Đầu tiên là ánh mắt ngơ ngác của anh nhìn thẳng vào mặt cô với cự li rất gần, kí ức tối qua chợt ùa về. Trong đầu loé lên một tia sáng.
- Aaaaaaaaa! Cô...cô..cô,- anh hét lên, giả vờ vén chăn xem gì đó rồi nói với giọng oán trách.
- Tôi cái gì? Bỏ cái tay chết tiệt này của anh ra đi! - cô hất tay ra.
- Cô, tối qua cô đã làm gì tôi? - với khuôn " vô " số tội của anh, lại kéo chăn lên cao che đi phần ngực cơ bắp, trông đáng yêu cực kì. Cô bất ngờ đỏ ửng cả mặt vì câu hỏi đó.
- Tôi..tôi..thì làm gì anh. Đáng lẽ tôi phải là người hỏi câu đấy mới đúng. - cô chỉ chỉ tay, nghênh mặt.
- Cô cướp mất lần đầu của tôi. Hic Hic! - anh chùi chùi mắt ( quá lầy điiiiiii)
- Cáiii...gìii? Tôi đây còn chưa tính sổ với anh đấy, đâu chỉ riêng anh là lần đầu. - mặt đã đỏ nay đã hơn cà chưa rồi.
- Cô cũng lần đầu! - anh nhìn cô, cười nham hiểm.
- Tên biến thái!!! - cô quăng cái gối vào mặt anh rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
20 phút sau, cô đi ra, trên người đã mặc quần áo kín đáo, tóc tai gọn gàng, về phần trang điểm chỉ qua loa nhưng lại trông rất xinh.
- Chuyện hôm qua, mong anh quên hết xem như chưa từng có gì xảy ra, tôi cũng xem như không có. Và từ ngay tôi với anh xem như chưa từng quen biết! Oki? - cô nở một nụ cừoi thân thiện, quay lưng đi thì anh nhào tới nắm cánh tay cô, cô ngã vào lòng anh.
- Làm sao tôi có thể quên được đêm đầu tiên của tôi và người đã cướp nó được chứ! - anh nghiêng đầu thì thầm vào tai cô, hơi thở ấm áp phà vào tai làm nó đỏ ửng lên.
- Vô lại! - cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài với bộ mặt tức giận, còn anh thì một nụ cười đắc ý hiện trên môi.
-------------------------------
- Ba, mẹ về nghỉ đi. Con ở đây với nó được rồi. - anh hai nó khuyên.
- Ừm! Con nói với cậu ta nữa kìa. Ngày nào lúc nào vào cũng thấy cậu ấy ngồi xuống ở đấy. Con nói cậu ấy về nghỉ ngơi rồi hẳn vào tiếp. - mẹ nó nhìn hắn với ánh mắt trìu mến.
- Con nói rồi, nhưng cậu ta không nghe chứ ngồi lì ở đó từ lúc em nó được chuyển vào đây. Đem cả đồ thay ở đây chẳng rời mắt khỏi. Thôi để con đưa ba mẹ về rồi coi quay lại. - anh hai nó vỗ vỗ tay mẹ.
Anh hai, ba, mẹ nó vừa đi chẳng bao lâu thì Vũ Hoàng Minh mồ hôi chảy dài chạy vào phòng nó.
- Vy, Vy cậu sao rồi? Tỉnh lại đi! - Minh vừa nhìn thấy nó thì vội vàng nắm chặt tay nó, gọi nó. Hắn ngước lên nhìn với vẻ tức giận, đẩy mạnh tay Minh ra. Minh nhìn lại thì mới biết sự hiện diện của hắn, liền đi lại đấm vào mặt hắn.
- Hả? Tại sao mày lại để cho cô ấy xảy ra chuyện như vậy hả? Tại sao? Tại sao? - Minh nắm cổ áo hắn một tay, tay còn lại chỉ vào nó.
-........- trả lại đấy là sự im lặng, hắn cảm thấy bản thân mình thật có lỗi và vô dụng. Nước mắt như suối lại tuôn xuống.
- Tao tin mày có thể bảo vệ cô ấy, nên tao đã rời đi! Nhưng tao đã quá sai lầm, từ nay tao sẽ tự mình ở bên chăm sóc cô ấy! - Minh nói, hai mắt trợn hết cả lên. Hắn không phản bát gì vì bây giờ hắn chẳng còn tâm trạng. Minh thấy thế, buông hắn ra, đi lại kế bên nó, nắm bàn tay nó.
- Vy, tớ xin lỗi đã bỏ đi, tớ xin lỗi, cậu mau tỉnh lại đi, tớ sẽ cùng cậu hoàn thành ước mơ của chúng ta. Cậu mau tỉnh đi, mở mắt ra nhìn tớ này........- Minh cầm tay nó khóc ướt cả một khoảng ga giường, hắn thì khuỵ gối xuống đất người như chẳng còn sức lực gì nữa. Minh tiến lại chỗ hắn.
- Tại mày mà cô ấy như thế, tất cả là tại mày, tại mày tất cả, nếu mày không xuất hiện thì mọi chuyện sẽ không thành ra thế này. Từ lúc mày bước vào cuộc đời cô ấy thì chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra hết, mày cút ra khỏi đây đi! Cút đi! Cút khỏi cuộc sống của cô ấy đi! Cúttttt điiii! - càng lúc Minh càng lớn tiếng hơn, hắn vẫn là im lặng. Hắn nghĩ "đúng cậu ta nói đúng, từ lúc gặp đến giờ mình chẳng đem lại điều gì tốt đẹp hết chỉ toàn là nỗi buồn, sự đau đớn....những điều chẳng hề tốt đến, mình nên ra khỏi cuộc sống cô ấy thì hơn. Cô ấy sẽ có cuộc sống tốt hơn, không còn buồn, đau đớn nữa. Hạ Vy chúc nhóc mau tỉnh lại, cuộc sống khi không có tôi của nhóc sẽ tốt hơn! Và nhóc hãy nhớ, tôi sẽ mãi dõi theo nhóc mọi lúc mọi nơi dù không có mặt! " hắn nghĩ cứ thế rồi bỏ đi, đi về một nói nào đó chẳng biết là đâu.
-------------------------------------------------------------
5 năm sau, tại Bắc Kinh, Trung Quốc.
- Tổng giám đốc, chiều nay có một cuộc hẹn với tiểu thư.........- một nam thư kí tướng mạo anh tuấn, cao ráo cầm điện thoại trong tay đọc lên chưa hết câu thì bị cắt ngang.
- Huỷ! - giọng nói lạnh lùng như băng phát ra sát khí đáng sợ.
- Nhưng đấy là do mẹ cậu.....- lại bị cắt ngang.
- Cậu là thư kí của ai? - thư kí nghe đến đây thì sợ đến tái mặt.
- Cô ấy đã tỉnh lại chưa? - vừa mới đáng sợ đấy nhưng khi hỏi về tình hình của cô gái này thì thư kí vô cùng thắc mắc sao giọng điệu lại ấm áp, dịu dàng đến thế.
- Vẫn chưa thưa ngài. - vẫn câu trả lời này đã 5 năm rồi ngày nào cũng hỏi và câu trả lời vẫn như vậy.
Đúng, là hắn Hoàng Nhật Long. Sau ngày hôm đó, hắn đã vùi đầu vào học, nhưng những kiến thức ấy hắn biết thừa, tất cả đối với hắn trở nên nhàm chán, hắn tự mình thành lập nên một công ty sản xuất giày có tiếng tăm khắp cả trong lẫn ngoài nước. Vì sao lại là giày mà không phải những thứ khác là vì giày là thứ mà nó thích nhất. Và nhờ vậy mà hắn trở thành doanh nhân giàu và trẻ tuổi nhất nhì thế giới.
---------------------------------
Việt Nam
- Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tĩnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ! - Một vẻ mừng rỡ , hạnh phúc trong cả lời nói.