Tưởng Tử Hàn cứ như đã biết tất cả từ lâu.
Ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu lại, mất kiên nhẫn nói: “Chưa nói tới chuyện này có thật hay không, bệnh trầm cảm cũng chẳng phải bệnh nan y. Chỉ cần mẹ mở lòng, uống thuốc tử tế là có thể kiểm soát được thôi.”
“Được, cho dù không nhắc tới chuyện này, vậy Sở Thu Khánh thì sao đây?”
Tưởng Tử Hàn chợt nhíu mày.
Mộ Kiều Dung vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của con trai, thấy anh dao động thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Con bé sắp quay về rồi. Lúc trước con bé vì con mà từ bỏ chuyên ngành múa yêu thích của mình để chuyển sang học y. Sau đó, để xứng với con hơn nên nó mới đi du học đào tạo chuyên sâu. Bây giờ nó đã thành công trở thành tiến sĩ y học rất ưu tú. Bất kể là nghề nghiệp hay bối cảnh gia đình, con bé đều xứng với con.”
Bà ấy dừng lại một chút rồi nghiêm túc khuyên nhủ: “Không phải mẹ ghét cô gái mà con thích, chỉ là cô gái đó thật sự không phù hợp với gia đình như chúng ta. Nhà họ Tưởng là một xoáy nước lớn, Tống Hân Nghiên quá nhỏ bé, nếu cuốn vào, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi là sẽ rơi vào kết quả tan xương nát thịt. Nếu con thật sự thích nó thì nên để nó được tự do. Tử Hàn, đồng ý với mẹ, thử chung đụng với Sở Thu Khánh xem thế nào? Rồi con sẽ phát hiện con bé là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, là người thích hợp nhất để làm vợ của con.”
Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, đôi mắt u ám như bóng đêm.
Mộ Kiều Dung không nói thêm nữa: “Con cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Nói xong, bà ấy bèn xách túi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện.”
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt gọi Mộ Kiều Dung lại.
Mộ Kiều Dung dừng lại.
“Mẹ biết bao nhiêu về mẹ ruột của Minh Trúc?”
Mộ Kiều Dung nhíu mày: “Mẹ cũng không biết nhiều hơn con bao nhiêu. Năm đó, khi đứa trẻ được gửi đến trước mặt mẹ, mẹ cũng không thể tin nổi. Mãi đến khi bản giám định ADN bày ra trước mặt, mẹ mới xác định đó đúng là con gái của con. Lúc mẹ chạy suốt đêm đến nước M, cô ta đã qua đời rồi.”
Bà ấy nghi ngờ ngồi xuống một lần nữa: “Đột nhiên con hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì.”
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt nói lấy lệ: “Mẹ, đừng can thiệp vào chuyện của con và Tống Hân Nghiên nữa. Con sẽ tự lấy được những thứ thuộc về chúng ta bằng năng lực của mình, không cần dựa vào phụ nữ để thêu hoa trên gấm.”
Mộ Kiều Dung không cam lòng nắm chặt túi xách.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà Tống Hân Nghiên đã trở thành điểm yếu không thể chạm tới trong lòng của con trai bà ấy rồi sao?
Không được!
Con trai bà ấy xuất sắc bậc này, tuyệt đối không thể có điểm yếu như thế!
Mộ Kiều Dung né tránh ánh mắt của con trai: “Được rồi, mẹ biết rồi. Trên đời này nào có ba mẹ nào muốn mâu thuẫn với con của mình chứ? Con không vui, mẹ ép con cũng vô ích.”
...
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Tống Hân Nghiên vừa bước ra khỏi công ty, Tống Mỹ Như lập tức vọt tới: “Tống Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn cô ta: “Cũng được thả ra nhanh đấy nhỉ?”
Tống Mỹ Như nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng chút thủ đoạn kia của mày có thể làm gì được tao. Nói cho mày biết, lần trước không giết chết mày là do mạng mày lớn, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”
“Tôi mỏi mắt mong chờ.”
Nói xong, Tống Hân Nghiên lập tức bước đi.
Tống Mỹ Như nhanh chóng lao lên rồi túm cô lại: “Mày đứng lại đó! Tống Hân Nghiên, mày trả lại Tống Thị cho nhà họ Tống ngay đi, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu.”
“Chị định không tha cho tôi thế nào? Thuê người giết tôi tiếp à?”
Tống Hân Nghiên chán ghét hất tay cô ta ra: “Tống Mỹ Như, tôi đã chết một lần rồi, chị cảm thấy tôi còn sợ sao? Chị tỉnh táo lại đi, đừng ép tôi phải đưa chị quay lại đó. Sở dĩ nhà họ Tống rơi vào kết cục như bây giờ, hơn phân nửa là vì sự ích kỷ của chị làm hại đấy!”
“Là tao hại thì sao? Dù sao sự thật mà mọi người nhìn thấy là mày dùng đủ mọi cách để cướp lấy Tống Thị. Bây giờ ba chi nhà họ Tống đã đoàn kết trước nay chưa từng có. Mày khôn hồn thì mau trả lại đồ cho mọi người đi. Nếu không, đừng trách bọn tao không nể mặt!”
“Nói như kiểu lúc trước chị từng nể mặt không bằng.”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng cười mỉa: “Vậy chuyển hộ tôi một câu, vẫn là câu nói kia, bảo họ có giỏi thì cứ việc tới. Có thể giành lại công ty từ trong tay tôi, xem như bọn họ có năng lực.”
Lời của Tống Hân Nghiên đã hoàn toàn chọc giận Tống Mỹ Như.
Cô ta tức giận nói: “Mày đắc ý cái gì, cũng chỉ vì hiến thân để lấy lòng đàn ông nên mới có cơ hội thượng vị thôi, nếu...”
“Nếu không phải chị không có cái vốn liếng này thì tôi nào có cơ hội chứ?” Tống Hân Nghiên cũng không tức giận, châm chọc nói: “Chị đừng ghen tị nhé, cố làm phẫu thuật thẩm mỹ thêm vài lần nữa đi, có khi sửa lại xong, chị có thể gặp được một thằng mắt mù đấy.”
“Mày!” Tống Mỹ Như nắm chặt hai tay, sắc mặt hết xanh lại đỏ.
Tống Hân Nghiên chẳng thèm để ý tới cô ta, chui vào xe rồi thẳng thừng rời đi.
Đúng lúc này, Khương Thu Mộc gọi điện tới.
“Nghiên à, tớ đã tra ra chuyện cậu bảo tớ điều tra rồi. Mặc dù tớ tra được vài người giống với trong ảnh, nhưng đều không phù hợp với điều kiện mà cậu nói.”
Cô ấy nghi ngờ: “Có phải Đường Ngọc Linh đưa tin tức sai lầm cho cậu không?”
Tống Hân Nghiên nhìn tình hình giao thông phía trước: “Dù sao chuyện này đã trôi qua hai ba mươi năm rồi. Khi ấy internet và thiết bị công nghệ cũng không phát triển như hiện giờ, không tra được cũng là điều bình thường.”
Khương Thu Mộc hăng hái nói: “Đừng trách tớ làm cậu cụt hứng nhé, nhưng tớ cảm thấy Đường Ngọc Linh đang cố ý gây thêm phiền phức cho cậu đấy, rất có thể bà ta chỉ nói bậy bạ thôi. Vậy nên, cho dù kết quả ra sao, cậu cũng nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng cậu cũng đừng nản lòng, Khương Thu Mộc tớ là ai chứ? Là người thông suốt mọi tin tức, nếu thật sự có người này, tớ không tin tớ không tra ra được!”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng ấm áp: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”
“Chúng ta là gì của nhau chứ hả.”
Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên dần nhíu mày lại.
Cô đang suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên.
Là Cố Vũ Tùng.
“Cậu Cố...”
“Chị dâu mau tới đây đi, anh Hàn xảy ra chuyện rồi.”
Tống Hân Nghiên căng thẳng: “Làm sao vậy?”
“Chị đến rồi sẽ biết. Tôi gửi định vị vào điện thoại của chị rồi đấy.”
Tống Hân Nghiên không nghĩ được nhiều, lập tức phóng xe tới.
...
Cố Vũ Tùng và Tưởng Tử Hàn đang ở một phòng trong quán bar.
Tống Hân Nghiên theo địa chỉ tìm được phòng riêng, đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy cô đến, Cố Vũ Tùng cảm động muốn rơi nước mắt: “Chị dâu, chị đến rồi.”
Tưởng Tử Hàn lười biếng ngồi trên sô pha vòng tròn, ánh mắt mơ màng đã hơi say.
“Anh ấy bị sao vậy?”
Cố Vũ Tùng đau khổ lắc đầu.
Anh ta bị cưỡng ép lôi tới đây.
Vừa tới đã bị bắt uống rượu cùng, uống đến mức không đứng dậy nổi.
“Có lẽ tâm trạng không tốt lắm, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Anh Hàn vẫn luôn tự gò bó bản thân, quen anh ấy nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy buồn bã như này.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Đưa về trước rồi nói sau.”
Cô bước tới, khoác tay Tưởng Tử Hàn lên vai: “Tưởng Tử Hàn, chúng ta về nhà thôi.”
Mùi hương quen thuộc của người phụ nữ chui vào mũi, men say trên mặt Tưởng Tử Hàn rút đi một chút.
Thấy rõ người tới, cánh tay dài của anh chợt dùng sức.
“A!”
Tống Hân Nghiên thốt lên một tiếng. Chẳng những không đỡ được người, ngược lại còn bị anh kéo vào ngực.
Tưởng Tử Hàn xoay người, giam cô ở giữa ngực và sofa, chọc vào vị trí trái tim cô rồi hỏi: “Tống Hân Nghiên, em nói em quan tâm đến anh, yêu anh. Vậy em nói cho anh biết, em thật lòng được bao nhiêu?”
“Trăm phần trăm, nghìn phần nghìn!”
Tống Hân Nghiên lập tức khẳng định.
Nói thật với một con sâu rượu, vậy chẳng phải tự tìm chết à?
Khóe môi Tưởng Tử Hàn khẽ nhếch lên: “Nhớ kỹ lời em nói đấy.”
Sau đó, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.