Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 492: Hai mẹ con phá lễ cưới



Giọng nói non nớt của cô bé truyền khắp hội trường.

“Ba cháu là chú rể Tưởng Tử Hàn hôm nay. Cháu rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi hôn lễ. Nhưng mà ba của cháu không thể kết hôn với cô Sở này được, bởi vì nếu bọn họ kết hôn, ba cháu sẽ phạm tội trùng hôn...”

Sở Thu Khánh tức giận đến nỗi choáng váng đầu óc, may là cô ta vẫn đang nắm chặt lấy Tưởng Tử Hàn, nếu không đã không chịu đựng được mà ngã xuống rồi.

Lời của Tưởng Minh Trúc khiến hội trường hôn lễ lại bùng nổ thêm một lần nữa!

Mọi người đều kinh ngạc.

Tưởng Tử Hàn giận dữ phừng phực: “Tưởng Minh Trúc! Con cút ra đây cho ba!”

Hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Vệ sĩ và người giúp việc của nhà họ Tưởng chạy ra ngoài như ong vỡ tổ để tìm Tưởng Minh Trúc không biết đang trốn ở góc nào.

Dưới sân khấu, Tống Thanh Hoa vốn đang thờ ơ ngồi ở ghế khách quý cũng từ từ ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt bình tĩnh sắc bén thoáng hiện vẻ ngạc nhiên và hoang mang.

Bà ta lạnh lùng nhìn Tưởng Diệc Sâm ở bên cạnh, giống như đang hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì.

Tưởng Diệc Sâm nhíu mày rồi khẽ lắc đầu.

Nhưng nếu Tưởng Minh Trúc nói Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh kết hôn là phạm tội trùng hôn, thì người có thể dính líu tới chuyện này chỉ có Tống Hân Nghiên thôi.

Cả hai đều có suy đoán này.

Nhưng đồng thời bọn họ cũng hiểu, Tống Hân Nghiên tuyệt đối không dám quang minh chính đại chạy tới phá đám như vậy.

Dù sao, so với Tưởng Tử Hàn phạm tội trùng hôn thì Tống Hân Nghiên chính là một người phụ nữ đã có chồng. Bất kể lấy thân phận gì để xuất hiện ở đây thì cũng đều không thể nói rõ được.

Nhưng trong nháy mắt, trong đầu Tống Thanh Hoa nhanh chóng xoay chuyển 9981 khúc cua.

Bà ta lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Lưu Thái ở bên ngoài.

“Lập tức điều tra xem Tưởng Minh Trúc đang muốn làm gì.”

Vừa cất điện thoại thì phía cửa vào hội trường hôn lễ chợt truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo một trái một phải mở đường, che chở Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc bước từng bước lên thảm đỏ.

Hôm nay Tống Hân Nghiên mặc một chiếc áo len màu đỏ phối với quần dài màu xám và giày thể thao trắng.

Tưởng Minh Trúc cũng mặc quần áo giống hệt phong cách và màu sắc của cô.

Họ mặc vậy là vì trên đường tới đây, lúc hai người đi ngang qua trung tâm thương mại, Tưởng Minh Trúc nhìn thấy hàng mẫu được trưng bày trong tủ kính thì lập tức yêu cầu mãnh liệt.

Nói mặc vậy lên sàn thì sẽ cool ngầu hơn.

Vừa mới tìm được bé cưng mình đánh mất, đương nhiên Tống Hân Nghiên sẽ chiều theo mọi ý kiến của cô bé.

Hai người mất vài phút mua hai bộ quần áo không hề rẻ kia rồi nhanh chóng thay, lúc này mới chạy tới nơi này để phá đám cưới.

Thấy vậy, đám vệ sĩ và người giúp việc của nhà họ Tưởng đang định đi tìm người đều câm nín, không biết làm sao, bèn theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tưởng Tử Hàn trên sân khấu.

Tưởng Tử Hàn nhíu chặt lông mày, ánh mắt sâu thẳm rơi vào hai người một lớn một nhỏ kia. Vào giờ khắc này, suy nghĩ vẫn luôn không tập trung dần trở nên thông suốt.

Anh nhìn Tống Hân Nghiên càng ngày càng gần, rồi lại nhìn Sở Thu Khánh đang dựa sát vào mà nắm chặt cánh tay anh bên cạnh, đáy mắt toát lên vẻ nghi ngờ sâu xa.

Hai Tống Hân Nghiên?

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt hai người một lần nữa, cuối cùng anh vén tấm khăn voan trước mặt Sở Thu Khánh lên.

Cảm giác mông lung phai nhạt, đường nét mơ hồ vốn trùng khớp với một gương mặt khác trong mắt anh dần tách ra.

Là một khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại giống như không quen thuộc.

Sở Thu Khánh!

Đầu Tưởng Tử Hàn đau như kim đâm.

Anh nhớ rõ, người kết hôn với anh hôm nay là Sở Thu Khánh.

Nhưng vì sao, từ giây phút nhìn thấy Sở Thu Khánh mặc váy cưới xuất hiện, anh lại cho rằng người kia là Tống Hân Nghiên?

Hơn nữa còn không hề có nghi ngờ gì cả...

Sắc mặt Sở Thu Khánh hết trắng lại xanh, nhưng ngay thời khắc tấm khăn voan được vén lên, vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt cô ta lập tức biến mất.

Cô ta mỉm cười với Tưởng Tử Hàn rồi dịu dàng xoay qua phía Tưởng Minh Trúc: “Minh Trúc tới rồi, mau sắp xếp hai vị trí cho Minh Trúc và cô Tống đi...”

Trợ lý riêng Hà Đồng của Sở Thu Khánh vội vàng bước lên thảm đỏ, đưa tay định kéo Tưởng Minh Trúc.

Tay chân Tưởng Minh Trúc nhỏ nhắn nhưng vô cùng nhanh nhẹn, lập tức giơ tay vỗ “bốp” lên bàn tay duỗi tới của Hà Đồng, sau đó khinh khỉnh đẩy gã ra, đi về phía Tưởng Tử Hàn.

Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu vừa ngẩng đầu vừa nhăn mặt, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn ngây thơ nói: “Đã nói ba ngốc mà ba còn không tin, lão Tưởng, ba bị người ta lừa rồi.”

Trên cổ áo cô bé kẹp mic, giọng nói ngây thơ được khuếch đại khiến cả hội trường đều nghe thấy.

“Tưởng Minh Trúc!”

Tưởng Tử Hàn sầm mặt nhíu mày cảnh cáo: “Tự tìm một chỗ rồi ngồi xuống ngay cho ba!”

“Con không đấy!”

Cô nhóc bướng bỉnh cứng rắn với ba mình, chỉ vào Sở Thu Khánh rồi nói: “Nếu con xuống thì ba sẽ kết hôn với người phụ nữ này à.”

“Minh Trúc...” Sở Thu Khánh nghẹn một hơi trong ngực.

“Cô câm miệng!” Tưởng Minh Trúc ngắt lời cô ta không hề khách sáo, quay đầu tiếp tục chất vấn ba mình: “Ba trùng hôn, vậy con và mẹ con phải làm sao bây giờ? Lão Tưởng, ba không cần hai mẹ con con nữa à?”

Cánh nhà báo bên dưới điên cuồng bấm máy.

Cú quay xe đột ngột này còn gây sốc hút view hơn cả đám cưới thế kỷ!

Mi tâm Tưởng Tử Hàn nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, lạnh lùng phẫn nộ nói: “Con không có mẹ!”

“Con có!”

Cô bé kiêu ngạo khịt mũi một tiếng, xoay người giang hai tay về phía Tống Hân Nghiên: “Mẹ ôm con đi.”

“A!”

Trong tiếng xuýt xoa xung quanh, Tống Hân Nghiên tiến lên khom lưng, chiều chuộng ôm cô bé lên.

Hai mẹ con mặc đồ mẹ con nên trông càng giống hơn, khi cười rộ lên, má lúm đồng tiền giống nhau y như đúc.

Lúc tươi cười rạng rỡ, đôi mắt trong trẻo như có thể hấp dẫn lòng người… Nhưng đó là trong bầu không khí yên bình, chứ không phải thời điểm giương cung bạt kiếm như bây giờ.

Hai mẹ con cách Tưởng Tử Hàn rất gần, cơ thể Tưởng Minh Trúc hơi nghiêng, nửa người trên nhào lên người Tưởng Tử Hàn mặc vest đeo giày da.

Tống Hân Nghiên bị cô bé làm cho lảo đảo.

Tưởng Tử Hàn vẫn cau chặt mày như trước, nhưng lại theo bản năng mà vươn tay đỡ con gái và Tống Hân Nghiên.

Đây là một động tác theo bản năng, làm vô cùng thuận tay, không hề miễn cưỡng gì cả.

Cánh tay nhỏ nhắn của Tưởng Minh Trúc ôm lấy cổ ba, đôi môi nhỏ hồng hào hé mở, nhẹ nhàng nói ra một câu khiến tất cả mọi người trong hội trường kinh hãi tột độ.

“Tống Hân Nghiên chính là mẹ ruột của con! Bản giám định ADN vừa ra lò đây, chính xác một trăm phần trăm!”

Giọng sữa của cô bé không lớn, nhưng lại được micro thu lại rồi truyền ra.

Hội trường lại bùng nổ một lần nữa.

Tiếng kinh sợ và xuýt xoa nối liền không dứt.

Sở Thu Khánh chấn động cực độ, trong đôi mắt lạnh lùng khiếp sợ toát ra vẻ âm u rét lạnh.

Cô ta siết chặt tay.

Như thể sợ ba không tin, Tưởng Minh Trúc buông Tưởng Tử Hàn ra rồi lấy ra bản giám định ADN bị cô bé gấp lại trong túi áo.

Dưới sân khấu.

Tống Thanh Hoa siết chặt chiếc ly đế cao chứa rượu vang đỏ, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo.

Tưởng Diệc Sâm kinh hoàng đứng phắt dậy, không cẩn thận va vào ly rượu trước mặt.

Hai chiếc ly cụng vào nhau, phát ra âm thanh lộn xộn.

Nhưng tất cả mọi người đều bị sự phát triển phía trên hấp dẫn, không ai chú ý đến động tác nhỏ này của anh ta.

Tưởng Tử Hàn không nhận báo cáo giám định ADN trong tay con gái, ánh mắt sâu thẳm lướt qua mặt Tống Hân Nghiên, cuối cùng rơi xuống người Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo cách đó vài bước.

Tô Thần Nam bình tĩnh nhìn lại Tưởng Tử Hàn.

Lục Minh Hạo ít nhiều cũng có chút áy náy chột dạ, vậy là vội vàng quay mặt, nắm tay ho khan một tiếng.

“Ba không định xem à?”

Tưởng Minh Trúc ngây thơ giơ bản báo cáo giám định trong tay về phía trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv