Vẻ mặt của Khương Thu Mộc thoáng hiện vui mừng.
Ba người Cố Vũ Tùng nhìn nhau, cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn anh Tưởng, thật sự rất cảm ơn anh!”
Khương Thu Mộc kích động đến mức nghẹn ngào: “Tôi cũng mong anh mau làm luôn, Hân Nghiên không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu. Đám người muốn hãm hại cô ấy cũng sẽ không cho cô ấy nhiều thời gian đi tìm chứng cứ khác…”
Cô ấy lại cúi người với Tưởng Tử Hàn một lần nữa, đôi mắt và cánh mũi kích động lại càng đỏ ửng, nước mắt cũng chực trào.
Cố Vũ Tùng thấy dáng vẻ này của Khương Thu Mộc, trong lòng đau như kim chích.
Anh ta âm thầm thở dài, dẫn cô ấy rời khỏi phòng.
Giây phút cánh cửa phía sau hai người khép lại, bỗng dưng nước mắt của Khương Thu Mộc trào ra khỏi khóe mắt.
Cô ấy ‘oà’ một tiếng, nhào vào lòng của Cố Vũ Tùng mà gào khóc.
Cô ấy khóc như vậy làm Cố Vũ Tùng cuống cuồng chân tay, mặt mày lo lắng: “Cô… cô sao vậy? Không phải anh Hàn đã hứa sẽ cân nhắc rồi à, sao cô còn khóc?”
Tuy rất hưởng thụ việc ôm cô ấy trong vòng tay, nhưng nước mắt của Khương Thu Mộc cũng khiến anh ta ngạt thở.
Cố Vũ Tùng đau lòng kéo cô ấy ra hỏi lồng ngực của mình, cẩn thận lau nước mắt cho Khương Thu Mộc: “Đừng khóc nữa. Tôi nhất định sẽ thay cô thúc giục và theo dõi bên chỗ anh Hàn, chắc chắn không để bạn thân của cô phải đi tù đâu.”
Khương Thu Mộc muốn cười nhưng nước mắt lại mất kiểm soát mà rơi xuống lần nữa.
Cô ấy lại vươn tay ra, ôm lấy Cố Vũ Tùng, giọng nghẹn ngào: “Cậu Cố, tôi thật lòng rất cảm ơn anh.”
Hương thơm ngào ngạt của cô gái nhỏ xộc vào mũi, mang theo rung động và đánh úp trước giờ chưa từng có.
Lúc này, Cố Vũ Tùng cảm thấy máu huyết trong người sôi sùng sục, tràn qua gò má và lỗ tai, xông thẳng lên não.
Bỗng chốc, não của anh ta như bị chập mạch, trở nên trống rỗng, không suy nghĩ được gì hết, nhưng trái tim lại tăng tốc đập ‘thình thịch thình thịch’.
Âm thanh máu chảy rõ ràng như vậy, xông lên não rồi lan xuống, mang theo luồng nhiệt tập trung tại vùng bụng nhỏ.
Cơ thể đột nhiên có phản ứng.
Cố Vũ Tùng đỏ mặt tía tai, cả người cứng đờ đứng yên, cũng không dám nhúc nhích.
Chẳng mấy chốc, Khương Thu Mộc đã bình tĩnh trở lại.
Cô ấy khụt khịt mũi, buông anh ta ra, lùi về sau vài bước, cảm kích cúi người với Cố Vũ Tùng: “Mấy ngày nay đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, thật lòng xin lỗi, cũng rất cảm ơn anh. Đợi mấy chuyện rắc rối của Hân Nghiên trôi qua, tôi nhất định mời anh một bữa thịnh soạn, cảm ơn anh thật tử tế.”
Khương Thu Mộc bình tĩnh lại vô cùng hào sảng, vỗ ngực bảo đảm: “Ăn cơm, uống rượu, nhảy múa, nếu anh còn cần phục vụ gì khác thì tôi cũng bao hết. Béo gầy xấu đẹp, chỉ cần anh gọi, tôi chắc chắn sẽ tìm ra cho anh, đảm bảo làm anh hài lòng!”
Gân xanh trên thái dương của Cố Vũ Tùng giật giật, lập tức như ăn phải ruồi, không dám tin trừng to mắt.
Mọi sự kích tình mãnh liệt đều đóng băng tại giây phút này.
Sự rung động của cơ thể còn chưa kịp khơi mào đã lập tức xụi lơ.
Vẻ mặt của Cố Vũ Tùng xanh đỏ đan xen, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Khương Thu Mộc, trong mắt cô, Cố Vũ Tùng tôi là kiểu người như vậy ư?”
“Hả?” Khương Thu Mộc hoang mang đáp lại, mới ngước mắt lên đã thấy anh ta nhìn chằm chằm mình.
Đôi mắt của người đàn ông như băng hỏa giao hòa.
Tóm lại một câu, hệt như đang muốn ăn thịt người.
Cơ thể của Khương Thu Mộc không kìm được mà run rẩy, không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy hình như mình bụng nhầm chỗ rồi thì phải?
“Nếu anh không thích… tôi… tôi cũng có thể đổi sang cách mà anh thích để cảm ơn anh…”
Bây giờ Cố Vũ Tùng thật sự không nói ra được câu nào hết.
Vẻ mặt của anh ta đỏ bừng, cũng không biết là do rung động hay do tức giận mà đỏ lên, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, hô hấp hổn hển, trông hơi dọa người.
Chuyện của Tống Hân Nghiên đã thành công hơn phân nửa rồi, tảng đá to trong lòng Khương Thu Mộc cũng đã dỡ xuống một nửa, con người cô ấy không nhạy cảm tinh tế nên cũng không nghĩ nhiều: “Cậu… cậu Cố, anh sao vậy? Trong người khó chịu chỗ nào à?”
Cô ấy vươn tay đỡ anh ta: “Hay là… hay là để tôi gọi bác sĩ cho anh nhé? À không đúng, anh chính là bác sĩ mà…”
Cố Vũ Tùng tức đến mức…
Anh ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Tôi cảm ơn cô!”
Anh ta đẩy cánh tay đang đỡ mình ra, nghiến răng kèn kẹt: “Tôi không sao!”
“Nhưng mặt của anh… đỏ lắm.”
“Nóng thôi!”
Khương Thu Mộc hoang mang tột cùng.
Tuy bây giờ đã vào xuân, nhưng nhiệt độ hai mươi tư tiếng trong bệnh viện của Tưởng Thị này vẫn luôn không đổi, không nóng đến mức này chứ?
Nhưng mấy chuyện này vốn không quan trọng, cô ấy quay lại chủ đề chính: “Vậy chuyện ăn cơm…”
Cố Vũ Tùng nhắm mắt, đã không ôm hy vọng nào với cô ấy nữa rồi, càng không muốn nghe cô ấy nhắc tới phục vụ từ A đến Z gì nữa.
Anh ta bình ổn lại cảm xúc của mình: “Không cần đâu. Giúp bạn thân của cô cũng là giúp anh Hàn. Huống hồ, cho dù không có mối quan hệ với anh Hàn ở giữa thì chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy rồi, tuy không phải luôn bên nhau nhưng xác suất gặp nhau cũng nhiều hơn so với đám lập bè đàn đúm chơi bời kia. Đã là bạn bè thì giúp đỡ nhau là chuyện nên làm…”
Khương Thu Mộc gãi đầu, nói cũng phải.
Dù gì Tưởng Tử Hàn cũng mắc nợ chị em tốt của cô ấy, Cố Vũ Tùng lại là anh em của anh, không cần phải cảm ơn thì quả thật cũng chẳng sao cả.
Cô ấy cũng không rối rắm nữa, nghĩ tới thái độ lúc nãy của Tưởng Tử Hàn, cuối cùng cô ấy vẫn nói: “Tôi vẫn phải cảm ơn anh. Đúng rồi cậu Cố, tôi thấy lúc nãy vẻ mặt của anh Tưởng cũng không giống hoàn toàn đồng ý. Cho dù thế nào cũng mong anh giúp nói đỡ cho Hân Nghiên trước mặt anh ta, nhất định phải thuyết phục anh ta, nhờ anh ta ra tòa làm chứng. Nếu anh ta không làm nhân chứng thì mãi mãi cũng không trả hết món nợ mà anh ta nợ Hân Nghiên kiếp này đâu.”
Tâm trạng của Khương Thu Mộc sa sút: “Chuyện hôm đó, tôi không biết mấy anh biết được bao nhiêu, nhưng là anh ta cưỡng hiếp Hân Nghiên trước. Vì sự khốn kiếp của anh ta mà khiến Hân Nghiên mang thai ngoài ý muốn, sau đó lại khiến cô ấy mất con một lần nữa…”
Hầu như cả thủ đô đều biết chuyện sau khi Tống Hân Nghiên kết hôn với Dạ Vũ Đình, có con rồi lại sảy thai.
Nhưng ít người biết đứa trẻ kia là của Tưởng Tử Hàn.
Nhưng ít người trong đó không bao gồm đám anh em tốt với Tưởng Tử Hàn như mấy người Cố Vũ Tùng.
Họ biết thì biết, nhưng lại không biết đứa trẻ đó được mang thai là do cưỡng hiếp mà ra…
Cố Vũ Tùng chợt cảm thấy một lời khó nói hết.
Đáy mắt của Khương Thu Mộc lộ ra sự căm hận: “Hôm đó sau khi Hân Nghiên trở về, Dạ Vũ Đình không biết làm thế nào mà biết được chuyện hai người họ bên nhau vào buổi chiều hôm đó. Anh ta mất kiểm soát, còn ra tay đánh cô ấy… Cậu Cố, Hân Nghiên không nợ gì Tưởng Tử Hàn cả, nhưng vì anh ta mà cô ấy đã phải chịu rất nhiều liên lụy và tổn hại không đáng có…”
Cố Vũ Tùng chợt nói không nên lời.
Có rất nhiều thứ, họ chỉ biết bề ngoài thôi, vốn không biết nội tình.
Nhưng nội tình này quả thật khiến người ta có chút khó xử…
Khương Thu Mộc mỉm cười: “Vốn tưởng mấy chuyện này đã đủ thảm rồi, nhưng ai ngờ được, còn có người độc ác hơn, đã bắt đầu giăng bẫy từ lâu. Mà mọi chuyện đều bắt đầu từ cái ngày mà Tưởng Tử Hàn mang lại tổn thương cho Hân Nghiên…”
Sự việc tiến triển khiến người ta trở tay không kịp.
Đầu óc của Cố Vũ Tùng hơi rối bời, sự tức tối khi nãy cũng hoàn toàn tan biến.
Anh ta vội an ủi: “Cô yên tâm đi. Tôi xin thề dù có liều cái mạng này của mình cũng phải nhờ bằng được anh Hàn đứng ra làm chứng cho Tống Hân Nghiên.”
Khương Thu Mộc đã đạt được mục đích, liền ngọt ngào mỉm cười với anh ta rồi quay người rời đi.
Cố Vũ Tùng tiễn người đi xong, mới cảm giác phía sau mình toát mồ hôi lạnh.
Mọi chuyện ngày hôm nay đúng là vừa phiền vừa bất ngờ.
Bây giờ anh ta thật sự không có chút cảm xúc nào cả.
Cố Vũ Tùng vuốt mặt, gượng cười: “Đúng là một cô gái tốt bụng. Đối xử với bạn thân đã tốt vậy rồi, có phải sau này cô ấy đối xử với bạn trai hay chồng mình chắc chắn sẽ càng tốt hơn không?”
Sự ao ước tràn đầy trong mắt, lại không khỏi cảm thấy chua xót.
Trong lòng một cô gái tốt như vậy lại không có anh ta.
Cô ấy còn muốn tìm phục vụ từ A đến Z cho anh ta nữa, đủ loại béo gầy xấu đẹp, cần gì có nấy.
Nhưng trong những người kia, không có người nào là Khương Thu Mộc cả…