Mọi người trên lễ đài và dưới lễ đài cùng hít ngược một hơi.
Tưởng Tử Hàn coi như không nghe thấy, quay sang Sở Thu Khánh, sắc mặt lạnh lùng: “Xin lỗi, trước giờ tôi vẫn luôn nhận lầm người.”
Một câu nhẹ bẫng lại như một cái tát giáng mạnh vào mặt Sở Thu Khánh.
Đánh đến mức cô ta không kịp trở tay.
Sở Thu Khánh khóc lóc lắc đầu: “Em không muốn anh xin lỗi, em muốn...”
Cô ta lao tới, muốn bắt lấy tay Tưởng Tử Hàn.
Nhưng Tưởng Tử Hàn lại lùi phắt về sau một bước lớn, quay gót về phía Tống Hân Nghiên, bàn tay vươn ra đón lấy con gái trong lòng cô, tay còn lại thì kéo lấy cổ tay cô bước trên thảm đỏ muốn rời khỏi hội trường hôn lễ.
“Tưởng Tử Hàn!”
Bà cụ Lam tức đến mức môi run rẩy, nghiêm giọng nói: “Hôm nay cháu dám bước ra khỏi nơi này một bước thì cứ đợi nhận xác của bà đi!”
Đầu óc Tưởng Tử Hàn vô cùng đau đớn, đau đến mức lỗ tai vang lên ong ong.
Anh nhìn sang Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo bên cạnh một cái.
Hai người đằng sau khẽ gật đầu.
Anh em ba người chẳng nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều đã hiểu.
Tưởng Tử Hàn dẫn người đi ra bên ngoài với bước chân lơ lửng mơ hồ, Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo cũng cùng hành động.
Tô Thần Nam ra hiệu với vệ sĩ ở bên cạnh: “Bà cụ lớn tuổi rồi, không thể nổi giận được. Người đâu, còn không mau đỡ bà cụ về tới phòng nghỉ đi, gọi bác sĩ tới khám xem thế nào...”
Một loạt các hành động mạnh mẽ ầm ĩ xảy ra, chẳng cho ai cơ hội để phản bác.
Sắc mặt bà cụ Lam tái mét: “Tô Thần Nam, cậu...”
Đang định lớn tiếng mắng thì đám vệ sĩ ập tới, nâng bà ấy lên nhanh chân đi về phía phòng nghỉ.
“Các cậu buông ra cho tôi!” Bà cụ Lam nổi giận.
Nhưng không ai nghe.
Tuy đây là hôn lễ của nhà họ Tưởng, là địa bàn của nhà họ Tưởng, nhưng tất cả mọi người đều là do một tay Tưởng Tử Hàn sắp xếp, đương nhiên không có ai nghe theo bà ấy.
Lý trí còn sót lại của Sở Thu Khánh bị sự phẫn nộ và đố kị đánh nát hoàn toàn.
Cô ta hét lên lên: “Tưởng Tử Hàn!”
Người đàn ông kiêu ngạo cao lớn kia dắt một người bế một người, như thể không nghe thấy, bước chân không dừng lại.
Nước mắt Sở Thu Khánh chảy dài, thấy Tưởng Tử Hàn sắp đi đến cuối thảm đỏ, cô ta nôn nóng đến phát điên, hét lên một cách cuồng loạn: “Anh chưa bao giờ nghĩ đến em có đúng không? Tưởng Tử Hàn! Nếu hôm nay anh dám rời khỏi đây, chúng ta sẽ cắt đứt vĩnh viễn!”
Người đàn ông ở cuối thảm đỏ cuối cùng cũng dừng lại.
Anh quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ ửng là ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Chúng ta chưa bao giờ bên nhau, hoàn toàn không có chuyện cắt đứt.”
Sở Thu Khánh bị lời nói dứt khoát của anh đánh xuống mười tám tầng địa ngục!
Tưởng Tử Hàn cảm thấy vẫn chưa đủ, lại tàn nhẫn nói thêm một câu: “Giấy đăng ký kết hôn của tôi và cô là giả, chúng ta cũng không có hôn nhân gì hết, từ đầu tới cuối, tôi chưa từng nghĩ tới việc cưới cô! Buổi hôn lễ ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi!”
Giấy đăng ký kết hôn là giả...
Sở Thu Khánh kinh ngạc trợn trừng hai mắt, cả người tràn ngập hoảng sợ.
Anh ấy... anh ấy nhớ ra gì rồi!
Lời nói của Tưởng Tử Hàn giống như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu đang sôi, làm dậy lên một trận sóng to gió lớn.
Mọi người ở đây có người vui có người buồn.
Động tác lắc ly rượu của Tống Thanh Hoa đột nhiên sững lại, nhìn sang Tưởng Tử Hàn với vẻ phức tạp âm trầm.
Bà ta siết chặt chân ly, bờ môi đỏ tươi mím chặt lại thành một độ cong nghiêm nghị.
Bà ta sơ sẩy rồi!
Vốn tưởng rằng có con chip là sẽ không có sai sót gì, kết quả bà ta đã bỏ qua ý chí mạnh mẽ của Tưởng Tử Hàn.
Không ngờ rằng anh lại có thể phá tan sự không chế của con chip, nhớ ra những lý ức bị cố ý tẩy xoá sửa đổi vào ngay lúc này!
Mà thân thế của đứa trẻ cũng đã bị phơi bày, vậy sau này sợ rằng Tưởng Tử Hàn thật sự sẽ không rời xa Tống Hân Nghiên nữa.
Thế này thì rắc rối rồi...
Bàn tay sơn móng của Tống Thanh Hoa siết chặt ly rượu.
Vẻ thản nhiên trên mặt Tống Hân Nghiên không còn nữa, vành mặt lập tức đỏ lên.
Là tủi thân, cũng là nỗi hạnh phúc khi khổ tận cam lai, đủ loại cảm xúc cực đoan phức tạp gộp lại với nhau khiến cô bỗng chốc khàn giọng, cổ họng nghẹn ứ.
Cô kìm nén cảm xúc, gương mặt xinh đẹp cúi xuống: “Đừng nói nữa, cơ thể anh rất yếu, chúng ta đi thôi, tìm một nơi để nghỉ ngơi cái đã.”
Nói rồi liền đỡ lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn, một nhà ba người tiếp tục đi ra ngoài.
“Không được đi! Tử Hàn anh quay lại đây!”
Sở Thu Khánh phát điên lên rồi, muốn lao đến ngăn người lại.
Lục Minh Hạo khẽ phất tay một cái, bảo vệ bên cạnh cùng xông lên khống chế luôn cô ta.
“Buông ra!” Sở Thu Khánh vừa quát vừa kêu: “Tưởng Tử Hàn! Tôi sẽ không từ bỏ như vậy đâu! Nỗi sỉ nhục mà anh mang đến cho tôi hôm nay, tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội! Tôi sẽ khiến anh và ả đê tiện kia phải trả cái giá đau đớn!”
Một hôn lễ thế kỷ tốt đẹp, ai ngờ lại kết thúc như thế này, liên tiếp những biến đổi rồi cả màn xoay chuyển tình thế dồn dập.
Cánh nhà báo vui muốn chết, nhấn “tách tách tách” chụp ảnh không biết mệt mỏi.
Ngay lúc mọi người tưởng rằng đây chính là kết thúc của buổi hôn lễ ngày hôm nay thì lại có điều bất ngờ.
Ở lối vào hội trường, Dạ Vũ Đình mặc bộ vest thẳng thớm không biết đã đi vào từ khi nào.
Anh ta lẳng lặng nhìn chằm chằm bàn tay đỡ lấy cánh tay của Tưởng Tử Hàn, chậm rãi giơ tay cuốn sổ màu đỏ trong tay lên: “Giấy đăng ký kết hôn của anh Tưởng và cô Sở là thật hay giả thì tôi không biết, nhưng hôn nhân của tôi và vợ tôi lại là thật, được chính phủ và pháp luật quốc gia công nhận, được pháp luật bảo vệ. Hân Nghiên, em nói xem có đúng không?”
Hội trường lại yên lặng, nhưng sau đó càng thêm dậy sóng.
“Vụ đầu độc lần trước ồn ào như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu ba Dạ sẽ ly hôn với Tống Hân Nghiên cơ!”
“Ly hôn? Đổi thành cô, cô có nỡ không? Nhà họ Dạ có tệ thế nào đi nữa cũng là một trong bốn nhà tài phiệt của thủ đô, qua cái thôn này thì tìm đâu ra nhà trọ nữa?”
“Ôi, có một số người đúng là tốt số, kim chủ cũ còn chưa đá mà đã dính tới người tiếp theo rồi, thân phận còn cao hơn cả người cũ. Cho nên mới nói đem mình so với người ta thì chỉ muốn chết, lấy đồ ra so sánh lại chỉ muốn bỏ. Thế này chẳng phải là báo ứng tới rồi ư...”
Có người cười trộm cũng có người xem kịch, vô cùng náo nhiệt.
Ở chỗ đi vào, ba người đứng tách ra ở đó lại như không nghe thấy.
Đáy mắt Dạ Vũ Đình hiện vẻ đau đớn, giọng điệu ôn hòa: “Hân Nghiên, em và Tưởng Tử Hàn không thể đến được với nhau đâu, đừng ngốc nữa, em chỉ đang bị anh ta tẩy não thôi.”
Anh ta vươn tay ra: “Về bên anh đi, anh có thể không so đo tất cả những gì em làm trước đây, chúng ta về nhà sống cuộc sống của chúng ta có được không...”
Bàn tay Tống Hân Nghiên đang đỡ lấy Tưởng Tử Hàn siết chặt lại.
Cô mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo không có độ ấm: “Dạ Vũ Đình, chuyện riêng của chúng ta không thể giải quyết trong hòa bình được à? Cứ phải để tất cả mọi người đều biết tình hình thực sự của cuộc hôn nhân của chúng ta sao?”
Dạ Vũ Đình không hề bị lay chuyển, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn vẫn giữ nét ôn hòa.
Anh ta cười khổ một tiếng: “Hân Nghiên, vì sao thế? Là anh không tốt với em sao? Em thích làm việc, thích tự mình nghiên cứu, cho nên anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào một công ty mỹ phẩm mới vì em. Em không thích sống với người trong nhà anh, cho nên anh mặc kệ người trong nhà phản đối, kiên quyến dọn ra sống riêng với em. Em và mẹ anh em gái anh không hợp, kiện bọn họ ra tòa, anh là con là anh, là người chồng, giúp ai cũng chẳng được, cho nên anh chọn im lặng... Những gì anh có thể làm vì em, không thể làm vì em, anh đều đã làm cả rồi, tại sao em vẫn muốn rời khỏi anh!”
Dạ Vũ Đình nói cực kỳ chân thành.
Giọng điệu bi thương, đôi mắt ửng đỏ buồn bã, khiến mọi người ở đây không khỏi xúc động.
Anh ta nhìn xung quanh một vòng, chua chát nói: “Người ở cả thủ đô tới cả nước đều biết rằng vì em mà người nhà anh phải vào tù, nhà họ Dạ cao quý chưa bao giờ mất mặt như vậy. Những điều này anh đều không so đo. Anh yêu em như vậy, một lòng chỉ muốn giữ em lại bên mình, cho dù em ngoại tình với Tưởng Tử Hàn sau khi chúng ta kết hôn, còn mang thai con của anh ta, anh đều không để ý tới những điều này, vì sao em còn tuyệt tình như vậy chứ!”
Từng chuyện khiến Tống Hân Nghiên tổn thương, chịu đủ uất ức từ trong miệng Dạ Vũ Đình phát ra đều trở thành cô không biết xấu hổ, phóng đãng, đê hèn.