Cố Vũ Tùng thầm mắng mình sao lại bất cẩn như thế, vội vàng an ủi: “Không phải do anh Hàn tự nguyện đâu. Gần đây xung quanh anh Hàn có nhiều chuyện xảy ra quá nên bà cụ nhà anh ấy nói là vận khí trong nhà hơi xấu, bởi vậy cần phải có một chuyện cực vui để kéo lại... Vừa khéo lại có chuyện giữa anh Hàn với Sở Thu Khánh, cho nên bà ấy ép anh Hàn phải kết hôn trước. Chị...”
Anh ta vốn định gọi cô là chị dâu, nhưng bây giờ anh Hàn sắp sửa kết hôn, mà cô dâu lại không phải Tống Hân Nghiên.
Nếu cứ tiếp tục gọi vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ làm Tống Hân Nghiên bị tổn thương, bởi thế nên Cố Vũ Tùng nhanh chóng sửa lại cách xưng hô.
“Hân Nghiên, chị phải tin tưởng anh Hàn, từ trước tới giờ trong lòng anh ấy chỉ có một mình chị, lấy Sở Thu Khánh là vì bị thương làm cho trí nhớ xảy ra vấn đề thôi, chắc chắn anh ấy sẽ khỏe lại mà!”
Khương Thu Mộc tức muốn chết: “Tin tưởng cái gì? Tin rằng sau khi anh ta kết hôn chắc chắn sẽ nhớ lại, rồi để cho anh ta vợ cả bồ nhí đuề huề, ăn trong bát ngó trong nồi à?”
Tống Hân Nghiên nắm chặt tay Khương Thu Mộc, trấn an cái vũ trụ nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ cái đùng này: “Thu Mộc, đừng tức giận, tớ không sao đâu.”
Cô cười nhẹ: “Ngay lúc tôi chấp nhận việc anh ấy bị thương thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng cả đời này anh ấy sẽ không thể khỏe lại rồi.”
Ba người còn lại trong phòng bệnh đều im lặng, không biết phải an ủi cô như thế nào.
Tống Hân Nghiên cũng không nói gì thêm nữa.
Với bầu không khí như bây giờ và trong trường hợp này thì nói gì cũng không thích hợp.
Cô buông tay Khương Thu Mộc ra rồi lấy cớ rời khỏi phòng bệnh.
Vừa mới quay người, hai mắt cô lập tức đỏ lên, nước mắt trong suốt tràn ngập vành mắt, yên lặng lay động.
Cô nhắm mắt thật mạnh, cứng rắn ép nước mắt về lại.
Cửa phòng bệnh được mở ra, rồi lại đóng lại.
Khương Thu Mộc vô thứcmuốn đuổi theo cô, nhưng Cố Vũ Tùng vội níu cánh tay cô ấy lại: “Đừng đi, bây giờ chị ấy đang khó chịu, nếu cô đi qua thì sẽ càng làm chị ấy lúng túng hơn thôi. Đã vậy còn phải cố nén khó chịu, miễn cưỡng vui vẻ trước mặt cô. Cứ để chị ấy ở riêng một lát, chờ đến khi chị ấy ổn định lại tâm trạng rồi cô hẵng đi.”
Khương Thu Mộc tức giận hất tay anh ta ra, chỉ vào túi áo blouse trắng của anh ta: “Nếu anh không đem thứ rác rưởi này đến thì sao cậu ấy có thể khó chịu được?”
Cố Vũ Tùng nằm không cũng trúng đạn, lại còn không thể thanh minh, chỉ đành nhẹ nhàng nói: “Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tôi, tôi đã biết sai rồi, đảm bảo sau này không vậy nữa.”
Hai mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe, nói: “Lại còn sau này chó má gì nữa, bây giờ cậu ấy đã khổ lắm rồi.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu, khó chịu nói: “Hân Nghiên chỗ nào cũng tốt, chuyện gì cũng có thể nghĩ thông rồi tự chữa lành, nhưng chuyện đau đớn thấu tim này lại tới thật rồi, cậu ấy khó mà chấp nhận ngay được.”
Cố Vũ Tùng vội vàng gật đầu: “Phải cho chị ấy thời gian.”
Trên giường bệnh, Tống Dương Minh siết chặt nắm đấm một cách vô lực.
Đều là do bản thân anh ta quá vô dụng!
Văn phòng FN tại thủ đô.
Văn phòng Tống Thanh Hoa.
Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh do dự tìm đến.
Đường Ngọc Linh hèn mọn đứng trước mặt Tống Thanh Hoa: “... Bây giờ chuyện của Mỹ Như chỉ có một mình em có thể giúp được thôi. Dù sao con bé cũng là cháu gái ruột của em, em không thể thấy chết mà không cứu được.”
Tống Thanh Hoa lạnh nhạt xem tài liệu, không hề ngẩng đầu: “Chị dâu nói quá rồi, chưa đến nỗi phải chết đâu.”
Trong lòng Đường Ngọc Linh giật thót, quay đầu liền nhéo mạnh ông chồng mình, nháy mắt với ông ta rồi đẩy ông ta lên trước.
Thật ra Tống Quốc Dũng cũng hơi sợ cô em gái vốn dĩ chẳng gặp nhau được mấy lần này.
Nhưng bây giờ vì con gái nên cũng chỉ có thể bước lên: “Út à, anh biết lần này Mỹ Như có hơi quá đáng. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà, ầm ĩ quá cũng khó coi lắm, người cô như em cũng sẽ rất mất mặt mà đúng không?”
Mi tâm của Tống Thanh Hoa khẽ nhíu lại nhỏ đến mức không thấy được.
Bà ta bỏ tài liệu xuống, thờ dài nói: “Anh hai, chị dâu, không phải là tôi không giúp Mỹ Như, tôi không chỉ là cô của Mỹ Như mà còn rất thích con bé nữa, tất nhiên tôi sẽ giúp. Nhưng mà chuyện xảy ra lần này thật sự chỉ là chuyện hơi quá đáng thôi sao? Hai người cũng đã tới bệnh viện rồi, tình hình của Dương Minh như thế nào thì hẳn là anh chị còn biết rõ hơn tôi. Có đứa em gái nào mà ra tay với anh ruột của mình ác kiểu đó không!”
Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh xấu hổ không dám nói tiếp.
Tống Thanh Hoa tiếp tục: “Gãy ba xương sườn, trường hợp này đã trở thành tội cố ý gây thương tích rất nghiêm trọng rồi. Phán nó ba hay năm năm cũng không oan uổng. Dương Minh cũng là con trai ruột của hai người, hơn nữa còn là người quản lý Tống Thị hiện tại, anh chị làm cha làm mẹ, bất công nó cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?”
“Sao mà vậy được.” Đường Ngọc Linh vội nói: “Dương Minh là đứa con trai duy nhất của anh chị, nửa đời sau của anh chị còn phải dựa vào thằng bé, anh chị đau lòng cho nó không hết thì làm sao mà bất công với nó được? Chẳng qua là hai mươi năm trước Mỹ Như đã phải sống quá khổ cực, khó khăn lắm mới về bên cạnh anh chị nên có một vài suy nghĩ cực đoan cũng bình thường. Anh chị muốn cứu con bé ra cũng không phải là do không đau lòng cho Dương Minh, mà chỉ là muốn bù đắp cho con bé thôi...”
Tống Thanh Hoa lạnh lùng giật giật khóe miệng.
Tống Quốc Dũng gật đầu hù theo vợ mình: “Từ nhỏ đến lớn Dương Minh luôn là một đứa trẻ cực kỳ nặng tình thân, Mỹ Như cũng biết mình làm sai rồi nên chắc chắn người làm anh như nó sẽ không so đo mấy thứ này với em gái ruột của mình đâu...”
Lần này, sự không kiên nhẫn của Tống Thanh Hoa biểu hiện thẳng thừng ra hết bên ngoài.
Bà ta nhíu mày nói thẳng: “Có so đo hay không cũng phải là do Dương Minh tỏ ý mới tính.”
Tống Quốc Dũng lập tức ngậm miệng không dám nói.
Đường Ngọc Linh thầm mắng lão chồng vô dụng, bà ta cười nói: “Em nói đúng, đợi về rồi anh chị phải nói với Dương Minh là nhất định phải thực hiện tốt nghĩa vụ của mình. Đều là người một nhà cả, sao có thể ầm ĩ đến như vậy cơ chứ...”
“Được rồi.” Tống Thanh Hoa không muốn nghe đôi ba mẹ vô lương tâm này chèo kéo nữa, bà ta ngắt lời: “Tôi sẽ nghĩ cách để cứu người ra, nhưng mà anh hai chị dâu, tôi cảnh cáo trước, chỉ một lần này thôi. Nếu như Tống Mỹ Như không biết an phận thì tôi không ngại đẩy nó vào đó lần nữa đâu.”
“Được, được...”
Đường Ngọc Linh và Tống Quốc Dũng vội đáp.
Tống Thanh Hoa ngăn lại: “Đừng có vui mừng quá sớm, tôi không phải là người thích thu dọn tàn cuộc giúp người khác. Cứu người cũng được thôi, nhưng tôi có yêu cầu. Sau khi cứu người ra thì anh chị phải nghe theo những gì tôi sắp xếp!”
Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh liếc nhau, vội vàng gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Chỉ cần có thể cứu người ra ngoài thì muốn nói gì cũng được.
Nếu không cứu được, cho dù có đồng ý đi nữa thì cũng vô dụng.
Đường Ngọc Linh nịnh nọt nói: “Em yên tâm, sau này chị nhất định sẽ trông chừng Mỹ Như, không để nó gây thêm phiền phức cho em. Nếu em có chuyện gì thì chỉ cần dặn dò là được, dù có làm được hay không anh chị cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Tống Thanh Hoa gật đầu: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ xem rồi xử lý, anh chị về đi.”
Lúc này, hai vợ chồng Tống Quốc Dũng mới cúi người rời khỏi.
… Bệnh viện Nhân Ái.
Khương Thu Mộc biết tâm trạng của Tống Hân Nghiên không tốt nên cô ấy đặc biệt chạy ra ngoài mua mấy cái bánh Mousse mà cô thích nhất về.
“Mau tới đây đi, bánh mới ra lò nhé. Đây là bánh Mousse tớ ăn ở thủ đô mà có hương vị rất giống với tiệm bánh kế bên trường học của bọn mình. Bảo đảm ngon đến nỗi cậu muốn nuốt luôn cả lưỡi luôn, mau nếm thử đi.”
Cô ấy lấy ra một miếng cho Tống Hân Nghiên, dáng vẻ trân quý vô cùng.
Tống Hân Nghiên cầm lấy rồi lại bỏ xuống.
Cô cười gượng: “Cậu ăn đi, tớ không có khẩu vị.”
Khương Thu Mộc vô thức nhìn về hướng giường bệnh.
Đầu giường bệnh Tống Dương Minh hơi được nâng lên một chút, vừa khéo có thể đối mắt với Khương Thu Mộc.
Anh cũng lắc đầu, gương mặt đầy ưu phiền.
Khương Thu Mộc không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng cố gắng: “Không được đâu, cậu nhất định phải ăn.”
Bánh ngọt lại bị cô ấy cưỡng ép đặt vào trong tay Tống Hân Nghiên: “Cái bánh này là do tớ muốn chúc mừng anh Dương Minh tỉnh lại nên đặc biệt mua về đấy. Lần này anh ấy phải chịu khổ đến như vậy, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, bọn mình phải chúc mừng thay cho anh ấy chứ.”
“Đúng là nên chúc mừng.”
Tống Dương Minh yếu ớt nói.