Tống Hân Nghiên dời mắt nhìn vào gương trang điểm.
Người phụ nữ trong gương trông thật khó coi.
Vì đánh nhau với Tống Mỹ Như mà tóc tai quần áo trở nên lộn xộn nhếch nhác, dù đã lau mặt rồi nhưng trên đó vẫn còn sót vài vết máu, đôi mắt sưng to như quả hạch vì khóc nhiều, trong con ngươi đều là tơ máu.
Hoàn toàn nhìn không thuận mắt chút nào hết.
Nhưng trong ánh mắt hơi đờ đẫn vô hồn kia quả thực có hiện chút trống rỗng trong sáng.
Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn.
Bà cụ dịu dàng cười nói: “Về đi, chỉnh trang lại cho mình, dù xảy ra chuyện gì thì cuối cùng cũng sẽ qua thôi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp.
Cô lại khom lưng với bà cụ lần nữa, thu hồi cảm xúc rồi trở về nhà.
Tống Hân Nghiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác rồi mới đến bệnh viện.
…
Tống Hân Nghiên tìm thấy Khương Thu Mộc ở cửa phòng phẫu thuật.
Cô ấy ngồi ở đó một mình, mũi đỏ au, đôi mắt thì sưng húp, trông như cô bé đáng thương bị bỏ rơi.
Tống Hân Nghiên dừng bước, nhìn sự bất lực của cô bạn thân và cả căn phòng phẫu thuật rõ ràng đang có người phẫu thuật bên trong, trong lòng vừa bình tĩnh lại vừa đau đớn.
Giây phút nhìn thấy Tống Hân Nghiên, nước mắt Khương Thu Mộc liền rơi xuống.
“Cậu đi đâu thế? Tớ lo lắng sắp phát điên lên rồi đây..”
Cô biến mất hơn nửa ngày, điện thoại không bắt máy, người cũng không thấy bóng dáng.
Tống Dương Minh phải vào phòng phẫu thuật lần thứ hai, gọi điện thoại đến cục cảnh sát nhưng nhân viên cảnh sát lại nói cô không có ở đó.
Lúc này nhìn thấy cô trở về, cảm xúc chất chứa trong lòng Khương Thu Mộc lập tức vỡ òa.
Tống Hân Nghiên vội vã an ủi cô bạn thân: “Tớ và cảnh sát đến nhà Tống Mỹ Như một chuyến, yên tâm đi, tớ không sao.”
Khương Thu Mộc hít mũi rồi lại cười.
Chỉ là, nụ cười trông rất khó coi.
“Sau khi cậu thì tình hình của anh Dương Minh không ổn lắm. Bác sĩ đẩy anh ấy vào phòng phẫu thuật tiến hành mở ngực nối xương trước, đến bây giờ còn chưa ra...”
“Xin lỗi vì để cậu lo lắng.” Tống Hân Nghiên nhẹ giọng nói.
Khương Thu Mộc lau khóe mắt, vội hỏi: “Xác nhận sao rồi? Có đúng là Tống Mỹ Như làm không?”
“Đúng!”
Tống Hân Nghiên không giấu diếm, kể lại sơ lược quá trình Tống Dương Minh bị thương.
Khương Thu Mộc giận sôi máu, không chịu nổi nữa, nước mắt lại trào ra: “Sao con đàn bà đó có thể độc ác đến mức như thế! Đó là anh trai ruột của chị ta đấy...”
“Không sao đâu, tớ đã thay anh trai đòi lại rồi.” Tống Hân Nghiên đau lòng lau nước mắt cho cô bạn thân.
Những gì cô làm lúc sáng đủ để đưa cô vào tù, nhưng bây giờ anh trai còn trong phòng phẫu thuật, cô thực sự rất lo lắng.
Tống Hân Nghiên khẽ nói: “Thu Mộc, chuyện này cứ giao cho cảnh sát giải quyết, bọn họ nhất định sẽ giúp anh trai báo thù...Còn nữa... Nếu... Nếu như tớ có việc bận, trong thời gian tới không chăm sóc cho anh ấy được thì làm phiền cậu...”
Vẻ mặt Khương Thu Mộc hoang mang: “Cậu có chuyện gì?”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh mỉm cười, không đáp lại cô ấy. Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Cố Vũ Tùng mặc bộ đồ vô trùng bước ra từ bên trong.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vội vã tiến lên: “Cậu Cố..”
Điện thoại của Cố Vũ Tùng đang đổ chuông.
Anh ta ra hiệu cho hai người chờ một chút, sau đó ấn nút nghe bằng bàn tay vẫn đang đeo găng tay.
Giọng nói trong điện thoại lập tức vọng ra ngoài.
Là Tưởng Tử Hàn!
“Rốt cuộc dạo này có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Không đến bệnh viện cũng thôi đi, thậm chí còn không thèm tới công ty? Nếu cậu thực sự không muốn ở đây nữa thì cút về Hải Thành đi!”
Bên ngoài phòng phẫu thuật rất yên tĩnh.
Từng câu từng chữ mắng mỏ của Tưởng Tử Hàn khi tức giận vô cùng rõ ràng.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc sững sờ nhìn Cố Vũ Tùng chằm chằm.
Hai người hơi xấu hổ, cũng có phần khó xử.
Không ngờ sự nhờ vả giúp đỡ của mình lại mang đến nhiều phiền phức cho người ta.
Đương nhiên là Cố Vũ Tùng cũng nhận ra nét mặt của hai người, anh ta xấu hổ theo.
Vừa rồi anh ta tiện tay mở loa ngoài, không ngờ Tưởng Tử Hàn vừa mở miệng đã đốp một câu như vậy.
Nhưng khi nghĩ tới trong khoảng thời gian này mình bận rộn vì ai đó, kết quả còn bị mắng một trận ngay trước mặt người trong lòng khiến anh ta cũng thấy hơi cáu.
Cố Vũ Tùng quay sang chỗ khác, không nhìn Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc, bấm tắt mở loa ngoài, đặt di động lên tai, nét mặt lạnh lùng: “Mẹ nó, tôi đang ở phòng cấp cứu cứu người!”
Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên không nghe được câu nói tiếp theo.
Hai người bình tĩnh lại sau một hồi kinh ngạc.
Khương Thu Mộc nghe thấy giọng của Tưởng Tử Hàn cũng thấy tức.
Cô bỗng dưng phát cáu, xông lên phía trước giật lấy điện thoại của Cố Vũ Tùng, đặt bên tai rồi oán giận mắng: “Tưởng Tử Hàn, đồ con rùa rút đầu kia, anh có tư cách gì mà gân cổ gào lên với người khác như thế? Anh bị gãy tay gãy chân hay bị liệt nửa người? Không biết tự giải quyết đống rắc rối của mình à? Cậu Cố là gì của anh? Là người ăn cơm nhà anh, ngủ trên giường nhà anh hay nhận lương giúp việc cho nhà anh vậy? Hay là tên sai vặt mà anh gọi đến là phải có mặt? Tại sao lại bắt người ta làm trâu làm ngựa cho anh? Có người bạn thân như anh thật sự là vận xui tám đời nhà anh ta! Anh mất trí nhớ xong không muốn làm người, còn không cho phép cậu Cố làm người chắc!”
Tống Hân Nghiên tiếp tục sững sờ đến ngây người.
Cô bạn thân này của cô miệng độc thật đấy...
Cố Vũ Tùng cũng ngỡ ngàng trước màn thét lên của Khương Thu Mộc mà quên mất phản ứng.
Khương Thu Mộc thở ra một hơi, tức giận rống lên xả hết những uất ức trong thời gian qua: “Không phải tôi nói chứ, Tưởng Tử Hàn, bà mẹ nó chứ, anh thật sự không phải con người! Cậu Cố giúp anh là vì tình nghĩa chứ không phải vì bổn phận. Anh ta đúng là anh em của anh, nhưng người ta còn là bác sĩ nữa, mẹ kiếp cái thứ khốn nạn lạnh lùng nhà anh! Hại người con gái mình yêu rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà chẳng màng, còn mù quáng tỏ ra thâm tình trước mặt người phụ nữ khác. Chó má! Anh khốn nạn vừa thôi. Bà đây chúc anh cô đơn đến già, già cả ko nơi nương tựa!”
Nói dứt lời, ngực cô ấy phập phồng dữ dội thở hắt ra một hơi, rồi thẳng thừng ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật lặng ngắt như tờ.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng đều sửng sốt ngây ngốc nhìn cô ấy.
Khương Thu Mộc từ từ điều chỉnh lại nhịp thở, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm khiến trái tim cô ấy run lên, bất giác nhận ra mình vừa mới làm gì.
Cô ấy bỗng thấy miệng đắng lưỡi khô, vô thức liếm môi: “Lúc nãy tại... tớ... tớ tức giận quá… tớ...”
Đột nhiên cô ấy run chân muốn khóc, có khi nào cô ấy sẽ bị Tưởng Tử Hàn giết người diệt khẩu, ngũ mã phanh thây luôn không?
Tống Hân Nghiên khôi phục bình tĩnh, vừa định an ủi đôi câu thì đã thấy Cố Vũ Tùng cười ngả ngớn, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Khương Thu Mộc.
“Thu Mộc, vừa rồi cô ngầu lắm đó. Có lẽ cả đời anh Hàn chưa từng bị người ta mắng như thế bao giờ đâu. Đúng là quá ngầu!”
Khương Thu Mộc càng muốn khóc hơn, hai mắt chợt đỏ lên: “Vừa rồi… vừa rồi tôi tức quá nên đầu óc choáng váng. Từ hôm qua anh vẫn luôn ở bệnh viện, hôm nay còn theo dõi ở trong phòng phẫu thuật... vậy mà... vậy mà...”
Thấy Khương Thu Mộc sắp sụp đổ, Tống Hân Nghiên vội vàng tiến lên vài bước ôm chặt cô ấy vào lòng.
Mắt cô đỏ hoe, trong lòng chua xót, mũi cay cay, cổ họng cứng ngắc không thể nói nên lời.
Khương Thu Mộc càng thêm luống cuống: “Nghiên, tớ xin lỗi, tớ biết cậu quan tâm đến Tưởng Tử Hàn nhất, tớ không cố ý mắng anh ta đâu. Tớ chỉ muốn trút giận thay cho cậu và cậu Cố thôi, tớ... tớ nhất thời không kiềm được...”
Tống Hân Nghiên khịt mũi một cái rồi phì cười.
Cô buông Khương Thu Mộc ra, hai mắt ngậm nước, cất giọng khàn khàn, cười nói: “Thu Mộc, tớ muốn nói cảm ơn cậu, tớ không buồn đâu. Cái tên khốn khiếp đó đáng bị chửi, đáng bị đánh!”
“Nhưng mà... Nhưng mà…”
Đầu óc Khương Thu Mộc hơi rối, mỗi lần mình nóng máu lên là không thể nào kiểm soát được cảm xúc.
Giọng nói của cô ấy xen lẫn nghẹn ngào: “Nhưng bây giờ chúng ta còn phải nhờ cậy anh ta, sao tớ có thể mắng anh ta được. Lỡ như anh ta không giúp nữa thì phải làm sao đây...”