Trong lòng Tưởng Tử Hàn kìm nén bực bội, anh hất tay Tưởng Diệc Sâm ra, khinh thường nói: “Tôi không cần người khác nhận xét tôi có hiếu hay không!”
Không có bà cụ ở đây, Tưởng Diệc Sâm cũng không thèm giả bộ dáng vẻ anh em hòa thuận nữa.
Anh ta tặc lưỡi, chậm rãi nói: “Ai nói không phải đâu. Chẳng qua là trong nhà chúng ta quả thật rất cần một chuyện vui.”
Lửa giận trong lòng Tưởng Tử Hàn lại bùng lên, anh lạnh lùng lườm anh ta: “Nếu cần như vậy thì sao anh không tự đi mà cưới?”
Sau đó lạnh lùng xoay người bước đi.
Tưởng Diệc Sâm nhìn bóng lưng của anh biến mất ở cửa ra vào, nụ cười trên mặt dần tắt.
Anh ta lạnh giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải giữ lại mày còn có ích thì ai dỗ mày làm chó gì…”
…
Tống Hân Nghiên hẹn ngày gặp Dạ Vũ Đình.
Có điều, Dạ Vũ Đình vẫn đang họp ở tổng công ty của Dạ Thị.
Cô đến tổng công ty Dạ Thị trước giờ hẹn, tìm quán cà phê bên cạnh Dạ Thị để ngồi đợi anh ta.
Vừa mới ngồi xuống đã thấy một chiếc xe mang biển số quen thuộc lọt vào tầm mắt, cuối cùng dừng lại trước cổng chính của Dạ Thị.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, vòng qua ghế sau mở cửa xe, hộ tống một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi bước xuống.
Là Dạ Khải Trạch!
Cùng lúc đó, ở phía bên kia của hàng ghế sau, một cô gái với vóc dáng cao gầy cũng bước ra.
Cô ta đi bên cạnh Dạ Khải Trạch, dìu ông ta vào trong.
Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng của cô gái, hơi sững người lại.
Còn ở bên kia, không biết Dạ Khải Trạch nói gì với cô gái, cô ta mỉm cười nghiêng đầu, đáp lại vài câu gì đó.
Lúc cô ta nói chuyện, lúm đồng tiền bên má hiện ra, vô cùng chói mắt.
Đường nét sườn mặt đó…
Trái tim Tống Hân Nghiên đập dồn dập.
Cô thở ra một hơi, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhấc chân lao về hướng bên kia…
Dạ Khải Trạch và cô gái kia đã vào cổng Dạ Thị.
Tốc độ của Tống Hân Nghiên rất nhanh, mục tiêu rõ ràng, từ phía xa xông tới, người mù cũng có thể nhận ra cô đang lao về phía Dạ Khải Trạch.
Hai bảo vệ đứng ở cổng thấy có điều không ổn nên đã đề phòng từ xa, ngăn cô ở bên ngoài cổng chính.
“Cô ơi, đây là khu làm việc, không phải nhân viên công ty hoặc không có hẹn trước thì không thể vào được.”
Tống Hân Nghiên đang nóng lòng đuổi theo hai người kia, bèn định đẩy bảo vệ ra: “Tôi tìm chủ tịch Dạ.”
Bảo vệ kiên quyết chặn ở đó không nhường đường: “Không có hẹn trước thì không thể vào, mời cô rời đi ngay.”
Tống Hân Nghiên không đấu lại hai người bảo vệ cao to, trông thấy Dạ Khải Trạch và cô gái kia sắp tiến vào thang máy.
“Chủ tịch Dạ, tôi là Tống Hân Nghiên!”
Giọng nói của cô rõ ràng và rất vang.
Dạ Khải Trạch đã bước một chân vào thang máy chợt dừng lại, quay đầu nhìn.
Hai người nhìn nhau qua đại sảnh của tòa nhà văn phòng rộng lớn.
Ánh mắt Dạ Khải Trạch thoáng động, ông ta im lặng một chốc, sau đó khoát tay với hai nhân viên bảo vệ: “Cho cô ấy vào đi.”
Bảo vệ lui ra.
Tống Hân Nghiên chạy nhanh đến, tới khi cách bọn họ hơn một mét mới dừng lại.
Ánh mắt cô điềm nhiên nhìn vào cô gái bên cạnh Dạ Khải Trạch.
Cô ta rất xinh đẹp, thậm chí còn có chút quyến rũ.
Nhưng tới gần nhìn, sự chấn động và cảm giác nhang nhác nhau khi nhìn ngang sườn mặt vừa rồi lại biến mất.
Vẻ kích động, dò xét và phức tạp trong mắt Tống Hân Nghiên dần tan biến.
Không thể nói là mất mát hay thất vọng.
Dạ Khải Trạch thấy rõ sự thay đổi cảm xúc của Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, đã lâu không gặp.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh lại, hơi cúi người chào: “Xin lỗi vì đã làm mất thời gian quý giá của bác.”
Mặc dù khoảng thời gian ở nhà họ Dạ cô không nói chuyện với người ba chồng này được mấy câu, nhưng lúc cô vào trại tạm giam, người này lại nghĩ cách bảo lãnh cho cô, giúp đỡ cô.
Dạ Khải Trạch hiền từ hỏi: “Tìm bác có việc gì à?”
Tống Hân Nghiên không muốn nói thật: “Cháu tìm Dạ Vũ Đình, nhưng anh ấy vẫn còn đang họp. Lúc nãy nhìn thấy bác ở bên ngoài nên đến chào hỏi.”
Dạ Khải Trạch gật đầu: “Đi theo bác.”
Sau đó xoay người đi vào thang máy.
Tống Hân Nghiên nhìn cô gái bên cạnh Dạ Khải Trạch, cô im lặng một lúc, sau đó mới bước vào theo.
Nhà họ Dạ không hổ danh là chiếm một vị trí trong danh sách bốn gia tộc lớn ở thủ đô.
Nhìn cách trang hoàng của tổng công ty là có thể thấy được sự quyền quý.
Văn phòng chủ tịch ở trên tầng cao nhất.
Cả một tầng lầu chỉ có phòng chủ tịch và phòng thư ký, không gian còn lại đều được chia thành nhiều phòng họp.
Dạ Khải Trạch đưa Tống Hân Nghiên ra khỏi thang máy, những người ở phòng thư ký đã nhận được tin tức từ trước, cung kính đứng ở bên ngoài thang máy chờ sẵn.
Thang máy mở ra.
Mấy thư ký ăn mặc đẹp đẽ, chỉnh tề đều hướng về phía thang máy cúi đầu chào: “Xin chào chủ tịch.”
Dạ Khải Trạch khẽ gật đầu, lướt qua đám người đi về phía trước.
Lúc ánh mắt Tống Hân Nghiên nhìn đến đám thư ký của Dạ Khải Trạch, cô bị chấn động mạnh.
Mấy nữ thư ký mặc váy công sở được cắt may khéo léo vừa vặn, dáng người cao gầy được phô bày vô cùng tinh tế, vừa tài trí lại vừa có năng lực.
Hơn nữa vóc dáng của các cô ấy đều rất đẹp, khiến tầm mắt người ta như phát sáng.
Thế nhưng…
Ánh mắt Tống Hân Nghiên lướt qua người bọn họ, nhìn kỹ là có thể phát hiện trên người mấy cô gái này và người mà Dạ Khải Trạch dẫn tới đều có một số điểm tương đồng.
Hoặc là mày mắt, hoặc là sườn mặt, hoặc khí chất, hoặc bóng lưng…
Mà những điểm tương đồng này, trên người cô cũng có.
Tống Hân Nghiên giật mình kinh ngạc.
Chẳng lẽ những nữ nhân viên trong Dạ Thị đều có quan hệ họ hàng ư? Tướng mạo và khí chất đều rất giống nhau…
Tiến vào văn phòng.
Dạ Khải Trạch thản nhiên nói: “Cháu cứ ngồi tự nhiên.”
Sau khi Tống Hân Nghiên bị kinh sợ, cô không thể nào tự nhiên được nổi.
Cô ngồi xuống khu vực tiếp khách, ánh mắt vẫn luôn đảo qua những cô thư ký được đào tạo bài bản của Dạ Khải Trạch.
Dạ Khải Trạch liếc cô một cái, nhưng cũng không nói gì. Ông ta dặn dò thư ký: “Bảo Vũ Đình họp xong thì đến thẳng đây luôn.”
“Vâng.” Thư ký ngọt ngào đáp lại, sau khi đưa trà bánh lên liền đóng cửa lui ra ngoài.
Dạ Khải Trạch đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, đoán tâm lý qua biểu hiện không phải việc khó khăn gì đối với ông ta: “Có phải cháu cảm thấy mấy nữ thư ký ở chỗ bác rất giống nhau không?”
Tống Hân Nghiên không nói gì.
Trong lòng cô có một suy đoán mơ hồ, nhưng lại bị suy nghĩ của mình làm sợ hãi. Sợ vừa nói ra khỏi miệng là sẽ bị lộ ngay.
Dạ Khải Trạch thản nhiên nói: “Nam Mặc Tầm mà trước đó trên mạng lan truyền xôn xao là có thật. Giữa cô ta và Vũ Đình quả thật đã từng có một đoạn tình cảm như vậy. Nam Mặc Tầm là mối tình đầu của Vũ Đình.”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Dạ Khải Trạch.
Dạ Khải Trạch kéo ngăn kéo bàn làm việc, lấy một tấm ảnh chụp bên trong ra rồi đi về phía Tống Hân Nghiên, đưa cho cô: “Xem đi.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy với tâm trạng phức tạp.
Vừa đánh mắt nhìn, cô đã lập tức sửng sốt.
Bức ảnh được chụp tình cờ trên đường phố ở một đất nước xa lạ.
Nhưng khuôn mặt của hai người trong ảnh rõ ràng là… cô và mẹ Thẩm Hoài Ngưng của cô!
Nhưng Tống Hân Nghiên vô cùng chắc chắn, cô và Thẩm Hoài Ngưng chưa từng chụp bức ảnh như vậy!
Suốt hai mươi năm qua, bọn họ nhận nhau cũng chỉ mới được mấy tháng gần đây.
Hơn nữa trạng thái tinh thần của Thẩm Hoài Ngưng có vấn đề, hoàn toàn không thể nào chụp được ánh mắt và thần sắc của người phụ nữ trong bức ảnh.
Cô cũng chưa từng mặc bộ quần áo nóng bỏng trên người cô gái trẻ tuổi trong ảnh.
Đây vốn dĩ không phải là bọn họ!
Mặt Tống Hân Nghiên lập tức biến sắc.
Dạ Khải Trạch điềm tĩnh ngồi đối diện Tống Hân Nghiên, chậm rãi nói: “Người trong ảnh là Nam Mặc Tầm và mẹ của cô ta.”
Tống Hân Nghiên càng hoảng sợ.
Dạ Khải Trạch lấy lại bức ảnh trong tay Tống Hân Nghiên, ánh mắt lưu luyến nhìn người trong ảnh: “Có phải cháu cảm thấy Nam Mặc Tầm và mẹ của cô ta rất giống nhau không?”
So với sự giống nhau của hai mẹ con họ, Tống Hân Nghiên càng muốn nói mình mới là điều không ngờ đến.
Dáng vẻ của cô quả thật giống hệt bọn họ.
Nhưng người ta là mẹ con, cô chẳng qua chỉ là người ngoài. Cảm giác này… vô cùng kỳ quái.