Khách sạn Thế Kỷ.
Địa điểm tổ chức hôn lễ của Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh được chọn tại vườn hoa trên không ở tầng cao nhất của khách sạn.
Trong khu vườn rực rỡ sắc màu, dải lụa tung bay, khinh khí cầu mang theo băng rôn dài bay phấp phới trên không trung, hoành tráng đẹp đẽ, lãng mạn ấm áp.
Trong phòng trang điểm.
Sở Thu Khánh bị một nhóm con nhà quyền quý vây quanh.
“Hôm nay Thu Khánh thật xinh đẹp, nghe nói tổng giám đốc Tưởng khảm chín trăm chín mươi chín viên kim cương trên váy cưới, riêng giá trị của kim cương đã đáng giá mấy chục tỷ rồi…”
“Vậy thì có là gì, những đóa hoa hồng bên ngoài toàn là vận chuyển từ Paris qua đây từ sáng đấy. Mỗi một đóa đều có cực kỳ đắt đỏ.”
“Hu hu hu, hạnh phúc quá đi, lúc nào tôi mới có thể gặp được một người đàn ông bằng lòng chi tiền vì tôi như thế nhỉ?”
“Đừng nằm mơ nữa. Trên đời này chỉ có một người như Tưởng Tử Hàn thôi, nhưng đã bị Thu Khánh bắt lấy rồi. Cô đó, kiếp sau đầu thai sớm chút đi xem có thể gặp được hay không.”
“…”
Sở Thu Khánh làm bộ không quan tâm, nhưng không cách nào che giấu nổi vẻ đắc chí nơi khóe miệng.
Cửa phòng bị gõ vang.
Trợ lý cá nhân của Sở Thu Khánh đi vào, cung kính nói: “Cô Sở, cánh nhà báo đã có mặt từ rất sớm, livestream cũng đang tiếp tục, chỉ chờ cô và anh Tưởng xuất hiện. Các số liệu đều rất tốt, lát nữa người dân cả nước và toàn thế giới đều có thể theo dõi hôn lễ của hai người qua mạng…”
Nụ cười trên môi của Sở Thu Khánh càng thêm đắc chí.
Trong phòng nghỉ của chú rể.
Không có Chúc Minh Đức, Tưởng Tử Hàn cảm thấy vô cùng phiền lòng, cứ như bị vặn mất một cánh tay vậy.
Anh chau mày hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy Chúc Minh Đức à?”
Tô Thần Nam khẽ giọng đáp: “Bên cảnh sát đã tìm mấy ngày nay rồi nhưng không có chút tin tức nào cả. Tôi đoán hôm nay anh ta sẽ không tới đâu…”
Tưởng Tử Hàn đang định phát cáu thì cửa phòng nghỉ bỗng bị người ta dùng sức đẩy ra.
Lục Minh Hạo cầm điện thoại, vẻ mặt hốt hoảng vội vàng xông vào: “Cố Vũ Tùng bị tai nạn xe rồi…”
Tưởng Tử Hàn và Tô Thần Nam ‘vụt’ một tiếng, cùng đứng dậy.
Tưởng Tử Hàn nôn nóng hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Nghe nói không nghiêm trọng lắm, giờ cậu ta đã ở bệnh viện, không cần phải lo.”
Tưởng Tử Hàn nhấc chân đi ra ngoài: “Tôi tới đó xem thử.”
Anh là bác sĩ khoa ngoại, trước giờ đánh giá tình hình vết thương của người bệnh không bao giờ tin tưởng vào lời của người khác nói.
“Anh không thể đi được.” Tô Thần Nam bình tĩnh ngăn lại: “Anh là nhân vật chính trong hôn lễ hôm nay, anh đi rồi thì bao nhiêu quan khách bạn bè phải làm sao đây?”
Lục Minh Hạo đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Em đã xác nhận rồi, cậu ta đang ở trong bệnh viện nhà anh, đầu bị thủng một lỗ, trừ việc chảy máu nhiều thì quả thật không nghiêm trọng lắm. Anh không cần tự đến đó xem đâu.”
Tưởng Tử Hàn vẫn cố chấp.
Tô Thần Nam thở dài: “Tử Hàn, chúng tôi đã khuyên anh từ lâu rồi. Nếu không phải thật lòng thì có thể từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng anh đã đồng ý. Thân phận của anh, địa vị của nhà họ Tưởng bày ra ở đó, đây chính là hôn lễ mà tất cả mọi người đều dõi theo. Anh cứ đi như vậy là muốn để họ cười nhạo anh và nhà họ Tưởng à!”
Tưởng Tử Hàn ra sức siết chặt nắm tay.
Anh nhắm mắt lại, đến lúc mở ra thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Tôi không thể đi, nhưng hai người có thể đi.”
Tưởng Tử Hàn nhìn sang Tô Thần Nam: “Hai người tới bệnh viện xem thử đi, tìm hiểu tình hình xong xong thì báo cho tôi biết ngay. Nếu có chuyện gì phải lập tức gọi điện cho tôi.”
Tô Thần Nam mỉm cười, vỗ vai anh để anh thả lỏng: “Yên tâm đi.”
Anh ta quay người đi ra ngoài, tay đặt trên nắm cửa, khựng lại rồi quay đầu, thấp giọng nói: “Tử Hàn, tuy anh đã quên Tống Hân Nghiên nhưng lại không quên các anh em, đối với chúng tôi, như vậy đã là đủ rồi. Cho dù anh đưa ra lựa chọn gì, nếu anh thật lòng thì chúng tôi đều ủng hộ anh.”
Nói xong, anh ta cũng không chờ Tưởng Tử Hàn trả lời mà đi thẳng ra ngoài.
Lục Minh Hạo cũng nhanh chóng theo ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn hơi nghiêng đầu, ánh mắt âm trầm không gợn sóng lướt qua bả vai mà Tô Thần Nam vừa vỗ, anh nhắm mắt lần nữa.
“Cốc cốc!”
Cửa phòng bị gõ vang.
“Vào đi!”
Trương Kiệt mặc bộ vest thẳng tắp đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Tưởng, khách khứa đã tới cũng gần đủ, chú rể có thể tiến vào hội trường chuẩn bị rồi.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu, chỉnh sửa tay áo rồi sải bước lớn đi ra ngoài.
Hội trường hôn lễ.
Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh cùng nhau xuất hiện tại lối vào của hội trường.
Rất nhiều người đến dự hôn lễ lập tức nghênh đón làn sóng cao trào lần đầu tiên.
Những người có thể xuất hiện ở đây ngày hôm nay đều là nhân vật có máu mặt trên thương trường. Hai người vừa xuất hiện đã lập tức bị đám đông vây quanh.
“Cô dâu xinh đẹp quá, chú rể cũng điển trai đến trời ghen người oán luôn. Hai người đúng là trời sinh một đôi, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Những lời khen bên cạnh truyền vào tai Sở Thu Khánh, cô ta vui tới mức khóe miệng không khép lại được.
Cô ta nghiêng đầu đánh giá người đàn ông đang khoác tay mình.
Sắc mặt người đàn ông điển trai vô cùng nghiêm túc, dù đang ở trong bầu không khí vui mừng náo nhiệt nhưng trên người anh vẫn toát lên khí chất lạnh lùng kiêu căng, khiến người khác không khỏi nhượng bộ, né tránh.
Nhưng cũng chính nhờ khí chất này khiến anh càng có sức hút.
Tay của Sở Thu Khánh từ từ dời xuống, tìm thấy lòng bàn tay của Tưởng Tử Hàn, đan năm ngón tay vào tay anh: “Chú rể của em đương nhiên là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời rồi.”
Cô ta cười rạng rỡ, đôi mắt đeo kính áp tròng cực kỳ sáng ngời: “Có thể gả cho người có một không hai như anh là chuyện hạnh phúc nhất trong đời em.”
Tưởng Tử Hàn hơi nghiêng đầu, nhìn Sở Thu Khánh mặc bộ váy cưới trắng tinh, không hiểu tại sao trong đầu anh lại thoáng hiện gương mặt của Tống Hân Nghiên.
Cô đang mỉm cười với anh.
Một nụ cười duyên dáng và quyến rũ.
Tưởng Tử Hàn vô thức vươn tay, khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp kia: “Em cũng là tiểu yêu tinh mê người nhất thế giới này. Hôm nay anh cũng rất hạnh phúc khi rước em về nhà.”
Giọng của anh hấp dẫn dễ nghe, gương mặt lạnh lùng điển trai như sương tuyết hòa tan, khóe môi khẽ nhếch, mặt mày rạng rỡ.
Đó là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Sở Thu Khánh nhìn đến mê mẩn.
Lần đầu tiên cô ta thấy Tưởng Tử Hàn cười thật lòng và tràn đầy tình cảm như thế.
Nhịp tim của Sở Thu Khánh đập ‘thình thịch’, kích động đến mức vành mắt đỏ hoe, nụ cười hạnh phúc trên mặt luôn thường trực trên khoé miệng.
Trong phòng bệnh của Tống Dương Minh.
Hôm nay Tống Hân Nghiên luôn thấy tâm trạng không yên.
Cảm giác bất an này đã hoàn toàn trở thành hiện thực khi cô nhận được cuộc gọi của Khương Thu Mộc.
“Hân Nghiên…”
Giọng nói khàn khàn của Khương Thu Mộc đứt quãng vang lên.
Trái tim của Tống Hân Nghiên thắt chặt lại, đứng ‘vụt’ lên ngay lập tức: “Đầu Gỗ, cậu sao thế?”
Khương Thu Mộc khóc đến nỗi không thể nín nổi, qua gần một phút mà cũng chưa thốt ra được chữ nào.
“Đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì, cậu cứ từ từ nói. Đầu Gỗ, tớ và anh trai đều ở đây, bọn tớ luôn ở cạnh cậu.”
Khương Thu Mộc nghe thấy Tống Hân Nghiên nhắc đến Tống Dương Minh, cô ấy càng khóc đến tuyệt vọng: “Cố… Cố Vũ Tùng bị… bị tai nạn xe rồi… cả người toàn là máu…”
Tống Hân Nghiên cảm thấy máu huyết trong người đều nguội lạnh vào giây phút này.
Cô hỏi rõ họ đang ở đâu, sau đó lập tức gọi vệ sĩ do Tô Thần Nam để lại, bảo họ trông chừng Tưởng Minh Trúc và Tống Dương Minh, còn mình thì vội vàng lao ra ngoài.
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Từ xa Tống Hân Nghiên đã nhìn thấy Khương Thu Mộc đang cuộn mình dựa vào tường.
Khắp người cô ấy toàn là máu, tay cầm điện thoại ngồi dưới đất, vòng lấy hai chân, mặt vùi vào giữa gối, khóc đến run rẩy.
“Đầu Gỗ!”
Tống Hân Nghiên vội bước tới, kéo cô ấy rồi quan sát kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
Khương Thu Mộc khóc đến mức mắt mũi đỏ bừng.
Cô ấy lắc đầu.
Tống Hân Nghiên thở phào, ôm lấy cô ấy, khẽ vuốt lưng cô ấy rồi an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ, có tớ đây rồi.”
Khương Thu Mộc ‘òa’ một tiếng, càng khóc thảm thiết hơn.
Cô ấy nói chuyện ngắt quãng: “Cố Vũ Tùng… Cố Vũ Tùng… trên người toàn là máu… vết thương trên…. trên đầu, tớ không thể nào ngăn được… Hân Nghiên… làm sao đây? Nếu anh ta chết thì phải làm sao đây…”