, hộp nhẫn vừa mở ra bên trong là cặp nhẫn kim cương lấp lánh. Anh cần đeo vào cho nó.
* Rầm * cánh cửa mở toan ra...........