Cả người Cố Vũ Tùng đột nhiên căng cứng, hàm răng nghiến chặt khiến cơ mặt căng lên tạo ra một đường cong sắc bén, trên trán nổi từng sợi gân xanh.
Mồ hôi nóng hổi toát ra từ lỗ chân lông, từng giọt trong suốt hòa vào nhau, cuối cùng không chịu nổi sức nặng của mình, trượt dài trên mặt.
Cổ họng anh ta trở nên cứng ngắc, giọng nói khàn khàn: “Khương Thu Mộc, em sẽ hối hận đấy!”
“Không…”
Khương Thu Mộc bướng bỉnh lắc đầu.
Cô ấy cũng không biết anh ta nói hối hận về điều gì, nhưng cô ấy biết mình sẽ không hối hận!
Cô ấy yêu anh Dương Minh đến chết đi sống lại.
Vì anh mà cô ấy có thể từ bỏ cả sinh mạng của mình, có điều gì có thể khiến cô ấy hối hận chứ?
Những giọt nước mắt khó chịu trượt khỏi khóe mắt, thấm ướt quần áo của Cố Vũ Tùng.
Cảm giác nóng ẩm thấm vào da, nóng đến mức hơi thở của anh ta run lên.
“Em yêu anh như vậy…” Khương Thu Mộc vừa khóc vừa nói, khuôn mặt nhỏ cọ lung tung vào bụng Cố Vũ Tùng: “Nhưng em lại tự ti… Nhìn anh thêm vài lần cũng cảm thấy mình đang khinh nhờn anh…”
Quần áo bị cọ lung tung, đôi môi mềm mại của cô ấy dán lên cơ bụng rắn chắc của anh ta.
Cơ thể Cố Vũ Tùng không khống chế nổi mà run lên, cả người lại căng cứng như tảng đá, không dám cử động một chút nào.
Anh ta nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Thu Mộc, anh đã cho em cơ hội rồi!”
Anh ta hơi cúi xuống, bế người trên ghế sofa lên, đi thẳng vào phòng nghỉ trong văn phòng.
Cố Vũ Tùng cẩn thận đặt người lên giường, còn chưa buông tay thì đã bị Khương Thu Mộc ôm cổ kéo ngã xuống.
Mặt mũi anh ta đỏ ngầu, bóng tối trong mắt cuồn cuộn, anh ta đặt lên môi cô ấy một nụ hôn thành kính: “Xin lỗi, ở nơi đơn sơ như vậy quá thiệt thòi cho em. Sau này anh nhất định sẽ bù cho em một hôn lễ long trọng hơn, và còn…”
Một đêm tân hôn khó quên nữa!
Khương Thu Mộc khó chịu vặn vẹo cơ thể.
Ánh mắt Cố Vũ Tùng tối sầm lại, cúi người đè lên.
Đột nhiên, điện thoại của Khương Thu Mộc vang lên.
Cố Vũ Tùng không rảnh để ý tới.
Nhưng người gọi điện thoại rất trì kiên quyết, ngừng rồi lại gọi, hết lần này tới lần khác.
Cố Vũ Tùng đè nén ngọn lửa trong lòng, cúi người nhặt chiếc điện thoại bị rơi xuống giường lên nhấc máy.
“… Đừng đi…”
Khương Thu Mộc khó chịu kháng nghị.
Cố Vũ Tùng toát đầy mồ hôi, vội vàng lấy tay che miệng Khương Thu Mộc lại, tay kia cầm điện thoại nghe.
“Thu Mộc? Cậu… Cậu không sao chứ?” Giọng nói lo lắng và nghi ngờ của Tống Hân Nghiên truyền ra từ điện thoại.
“Ưm…”
Khương Thu Mộc khó chịu giãy dụa.
Cố Vũ Tùng đè cô ấy xuống, giữ chặt người cô ấy.
“Tôi là Cố Vũ Tùng.” Giọng nói của anh ta khàn khàn.
Tống Hân Nghiên ở đầu bên kia điện thoại hơi sửng sốt.
Cố Vũ Tùng không cho cô cơ hội đặt câu hỏi, anh ta vội nói: “Ngày mai cô ấy sẽ ổn thôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, chị không cần phải lo. Còn một chuyện nữa là tối nay cô ấy sẽ không thể trở về với mọi người đâu.”
Tống Hân Nghiên ở đầu dây bên kia tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Không cần về, cậu bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt nhé, ở đây có tôi và Minh Trúc túc trực là được rồi. Cậu Cố, Thu Mộc phải làm phiền cậu rồi.”
Lúc Cố Vũ Tùng nghe điện thoại, Khương Thu Mộc giống như một con cá muối mắc cạn, cả người đều viết đầy chữ phản kháng, muốn làm nông nô vùng lên.
Cố Vũ Tùng bị cô ấy trêu chọc đến mức mồ hôi vã ra, hơi thở cũng không khống chế được run lên.
Anh ta không thể nhịn được nữa, sau khi ngắt điện thoại liền bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình của Khương Thu Mộc đặt lên gối đầu, sau đó cúi xuống, quấn lấy đôi môi đỏ mọng mê người của cô ấy, không cho cô ấy cơ hội lên tiếng…
…
Trong phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, lông mày cau lại, có chút mất tập trung.
Vừa rồi dường như cô nghe được tiếng của Khương Thu Mộc, nhưng sao lại có cảm giác ướt át thế nhỉ?
Hơn nữa hình như Cố Vũ Tùng còn đang bận?
“Đang suy nghĩ gì vậy? Thu Mộc bị bệnh rất nặng sao?”
Tống Hân Nghiên nghe giọng của anh trai, cô đột nhiên hồn hoàn, vội nói: “Không phải. Cậu Cố nói không sao, nghỉ ngơi một chút là ngày mai sẽ ổn thôi.”
Tống Dương Minh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, dạo này em ấy chạy tới chạy lui đã mệt quá rồi. Cũng không còn sớm nữa, em đưa Minh Trúc về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cháu không muốn.”
Cái đầu nhỏ của Tưởng Minh Trúc lắc như trống bỏi: “Cháu cố ý tới thăm bác mà. Cháu cũng muốn ở lại đây, mọi người cùng ngủ trong phòng bệnh sẽ náo nhiệt hơn. Về nhà trống không chán lắm. Quan trọng nhất là cháu không buồn ngủ!”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ bất lực: “Anh, anh cứ mặc kệ con bé, buồn ngủ thì anh ngủ trước đi.”
Tống Dương Minh cười khẽ: “Khi nãy chợp mắt một lúc đã mơ được mấy giấc luôn rồi, bây giờ không buồn ngủ.”
Hai anh em trò chuyện câu được câu chăng.
Một lúc sau, Tống Dương Minh đột nhiên nói: “Minh Trúc ngủ rồi.”
Tống Hân Nghiên cụp mắt, cô bé vừa rồi còn nói không buồn ngủ đang nằm trong lòng cô ngủ say sưa, khóe miệng còn chảy nước miếng.
Cô bất đắc dĩ mỉm cười, khom người bế cô nhóc rồi nhẹ nhàng đặt lên ghế sofa.
Tống Dương Minh lặng lẽ nhìn.
Từ vị trí của anh nhìn sang đúng lúc nhìn thấy sườn mặt của Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc.
Đèn ngủ được cố tình giảm sáng mấy độ, ánh sáng nhu hòa chiếu lên người, giống như phủ thêm một viền sáng mờ.
Tống Dương Minh nhìn đường nét sườn mặt gần như giống hệt nhau của hai người đến thất thần.
Có phải Tưởng Minh Trúc chính là…
“Hân Nghiên, em có phát hiện em và Tưởng Minh Trúc rất…”
Tống Dương Minh còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Anh ngừng nói, nhìn về phía cửa.
Cô y tá rón rén mở cửa tình cờ đối diện với ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên.
“Vẫn chưa ngủ à?” Cô ấy tự nhiên nói: “Lúc nãy tôi còn sợ sẽ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.”
Cô ấy đi đến trước giường bệnh của Tống Dương Minh để đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể theo thường lệ.
Vừa đo vừa nhìn Tống Hân Nghiên chăm sóc Tưởng Minh Trúc.
Cô y tá nói nhỏ: “Đứa bé còn nhỏ, ghế sofa lại quá mềm, ngủ nhiều cũng không tốt. Hay là tôi chuẩn bị cho cô một cái giường gấp, như vậy thì hai mẹ con cô có thể chen chúc nhau trên đó, ngủ cũng thoải mái hơn.”
“Cảm ơn cô, không cần phiền phức đâu.”
Tống Hân Nghiên nhỏ giọng từ chối.
Tống Dương Minh cười khẽ: “Cô cũng cảm thấy hai người bọn họ trông giống mẹ con sao?”
Cô y tá nhỏ sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cô ấy ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, tôi không biết. Cô đừng để ý nhé, hai người nhìn giống nhau như vậy, chẳng lẽ là chị em à?”
Sau chính sách hai con, chị em chênh lệch nhau mười mấy tuổi cũng rất bình thường…
Y tá đo nhiệt độ và huyết áp xong liền rời đi.
Tống Hân Nghiên lại lấy chăn bông dự phòng ở tủ quần áo trong phòng bệnh ra, trải lên đệm, ngủ ngay dưới ghế sofa.
Chuẩn bị sẵn sàng đỡ lấy cô bé có thể ngã xuống sofa bất cứ lúc nào.
Tống Dương Minh cẩn thận quan sát Tống Hân Nghiên, trong lòng buồn bã.
“Hân Nghiên, anh trai vẫn nợ em một lời xin lỗi.”
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn về phía giường bệnh: “Sao đột nhiên lại nói vậy? Anh có lỗi gì với em?”
Suy nghĩ Tống Dương Minh bay xa, buồn bã nói: “Chuyện đứa trẻ năm đó… Nếu quả thật có liên quan đến Tống Thanh Hoa, vậy thì đợi vết thương của anh lành, anh sẽ nghĩ cách hỏi thăm giúp em.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp: “Anh, chuyện đã qua lâu rồi, anh cũng đừng bận lòng nữa. Em tin rằng nếu em và đứa trẻ có duyên thì nhất định sẽ gặp lại nhau. Còn Tống Thanh Hoa…”
Cô chống nửa người lên, nghiêm túc nói: “Em không đồng ý để anh đi tìm bà ta. Anh quên lần trước bà ta đã nói gì rồi sao? Bí mật trong quân đội. Anh à, đây là chuyện phản quốc, em kiên quyết không đồng ý để anh làm vậy!”
“Em yên tâm, trong lòng anh biết rõ mà.”
“Anh có dự định gì?”
Tống Hân Nghiên vội nói.
Cô rất sợ Tống Dương Minh lại bị liên lụy vì mình.
“Anh, anh tin em đi, chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội để Tống Thanh Hoa nói ra hết tất cả những chuyện xấu mà bà ta đã làm! Nhiều năm như vậy còn chờ được, em không ngại đợi thêm mấy năm nữa đâu. Em chỉ có một nguyện vọng là tất cả chúng ta đều được bình an!”
Bầu không khí trong phòng bệnh hơi nặng nề, nhưng Tống Dương Minh lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tống Hân Nghiên không muốn tiếp tục nữa, cô đổi chủ đề, cười hỏi: “Đúng rồi anh, anh cảm thấy Đầu Gỗ thế nào?”