Ánh mắt sắc như dao đối diện với đèn không bóng trên đỉnh dầu, chói đến mức trước mắt trắng lóa.
Bác sĩ y tá bên bàn phẫu thuật đều bị dọa cho nhảy dựng.
“Bệnh nhân tỉnh lại rồi? Mau giữ lại, đừng để cậu ấy cử động!”
Phòng phẫu thuật loạn hết lên.
Rõ ràng là còn chưa hết thời gian gây mê nhưng bệnh nhân đã tỉnh lại bằng ý chí vô cùng mạnh mẽ.
Cố Vũ Tùng sững sờ hết ba phút mới tỉnh táo lại sau cơn chấn động và giấc mơ.
Anh ta kích động một cách khác thường, mặc kệ tất cả mà giãy dụa: “Buông ta, tôi muốn xuất viện! Tôi phải gặp anh Hàn! Tống Hân Nghiên cũng được!”
Đầu các bác sĩ y tá đổ đầy mồ hôi: “Cậu còn chưa làm phẫu thuật xong, không thể ra ngoài được!”
“Không còn thời gian nữa, tôi phải gặp bọn họ ngay bây giờ!”
Cố Vũ Tùng liều mạng giãy dụa, các bác sĩ y tá vã mồ hôi đầy đầu nhưng không dám cứng rắn với anh ta, chỉ đành an ủi: “Được được được, cậu bình tĩnh lại trước đã, giờ chúng tôi sẽ tìm người tới đây!”
Sau đó dặn dò y tá trong phòng phẫu thuật ra ngoài tìm Tô Thần Nam.
Khi Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo xuất hiện trước mặt, cuộc phẫu thuật của anh ta vừa mới kết thúc, chuyển sang khu quan sát ở bên cạnh.
Anh ta bị chấn động não nên hoàn toàn dựa vào ý chí để duy trì sự tỉnh táo cuối cùng.
Hai người vừa tới bên giường bệnh, anh ta nhắm mắt lại, túm lấy tay Tô Thần Nam.
Cơn choáng váng mãnh liệt khiến anh ta không dám mở mắt ra: “Hôn lễ bắt đầu chưa?”
Giọng nói của Cố Vũ Tùng mềm nhũn vô lực, mang theo sự run rẩy, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Tô Thần Nam giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi.”
Mười hai giờ nghi thức sẽ chính thức bắt đầu, bây giờ đã hơn chín giờ rồi.
Cố Vũ Tùng đột ngột mở bừng mắt ra, ánh mắt sắc bắt tuyệt vọng có hơi tan rã: “Không kịp rồi... mau, gọi Tống Hân Nghiên cho tôi! Tôi phải gặp cô ấy, lập tức, ngay bây giờ!
Lời vừa dứt, cơn buồn nôn đã dâng lên, anh ta nhắm mắt lại trong cơn nôn khan.
“Cậu đừng kích động, cô ấy ở ngay bên ngoài thôi, để tôi gọi cho cậu.”
Lục Minh Hạo vội vàng an ủi, tự mình chạy ra ngoài gọi người vào.
Trong lòng Tống Hân Nghiên đầy nghi hoặc, vô thức nhìn Khương Thu Mộc, hỏi Lục Minh Hạo: “Vì sao lại là gặp tôi?”
Vào lúc này, lẽ nào người anh ta muốn gặp không phải là Đầu Gỗ sao?
Đầu óc Khương Thu Mộc loạn hết lên, mơ hồ nhìn Lục Minh Hạo.
“Không biết nữa, cứ đi vào đi. Bây giờ cảm xúc của cậu ấy rất kích động.” Lục Minh Hạo nói.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc không hỏi thêm nữa, đi vào bên trong theo.
Hai người nhìn thấy Cố Vũ Tùng tình trạng không tốt lắm ở khu quan sát.
Vết thương trên đầu đã được quấn băng gạc.
Nhưng vì chảy nhiều máu nên sắc mặt anh ta tái nhợt sưng tấy, không còn nhìn ra được sự tuấn tú kiêu ngạo thường ngày nữa.
Đôi mắt sưng đỏ của Khương Thu Mộc đau nhức khó chịu.
Rất muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt.
Tống Hân Nghiên đi tới: “Cậu Cố, có lời gì đợi cậu khỏi hơn rồi hẵng nói.”
“Không đợi được!”
Cố Vũ Tùng cắn răng, cố gắng chịu đựng sự choáng váng để mở đôi mắt ửng đỏ ra: “Tống Hân Nghiên, là tôi có lỗi với chị, có lỗi với anh Hàn, tôi...”
Anh ta kích động đến mức muốn ngồi dậy.
Mọi người ở đây đều bị dọa sợ.
Vội vàng tiến lên người thì giữ lại người thì an ủi.
Cố Vũ Tùng vừa cử động thì đất trời đã xoay chuyển.
Cơn buồn nôn và choáng váng cùng dâng lên.
Anh ta nôn mấy lần mới dịu lại được, nhắm mắt thở hổn hển nói: “Chị còn nhớ chuyện xét nghiệm ADN cho chị với Minh Trúc ở Hải Thành chứ?”
“Còn nhớ.”
Tống Hân Nghiên thấp giọng nói.
Cô còn từng hy vọng cơ mà.
Máu hiếm, tỉ lệ nhỏ như vậy mà cũng để cô gặp được, nói không nghi ngờ là điều không thể.
Nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng.
Cố Vũ Tùng tuyệt vọng nói: “Minh Trúc là con gái của chị và anh Hàn. Khi đó kết quả xét nghiệm ADN là hai người có quan hệ mẹ con!”
Lời này vừa nói ra, cả phòng liền im bặt!
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Những cảm xúc như kinh ngạc, khó có thể tin được, khiếp sợ trào dâng lên.
Đầu óc Tống Hân Nghiên vang ong ong, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.
Tô Thần Nam là người đầu tiên hoàn hồn lại, sắc mặt sắc bén nghiêm túc: “Cố Vũ Tùng, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Anh ta dừng lại một thoáng rồi hỏi tiếp: “Rốt cuộc là chuyện gì!”
Hồi đó người đưa kết quả xét nghiệm ADN không phải mẹ con cũng là anh ta, giờ nói ngược lại cũng là anh ta.
Cố Vũ Tùng trợn trừng ra, đôi mắt vốn đã đỏ ngầu bằng mắt thường cũng có thể thấy tơ máu xuất hiện.
Trong đôi mắt hơi bệ rạc kia nhoáng lên nỗi căm hận và buồn bực.
Tống Hân Nghiên dần hoàn hồn lại, nhưng đầu óc vẫn rất loạn.
Cô mỉm cười miễn cưỡng, giọng nói đột nhiên khàn đi: “Cậu Cố, cậu bị thương rất nặng, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Hôm nay Tưởng Tử Hàn sẽ kết hôn với Sở Thu Khánh, mà túi máu di động như cô là thứ bảo vệ Tưởng Minh Trúc.
Anh ta đang sợ từ nay về sau cô sẽ mặc kệ Tưởng Minh Trúc sao?
Tống Hân Nghiên hơi buồn bã, lại có chút cảm thán.
Cố Vũ Tùng và Tưởng Tử Hàn không hổ là anh em sống chết có nhau.
Bản thân anh ta đã bị thương thành ra thế này rồi mà còn không quên giữ lại đường lui cho anh em nhà mình.
Cô cười chua xót: “Cậu yên tâm đi, cho dù là lúc nào, chỉ cần Minh Trúc cần tôi, tôi sẽ không mặc kệ con bé đâu.”
“Không phải...” Cố Vũ Tùng lắc đầu.
Vừa cử động một cái là trời đất xoay chuyển, không nhịn được mà lại nôn khan.
Sau khi cảm giác dịu đi, anh ta nhanh chóng nói: “Khi đó lúc làm xong xét nghiệm quan hệ ADN, kết quả báo cáo xét nghiệm tới tay tôi đúng thật là có quan hệ. Nhưng sau đó xảy ra một chút chuyện...”
Lời nói dừng lại, Cố Vũ Tùng nghẹn lời.
Nơi đây là khu vực thủ đô, là phạm vi thế lực của nhà họ Tưởng.
Tưởng Diệc Sâm không hề kiêng dè anh ta chút nào chứ đừng nói là Tống Hân Nghiên không quyền không thế, còn không có anh Hàn bảo vệ nữa.
“... Tôi cầm báo cáo đi tìm mọi người, ai mà biết được khi đó lại ngã một cái, đập đầu vào đâu, lấy nhầm báo cáo. Sau này mơ hồ loáng thoáng nhớ về chuyện này nhưng lại không tìm được tờ báo cáo cũ kia, nên cứ tưởng rằng không quan trọng, hai người không có quan hệ, cho nên... sau này dần dần cũng quên béng mất chuyện này luôn. Ban nãy lúc ở trên bàn phẫu thuật, trong cơn hôn mê tôi nhớ ra rất nhiều chuyện trước đây, chắc chắn sẽ không nhầm được đâu. Mọi người phải tin tôi, Minh Trúc thực sự là con của chị, tôi có thể thề...”
Trong lời nói của Cố Vũ Tùng có trăm ngàn sơ hở.
Tô Thần Nam bình tĩnh liếc mắt nhìn anh ta, nhưng lại không chỉ ra.
Lúc này đầu óc Tống Hân Nghiên đã loạn hết lên rồi, giống như một chiếc cây già cỗi khô cằn sắp chết đột nhiên được người khác tưới cho no nước.
Say nước, say oxi, nguồn nước cứu mạng vô cùng đậm đặc khiến qua một lúc lâu cô không thể suy nghĩ được..
Tô Thần Nam quay sang nhìn Tống Hân Nghiên: “Bây giờ đầu óc Cố Vũ Tùng bị chấn động, có thể không được tỉnh táo cho lắm. Nhưng chuyện này không đơn giản, cách duy nhất bây giờ là xét nghiệm ADN một lần nữa. Đúng lúc bây giờ Minh Trúc đang ở cùng cô, tôi tự đi sắp xếp để làm nhanh cho hai người.”
Tống Hân Nghiên hỗn loạn gật đầu, cổ họng khô khốc cứng nhắc đẩy lên đẩy xuống một hồi mới khàn giọng nói ra được: “Cảm ơn.”
Cố Vũ Tùng không kiên trì nổi nữa, nhưng lại cố gắng hết sức để bản thân không rơi vào hôn mê.
Tô Thần Nam lặng lẽ thở dài, an ủi anh ta: “Cậu đừng có lộn xộn nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện khác có tôi đây rồi.”
Lúc này Cố Vũ Tùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thả lỏng cơ thể đã rơi vào hôn mê ngay.
Tô Thần Nam dặn dò bác sĩ trông coi cẩn thận, dẫn Tống Hân Nghiên tới phòng bệnh của Tống Dương Minh, đưa Tưởng Minh Trúc ra ngoài.
Tống Hân Nghiên dẫn Tưởng Minh Trúc đi rút máu, mãi cho tới tận lúc ngồi đợi kết quả ở bên ngoài, cô vẫn còn hoang mang.
Tô Thần Nam sắp xếp tất cả mọi chuyện xong mới thở phào: “Để tôi tự túc trực ở đây cho, cô... có cần dẫn Minh Trúc đi tìm nơi để nghỉ ngơi chút không?”
Tưởng Minh Trúc vẫn còn hơi tủi thân.
Bị người ta xách ra ngoài mà không hiểu mô tê gì hết, chưa biết chuyện thế nào đã bị đè ra rút máu rồi.
Cô nhóc trợn trừng đôi mắt to tròn, hỏi hai người với dáng vẻ bà cụ non: “Với tư cách là đương sự, con có thể biết đang xảy ra chuyện gì không?”