Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam nhìn nhau.
Cố Vũ Tùng hỏi: “Giờ sao đây?”
Tô Thần Nam lạnh nhạt nói: “Tùy, thích làm thế nào thì làm.”
Tràn ngập bất đắc dĩ.
...
Có Cố Vũ Tùng ra mặt, bác sĩ y tá chăm sóc cho Tống Dương Minh đều là những người tốt nhất.
Chẳng được mấy ngày, vết thương ngoài da trên người cũng đã đỡ hơn rất nhiều, kết vảy vừa dày vừa cứng, xương sườn bị gãy cũng khôi phục lại tốt hơn so với tượng tượng.
Y tá mang cơm tới.
Tống Hân Nghiên mở ra, cầm thìa đút cơm thật cẩn thận cho anh, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ kia như thể Tống Dương Minh là đồ vật dễ vỡ gì vậy.
Trên khuôn mặt cương nghị của Tống Dương Minh là nụ cười dịu dàng không phù hợp với khí chất, tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Nếu như sớm biết được nằm viện có thể cảm nhận được đãi ngộ như thế này thì cứ để anh bị thương thêm vài lần nữa.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, vội vàng nhổ ba lần: “Nói lung ta lung tung! Phi phi phi, đại cát đại lợi!”
Cô tức giận nhìn anh: “Anh, có một số chuyện, toàn là tốt không linh nhưng xấu lại rất linh, không thể nói lung tung được đâu.”
Tống Dương Minh bị sự nghiêm túc của cô làm cho dở khóc dở cười: “Cũng là do thấy em sị mặt ra như thế nên trêu em thôi mà. Rồi rồi rồi, sau này anh không đùa như vậy nữa.”
Đang nói chuyện thì Khương Thu Mộc xách một túi hoa quả lớn đi vào: “Đùa gì thế?”
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh quay đầu sang nhìn cô ấy.
Tống Hân Nghiên cười nói: “Không có gì.”
Cô nhìn cô bạn thân rồi lại nhìn anh trai nhà mình, tròng mắt xoay chuyển: “Tớ đang định vào nhà vệ sinh, Đầu Gỗ, cậu qua đây thay tớ đi, đút cơm cho anh tớ, nếu không đợi lát nữa thì nguội mất.”
Sao Khương Thu Mộc lại không hiểu được ý của Tống Hân Nghiên chứ.
Cô ấy cảm kích chớp mắt với Tống Hân Nghiên, vội vàng đặt hoa quả xuống đi tới nhận lấy bát thìa.
Tống Hân Nghiên nhường lại chỗ, đang định ra ngoài thì nhìn thấy Cố Vũ Tùng đi vào theo sau Khương Thu Mộc.
Mắt Cố Vũ Tùng dừng lại trên tay Khương Thu Mộc, đáy mắt lóe lên vẻ ảm đạm.
Ngay lúc Khương Thu Mộc múc một thìa canh lên định đút cho Tống Dương Minh, anh ta đột nhiên tiến lên nắm lấy cổ tay đang cầm thìa của Khương Thu Mộc: “Bị thương thì nên uống ít thứ này thôi.”
“Hả?”
Khương Thu Mộc kinh ngạc, lập tức căng thẳng hỏi: “Vì sao vậy?”
Tống Hân Nghiên cũng khó hiểu: “Thường hay nói là ăn gì bổ nấy, anh tôi bị gãy xương sườn, lại có vết thương ngoài, chắc canh xương này cũng phù hợp chứ.”
Cố Vũ Tùng lấy bát khỏi tay Khương Thu Mộc, nói phét bằng vẻ mặt chính trực: “Tôi là bác sĩ hay mọi người là bác sĩ vậy?”
Tống Hân Nghiên, Khương Thu Mộc: “...”
Cố Vũ Tùng đứng ở góc độ một bác sĩ chuyên nghiệp khinh thường hai người với vẻ đứng đắn: “Trong canh xương không có dinh dưỡng gì cả, ngược lại còn quá dầu mỡ đối với người bệnh, sẽ cản trở việc hấp thu chất dinh dưỡng từ những thứ khác của bệnh nhân. Bệnh nhân có nhu cầu đặc biệt nào thì sẽ có thuốc điều trị. Phơi nắng nhiều, ăn uống thanh đạm một chút, giữ tâm trạng thoải mái, bệnh tự khắc sẽ nhanh khỏi hơn.”
Khương Thu Mộc nửa tin nửa ngờ.
Nhưng chuyện này có liên quan tới Tống Dương Minh, đương nhiên cô ấy sẽ cảm thấy thà tin còn hơn.
Cô ấy lập tức bưng cát canh ra: “Vậy thì... thôi đừng ăn nữa.”
Ánh mắt nghi hoặc của Tống Hân Nghiên lượn qua lượn lại giữa Cố Vũ Tùng và Khương Thu Mộc, trong lòng đã rõ ràng.
Cô cũng không vạch trần, lặng lẽ đứng bên cạnh bắt đầu xem trò.
Cố Vũ Tùng lại nhân lúc Khương Thu Mộc rời đi mà chiếm vị trí đút cơm.
Lúc Khương Thu Mộc quay về muốn ở gần Tống Dương Minh một chút mà ở giữa còn bị Cố Vũ Tùng ngăn cách, trong lòng lập tức không vui.
Cô ấy đang định bảo Cố Vũ Tùng nhường chỗ.
Thì Cố Vũ Tùng đã chặn họng trước: “Ôi trời, bị mọi người làm gián đoạn, suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính.”
Ba người trong phòng gác lại suy nghĩ trong lòng mình, đồng loạt nhìn sang anh ta.
Cố Vũ Tùng sờ mũi nói: “Có một tin không tốt lắm, mọi người phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Tin tức gì?”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh hỏi.
Đến cả Tống Mỹ Như cô cũng đã đánh rồi, lại còn ngay dưới mí mắt cảnh sát, đánh trong lúc mình ghi âm.
Chỉ cần Tống Dương Minh không sao, đến ngồi tù cô còn không sợ, đương nhiên cũng không sợ tình huống trở nên xấu đi.
Cố Vũ Tùng nhíu mày nói với sắc mặt nặng nề: “Tống Mỹ Như được bảo lãnh ra ngoài rồi.”
Anh ta quay sang Tống Dương Minh: “Ba mẹ anh làm giấy chứng minh bệnh tâm thần phân liệt cho cô ta, hơn nữa còn có Tống Thanh Hoa nhúng tay vào, gần như chẳng tốn sức lực gì đã đưa được cô ta ra ngoài. Lúc này cô ta đã được bọn họ đưa ra ngoài rồi.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh.
Tống Dương Minh im lặng.
Khương Thu Mộc phẫn nộ: “Có còn pháp luật hay không? Bây giờ chỉ cần phạm pháp, đưa đại cái chứng minh tâm thần phân liệt là có thể không sao nữa à!”
Cô ấy phẫn nộ đỏ cả mắt, lập tức lấy điện thoại ra: “Tôi phải gọi cảnh sát hỏi thử xem, bà mẹ nó chứ, giấy chứng minh giả cũng có thể qua cửa ư!”
Cố Vũ Tùng đứng dậy, rút điện thoại khỏi tay cô ấy: “Không phải giả đâu, là thật đấy.”
Sắc mặt anh ta nghiêm túc: “Cảnh sát đã kiểm tra lại rồi, đúng thật là Tống Mỹ Như có chút bệnh thần kinh, chỉ là không nghiêm trọng đến thế thôi. Nhưng chỉ cần dính một chút tới “có” thì đã đủ để bọn họ làm việc rồi.”
Tống Hân Nghiên thở mạnh một hơi: “Chẳng có gì kì lạ cả, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta trốn lệnh phạt của pháp luật theo cách này. Cho nên hôm đó tôi định mạnh tay đánh cô ta đến chết luôn.”
Nhưng vào thời khắc quan trọng cuối cùng, cuối cùng cô vẫn còn một chút lý trí, không đáng để mất cả đời mình vì một kẻ như vậy.
Cho nên khi cảnh sát xông vào, Tống Mỹ Như vẫn còn sống.
“Cũng chỉ có người không bình thường mới có thể làm những chuyện đó với anh trai ruột của mình...” Cô mỉm cười nhìn sang ba người trong phòng bệnh: “Nhưng cứ thế để cô ta trốn mất, đúng là dễ dàng cho cô ta quá.”
Tống Dương Minh dựa trên đầu giường, lạnh nhạt nói: “Thôi bỏ đi, sau này anh không còn người em gái như thế này nữa.”
Không còn kiêng kị tình thân huyết thống, Tống Mỹ Như không thể làm hại anh dù chỉ một chút!
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh có thể nhìn thoáng được, nhưng Khương Thu Mộc thì lại không thể.
Người cô ấy coi như bảo bối trong lòng, lần trước bị sỉ nhục như vậy, đến lần này lại...
Thế này thì bảo cô ấy cam lòng thế nào được!
Khương Thu Mộc căm hận siết chặt tay.
Cố Vũ Tùng dịu giọng khuyên: “Đừng lãng phí thời gian với đồ rác rưởi này nữa, mọi người còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Lời này trông thì như nói với tất cả mọi người, nhưng chủ yếu nhất là anh ta nói cho Khương Thu Mộc nghe.
Cô gái này, ngoài tính tình nóng nảy ra, gặp phải Tống Mỹ Như chỉ có chịu thiệt mà thôi.
Mà cô ấy lại chẳng có lòng dạ gì với anh ta, anh ta muốn bảo vệ cô ấy mọi lúc mọi nơi cũng không được.
Tống Hân Nghiên cười khổ gật đầu: “Yên tâm đi, chúng tôi có chừng mực mà, cũng sẽ trông chừng Đầu Gỗ. Còn về những chuyện khác, ngoài đợi ra thì cũng chẳng còn cách nào. Nếu như không có bằng chứng mới, vậy thì đợi mở phiên tòa thôi.”
Dù sao thì duỗi đầu một dao, rụt đầu cũng một dao, chuyện mình có thể làm cũng đã làm rồi, nếu thực sự không thoát khỏi cơn sóng này thì cũng chỉ đành hận vận mệnh bất công với cô thôi.
“Cốc cốc!”
Cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Cuộc nói chuyện trong phòng bệnh dừng lại, bốn người cùng nhìn về phía cửa.
Tống Hân Nghiên quay người đi mở cửa.
Ở bên ngoài cửa, Dạ Vũ Đình xách hoa quả đồ bổ, mặt toàn ý cười: “May mà không tìm nhầm.”
Cơn giận trong lòng Khương Thu Mộc đang không có chỗ để phát tiết, nhìn thấy anh ta liền cau mày lại, lập tức xông lên: “Anh tới đây làm gì!”
Cố Vũ Tùng vội vàng kéo cô ấy lại, nén giọng nói: “Đừng tức giận, xem anh ta có mục đích gì đã.”
Lúc này Khương Thu Mộc mới kìm nén cơn giận trong lòng.
Tống Hân Nghiên không cho anh ta đi vào, bèn đi ra bên ngoài ra hiệu: “Có lời gì thì ra ngoài rồi nói.”
Dạ Vũ Đình khẽ gật đầu với mấy người trong phòng bệnh, đặt đồ xuống rồi quay người đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên dẫn Dạ Vũ Đình đi tới đầu hành lang, xác định cuộc nói chuyện của hai người sẽ không truyền vào trong phòng rồi mới dừng lại.
Cô quay người, bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi có việc gì à?”