Căn phòng nhỏ lùa vào cơn gió nhẹ từ cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng nhỏ hẹp nhưng đầy ấm cúng. Cô nhẹ nhàng xoay người ra khỏi chăn, đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi lập tức đi chợ. Cô muốn mấy ngày nghỉ còn lại cho mẹ vui vẻ.
Biết ý con gái, bà Hồng không nói gì, chỉ dặn dò cận thẩn rồi bà uống trà. Nhờ những ngày tập trị liệu, có lẽ bệnh bà có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Tuy có thắc mắc cậu bạn hôm qua ở đây đâu sao không thấy nhưng thấy cô không đề cập bà cũng ngại hỏi. Đến lúc cần chắc chắn cô sẽ tự nói, không đợi phải hỏi.
Cô tâm trạng cũng khá ổn, cứ như chuyện khủng khiếp hôm qua chưa từng xảy ra.
-“Bên cầu có hai xác chết kìa, kinh khủng thiệt!”
-“Tự tử hay sao?”
-“Chưa biết, cảnh sác đang giám định, nhưng chết cùng một lúc hai người đàn ông, khó tin thật.”
-“Có khi nào bị giết.”
Hai cô gái đi trên đường vừa nói vừa rùng mình một cái. Cuộc đối thoại vô tình lọt vào tai cô không thiếu một chữ. Mặc dù cô đã cố quên chuyện hôm qua. Nhưng lời nói của hai tên kia vẫn vang vọng đâu đấy bên tai cô.
-“Ném nó xuống dưới đây, chắc chắn không ai phát hiện, nơi đây có vẻ vắng vẻ.”
-“Phải đảm bảo ném nó đi thì cái chết sẽ là 100% chứ nếu nó sống, mạng của tao và mày không đảm bảo đâu.”
-“Thì mày nhìn đây, chuốc thuốc mê nó rồi, một tiếng nữa nó mới tỉnh lại, mà quăng nó xuống dưới này, một tiếng sau chắc nó đã ngủm, mày lo gì.”
-“Thì…tao chỉ sợ thế thôi.”
Tự nhiên lòng cô cảm thấy bất an, chạy nhanh đến cầu, vừa vặn cảnh sác vớt xác lên. Tuy đêm qua không thấy rõ mặt, nhưng hình dáng thì cô chắc chắn là hai người họ. Nếu như vậy, hai người này chứng thực bị giết, giết bởi một cậu nhóc cấp ba.
Ánh mắt cô hơi hoảng, bước chân cũng mềm nhũn, hơi thở dồn dập. Tựa hồ như cần một chỗ dựa để đứng vững, bên cạnh đã có ai đó ôm bả vai cô giúp cô đứng vững.
-“Cậu bị sao?”
Ngước mặt lên, mới biết là Thành Danh, sao cậu ta lại ở đây. Cô lắc đầu bảo không sao nhưng cơ thể thì bài xích với lời nói, cô chao đảo muốn ngã.
-“Cậu cần nghỉ ngơi, sắc mặt không ổn lắm.”
Nói xong cậu đưa cô qua ghế đá bên cạnh, đỡ cô ngồi xuống. Chờ cô ngồi vững, cậu mới thả tay khỏi người cô.
_Sao cậu ở đây?
-“Nhà thím tôi ở đây, chỉ đi ngang qua nhưng bắt gặp cậu, tinh thần không tốt sao. Hay là cậu quen với hai người đàn ông bị nạn.”
Cô lắc đầu, ý nói không biết.
_Cậu có biết vì sao họ chết không?
-“Nghe nói uống nhiều rượu quá, lái xe không cẩn thận nên lao xuống cầu.”
Thật sự thì giờ có chết cô cũng không tin cái lí do đó, nó quá rõ ràng. Nhưng giờ cô lại không dám tin một chàng trai 16 tuổi lại có thể giết người, thật không thể tin cô đã cứu một tên phạm nhân.
Thấy cô trầm tĩnh nhìn về cái xác được đưa lên xe, trong lòng cậu dấy lên cảm giác khó hiểu. Rõ ràng cô nói không quen, cớ sao lại quan tâm đến như vậy.
Bỗng cô đứng lên, bước chân đi một cách vô hồn, cậu giật mình đuổi theo.
-“Cậu đi đâu?”
_Tôi quên mất là mình cần phải đi chợ.
Cậu bật cười, mặc dù không nghe cô nói, nhưng nhìn dòng chữ viết vội của cô cũng đủ làm cậu cười. Không biết từ khi nào mình lại có hứng thú với người câm nữa. Trước đây cậu rất kì thị và không có cảm tình với người bị tật bẩm sinh. Nhưng hiện tại bây giờ, cô đã hoàn toàn áp đảo suy nghĩ cổ lỗ xỉ đó của cậu, cậu thấy ở cô có thứ gì đó rất thú vị.
-“Tôi đi với cậu.”
Cô không nói gì, không đồng ý cũng không từ chối, cứ thế mà bước đi bởi những suy nghĩ của chính mình bây giờ. Một suy nghĩ điên rồ khi nghĩ Hàn Phong là một người lương thiện.
Đến chợ, cô chỉ mua vào món ở nhà mẹ thường ăn, còn mua cho mình là sữa, bánh mì và thịt bò. Đó là món ăn của cô.
-“Cậu thích những món này.”
Cô gật đầu, cậu cũng vô thức gật theo, đặc biệt lắm.
Nhìn lại đồng hồ, đã 6 giờ sáng, ra khỏi nhà từ sớm mà giờ mới trở về, cô không biết mẹ có đói bụng không.
Cô cũng không biết Thành Danh lại đi theo mình về tận nhà. Có lẽ chợ gần nhà nên cô đi bộ, một cách giúp rèn luyện sức khỏe. Nhờ thế mà Thành Danh có thời gian bên cô nhiều hơn. Mặc dù không nói, nhưng cảm giác lấp đầy khoảng trống rất có hiệu nhiệm.
-“Tôi vào nhà được chứ.”
Lúc này cô mới nhìn qua cậu, ánh mắt nhìn người làm cậu khó hiểu, cậu không biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì. Lúc sau chỉ thấy cô gật đầu. Cô định cảm ơn lúc nãy, nếu không có cậu, có lẽ cô đã ngã quỵ ngay tại đó vì khủng hoảng tinh thần.
Bước vào nhà, thấy mẹ đang đọc báo, cô thay dép. Theo sau là Thành Danh, cậu thấy bác gái, lễ phép chào hỏi.
-“Chào bác.”
-“Đây…”
-“Dạ, cháu là bạn của Kì Thư ạ.”
Bà Hồng ngạc nhiên, đêm qua cô cũng đem một chàng trai về, nói là bạn bà đã bất ngờ, hôm nay lại một người khác. Vậy, thật là cô đã có bạn bên ngoài ngoại trừ Nhã Phương rồi sao, đây là một chuyện khá vui mừng đấy.
-“Ừ, cháu ngồi đi, đợi bác làm đồ ăn sáng rồi ăn chung luôn.”
Thành Danh mỉm cười lịch sự không từ chối. Khi bước vào này này cùng cô, cậu đã có ý định muốn ở đây ăn sáng ké rồi. Không biết cái ý kiến điên rồ đó lại xảy ra với cậu.
Cô nhanh chân vào bếp, làm món súp và bánh mì. Cũng không cho bà Hồng chạm tay vào. Ý của cô muốn nói là để cô tự làm. Biết tính cô, bà xoay người bỏ đi, khóe mắt bà vươn lại giọt lệ.
“Cho mẹ ích kỉ lần này thôi, được không? Bên mẹ đã không còn gì nữa rồi, ngoài con.”
Thành Danh biết cách nói chuyện nên bà Hồng rất hài lòng, buổi ăn sáng diễn ra rất tốt đẹp, mặc dù chỉ có cậu và bà Hồng nói chuyện.
Cậu cảm nhận được tình cảm của hai mẹ còn này rất tốt. Mặc dù muốn hỏi bác trai đâu nhưng linh cảm nói cho cậu biết không nên hỏi, cậu cũng bỏ qua.
Món ăn của cô nấu rất ngon, cậu nhớ hương vị của nó. Đúng là cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng chân thật này làm cậu vui. Mỗi lần gặp cô, lòng cậu lại lấp một khoảng trống nhỏ. Cậu không lí giải đó là gì nhưng cậu nhất định sẽ tìm ra lí do thực sự.
-“Cảm ơn về bữa ăn nhé, Kì Thư.”
Cô gật đầu như chấp nhận lời cảm ơn.
-“Con rất thích bác, mong có dịp nói chuyện với bác nhiều hơn.”
Cậu quay sang rót nước cho bà Hồng, giọng điệu mặn ngọt vang lên, nghe kĩ thì rõ ràng là có ý đồ.
-“Thành Danh, bác cũng thích cháu, nếu có dịp rảnh thì ghé đây chơi nha.”
Cậu mỉm cười gật đầu thay cho lời hứa hẹn. Điều đó làm cô bất mãn. Nhưng cô lại không có ý kiến gì, mẹ cô thích thế nào thì như thế đó.
Sau đó Thành Danh tạm biệt hai người vì có cuộc gọi từ bà thím nào đó gần đây.
-“Mẹ rất vui vì con có bạn, thằng bé rất tốt.”
Cô nhìn mẹ trân trân, cũng không động tĩnh gì. Mẹ biết cô muốn yên tĩnh nên bỏ vào phòng. Lúc lâu sau, bà trở ra vẫn thấy cô ngồi đó. Bà đưa một dây chuyền trước mặt cô.
-“Đeo vào đi.”
_Là gì vậy, mẹ.
-“Chỉ là dây chuyền thôi.”
Cô cầm lên, ngắm nghía. Mặt dây chuyền là nửa trái tim, có lẽ còn một nửa trái tim nữa đang ở bên sợi dây khác. Cô khó hiểu nhìn mẹ, đây giống dây chuyền đôi.
Bà Hồng biết thắc mắc của cô, nhưng bà chỉ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt bà nhìn kĩ thì sẽ thấy vệt hồng đang đọng lại dưới khóe mắt.
-“Con đeo đi, sau này đúng dịp mẹ sẽ nói với con.”
Bà nhìn con gái, ngập ngừng tí rồi nói tiếp.
-“Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, con vẫn xem mẹ là mẹ của con, đúng không?”
Lời nói có gì đó bí ẩn, cô không nhanh không chậm gật đầu hay lắc đầu, mà là nhìn mẹ với ánh mắt nghi ngờ, mẹ đang có chuyện gì đó giấu cô, chắc chắn.
_Có chuyện gì sao? Mẹ!
Cô hơi mất bình trước thái độ của mẹ.
-“Tất cả, mẹ sẽ cho con biết tất cả, nhưng không phải bây giờ.”
Bà Hồng chỉ nói thế, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nước mắt bà khẽ lăn. Cô thấy thế thì không hỏi nữa. Mẹ đã nói đến thời điểm nào đó sẽ nói, đợi lúc đó biết chẳng sao.
_Mẹ, dù thế nào con vẫn yêu mẹ, mẹ là người duy nhất con yêu thương.
Cô khẳng định là như vậy, ngay thời điểm hiện tại và chưa nghĩ tới tương lai.
Bà không nói gì nữa, xoay lưng bước chậm rãi về phía phòng, bà đóng cửa và nấc lên nhẹ nhàng. Cô có nghe được tiếng khóc, nhưng không tài nào an ủi được. Đó là một điều bà giấu kín, liên quan đến cô mà làm bà đau lòng đến như vậy. Cô nửa muốn biết đó là chuyện gì, nữa cũng không muốn biết vì cô không muốn mình sẽ đau buồn giống mẹ hiện tại.
Một tuần mau chóng qua đi, tình cảm của cô dành cho mẹ mình vẫn như vậy, khi một lần nữa xa mẹ, cô chỉ ôm chào tạm biệt. ngôi trường cô học và nhà cách nhau 8 tiếng đi xe bus. Có lẽ thế nên ít khi cô được về nhà, cảm giác xa mẹ thật sự rất buồn. Nhưng vì tương lai, cô lại tự an ủi bản thân.
Vừa vào trường, cô đã được nghênh đón bởi cái vòng ôm của Nhã Phương. Bởi lúc lên đây, cô có báo tin cho nhỏ biết vì nhỏ hỏi ráo riết là khi nào cô mới chịu trở về trường. Thật là bó phép, cô chỉ đi mới 1 tuần mà nhỏ lại làm ầm lên như thuở đi 1 năm vậy, thật là hết nói nổi.
-“Nhớ cậu quá đi, nhớ cậu phát điên.”
Cô nhăn mặt kéo hai tay đang đặt trên má mình ra, cô khinh bỉ liếc Nhã Phương một cái.
-“Lễ năm nay trường làm lớn cực kì luôn.”
Không biết cô có nghe không, nhưng chân cô vẫn cứ bước, đầu khẽ gật một cái.
-“Ngày mai cậu sẽ biết độ hoành tráng của nó, cậu không tưởng tượng ra được đâu.”
Cô kéo vali, sắp đồ đạc lại rồi ngả lên giường ngủ, ngồi cả 8 tiếng đầy mệt mỏi, thế mà về tới đây lại bị loa phát thanh làm phiền.