“Dạ... đúng rồi.” Khương Thu Mộc bắt ý kịp, vội vàng nói: “Nghiên, đi cùng với tớ đi, tiện thể coi như đi dạo luôn.”
Cô ấy cũng không quan tâm Tống Hân Nghiên có đồng ý hay không, cứ thế kéo cô đi xuống tầng luôn.
Ánh trăng ghẹo người, hương hoa tươi mát thoang thoảng trong không khí.
Cảm xúc trầm lắng của Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc được hương hoa chữa lành.
Có thể nhìn thấy người nhà và bệnh nhân đang đi dạo trong vườn hoa của khu nội trú.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc tìm đại một cái ghế dài rồi ngồi xuống, yên lặng nhìn người qua người lại xung quanh, tìm sự im lặng trong tiếng ồn ào.
Một đứa bé gái bán kẹo hồ lô đường cầm kẹo hồ lô còn đỏ tươi chạy tới: “Chị ơi, mua xâu kẹo hồ lô không ạ?”
Cô bé cũng tầm tuổi Tưởng Minh Trúc, non nớt vô cùng đáng yêu.
“Cảm ơn em, không cần đâu.” Tống Hân Nghiên tươi cười từ chối: “Buổi tối ăn đồ ngọt quá sẽ không tốt.”
Cô bé chớp mắt nói nghiêm túc: “Không nhất định phải ăn kẹo mà, để đó cho đẹp cũng được. Chị nhìn nó bằng ánh mắt khác thì nó sẽ có phong cảnh khác.”
Tống Hân Nghiên sững sờ.
Tài ăn nói của cô bé này cũng đỉnh thật, có thể đọ sức với Tưởng Minh Trúc luôn.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên dịu dàng, nói với giọng ấm áp: “Vậy chị mua kẹo hồ lô của em thì có ích gì nào?”
“Em sẽ bảo ba đẹp trai đóng gói thật đẹp cho hai chị. Chị mua một xâu đi ạ.”
Trái tim Tống Hân Nghiên mềm nhũn.
Khương Thu Mộc véo khuôn mặt nhỏ phúng phính của cô nhóc, vui vẻ nói: “Nể tình em đáng yêu như thế, chị mua hai xâu nhé.”
Cô ấy chọn một xâu mứt táo.
Tống Hân Nghiên chọn sơn tra.
Hai người chọn xong, cô bé gọi một tiếng, người ba đẹp trai của cô bé mang một túi kẹo hồ lô đi từ chỗ không xa tới.
Anh ta cầm kẹo hồ lô lên rồi nhúng vào hộp có giấy gạo, giấy lập tức dính lên bên trên.
Gói xong kẹo hồ lô liền đưa tới tay hai người.
“Cảm ơn.” Tống Hân Nghiên trả tiền xong thì nhận lấy.
Người đàn ông dẫn theo cô bé lanh lợi kia rời đi.
Khương Thu Mộc cắn “răng rắc” một miếng lên xâu kẹo hồ lô mứt táo của mình: “Cô nhóc kia giống Tưởng Minh Trúc thật đấy.”
Tống Hân Nghiên nghịch kẹo hồ lô trong tay rồi gật đầu tán đồng: “Đúng là giống thật.”
Đều có khí thế của bà cụ non.
Lúc Khương Thu Mộc cắn miếng mứt táo thứ hai, Tống Hân Nghiên còn chưa đụng vào kẹo hồ lô.
“Sao không ăn thế?”
Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Không thích lắm, sơn tra này nhìn vừa chua vừa đắng.”
Thực thế là vị giác vừa khỏi được không lâu của cô lại xảy ra vấn đề rồi.
Những thứ càng ngọt ăn vào trong miệng lại càng đắng.
“Sao lại thế được?”
Khương Thu Mộc nghi hoặc cầm lấy kẹo hồ lô của cô: “Để tớ thử giúp cậu.”
Cô ấy cắn “răng rắc” một quả.
Nhai vài cái nuốt xuống rồi nói: “Ngọt lắm mà, bên ngoài giòn ngọt, bên trong mềm xốp, không chua chút nào cả, ngon lắm đấy.”
Kẹo hồ lô được đưa lại.
Tống Hân Nghiên hơi chần chừ, nhưng không muốn để cô bạn thân lo lắng nên bèn nhận lấy.
Đang định ăn thì điện thoại trong tay hiện lời mời gọi video.
Khương Thu Mộc vừa ăn vừa hỏi: “Ai thế? Lúc này mà lại gọi video cho cậu.”
“Tưởng Minh Trúc.” Tống Hân Nghiên nói, lấy điện thoại ra: “Ngoài cậu ra thì cũng chỉ có con bé gọi video cho tớ tôi.”
Quả nhiên là cô nhóc kia.
Tống Hân Nghiên nghe máy.
Bên phía cô nhóc hơi ồn ào tối tăm: “Tống Hân Nghiên, bây giờ con đang ở ngoài bệnh viện, mẹ đang đâu vậy?”
Tống Hân Nghiên sững sờ: “Muộn thế này rồi sao con còn qua đây?”
Cô vội vàng nhét kẹo hồ lô vào trong tay Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, cậu về phòng bệnh với anh tớ trước đi, tớ đi xem nhóc ranh kia.”
Vừa dứt lời đã mừng rõ chạy ra ngoài.
Trong lòng Khương Thu Mộc hơi chua xót, còn có nỗi buồn không diễn tả được.
Cô bạn thân này của mình cái gì cũng tốt, chỉ có những chuyện dính tới Tưởng Tử Hàn là mất hết lý trí.
Bây giờ đến cả con gái của Tưởng Tử Hàn cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Không nhìn thấy ba của cô nhóc kia, nhìn thấy cô nhóc kia thôi cũng đã đủ khiến cô vui như ăn tết rồi.
Khương Thu Mộc thở dài, hung hăng cắn kẹo hồ lô, cắn tới mức kêu răng rắc, tức giận nói: “Ba của nó đã đối xử với cậu như vậy rồi mà cậu còn để ý nhóc kia, đúng là hết thuốc chữa!”
Sau khi tức giận ăn hết kẹo hồ lô, cô ấy liền quay người đi vào trong tòa nhà nội trú.
Trong góc vườn ra có một người đàn ông đứng dưới bóng ngọn đèn.
Chính là người đàn ông đóng gói kẹo hồ lô kia.
Gã ta nhìn Khương Thu Mộc ăn hết xâu kẹo hồ lô sơn tra của Tống Hân Nghiên đi vào trong cửa khu nội trú.
“Mẹ kiếp!”
Gã ta chửi một tiếng, lấy điện thoại ra gọi vào một số: “Kế hoạch thất bại. Xâu kẹo hồ lô bỏ thuốc cho Tống Hân Nghiên đã bị Khương Thu Mộc ăn hết rồi.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam lạnh lùng không cảm xúc: “Đồ ngu, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được! Đã đánh rắn động cỏ rồi, tạm thời đừng để ý nhiều vậy nữa, mau rút đi!”
“Vâng!”
Người đàn ông cất điện thoại đi, nhanh chóng biến mất khỏi bóng tối.
Bên ngoài khu nội trú.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy cô bé đứng dưới ánh đèn vàng mờ.
Cô bé buộc hai chỏm đáng yêu, người nho nhỏ, đứng đó cầm một bó hoa hồng lớn gần như che hết người cô bé, mắt lom lom vươn dài cổ nhìn vào khu nội trú.
Tống Hân Nghiên chạy tới, mặt mày đầy ý cười dịu dàng.
Cô nhận lấy hoa, ôm cho cô bé: “Tặng mẹ à?”
“Không phải đâu.” Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo nâng cằm: “Không phải anh trai mẹ nằm viện à? Dù sao cũng là bác nuôi của con, đây là con tặng bác ấy.”
Cô bé dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm: “Mẹ đừng có tự mình đa tình mà kích động đấy, không phải con tới tìm mẹ đâu.”
Tống Hân Nghiên không khỏi bật cười, sự kiêu ngạo của cô nhóc này đúng là dù lúc nào cũng chẳng thay đổi.
Cô buồn cười: “Ừm, mẹ không tự mình đa tình.”
“Có chuyện này...” Tưởng Minh Trúc có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh đã tự tin lại: “Tối nay con không muốn về, muốn ngủ cùng mẹ.”
“Vì sao vậy?”
Vẻ tự tin trên mặt Tưởng Minh Trúc biến mất, có hơi mất mát: “Bởi vì ngày mai lão Tưởng kết hôn với người phụ nữ khác rồi, con không muốn tham gia hôn lễ của bọn họ, sợ tới khi đó không nhịn được sẽ phá hỏng hết.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng: “Vậy con tới tìm mẹ đã được người trong nhà đồng ý chưa?”
Tưởng Tử Hàn chán ghét cô như vậy, chắc chắn sẽ không cho cô bé ra ngoài.
Còn về Mộ Kiều Dung thì đang nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện, không ngăn cản được.
Nhưng nhà họ Tưởng rộng lớn vẫn còn có một bà cụ rất quyền lực.
Bà cụ này một mực bắt Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh kết hôn, sẽ càng không để Tưởng Minh Trúc thân cận với cô vào lúc này.
“Bọn họ có đồng ý hay không không quan trọng.” Cô bé lém lỉnh chỉ tay ra đằng sau: “Dù sao thì con muốn tới cũng có người bao che cho con.”
Tống Hân Nghiên nhìn về phía cô bé chỉ, ở đó có một chiếc xe đang đỗ.
Người bên trong nhìn thấy bọn họ nhìn phía bên này, không thể không mở cửa bước xuống.
Không ngờ lại là Tô Thần Nam!
Khí chất người đàn ông trầm tĩnh, bộ vest màu đen khiến anh ta càng thêm nhã nhặn lạnh nhạt.
Tống Hân Nghiên vô cùng kinh ngạc: “Cậu Tô.”
Tô Thần Nam mỉm cười bất đắc dĩ: “Nhóc ranh này giở trò mưu mô với anh Hàn, để anh ấy đồng ý cho con bé qua chỗ tôi ở hai ngày, có lẽ Tử Hàn cũng sợ ngày mai con bé quậy lên thì không hay nên đã đồng ý.”
Trái tim Tống Hân Nghiên nhói lên.
Tưởng Minh Trúc nắm lấy tay cô, bất mãn nhăn mũi với Tô Thần Nam, khinh thường nói: “Con thèm vào mà quậy! Quậy hôn lễ của bọn họ thì con nhàm chán đến mức nào chứ!”
Hai người lớn đều không để ý tới lời giận dỗi của cô nhóc.
Trên mặt Tô Thần Nam toàn vẻ xin lỗi: “Tối nay tôi có chút việc, không biết cô Tống có thời gian không, trông coi Minh Trúc giúp tôi nhé? Nếu như làm phiền cô thì coi như tôi chưa...”