Bên ngoài trại giam.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vẫn luôn nôn nóng đợi ở bên ngoài.
Thấy luật sư Vệ đi từ bên trong ra, hai người vội vàng đi tới.
Tống Dương Minh vội vã hỏi: “Luật sư Vệ, Hân Nghiên ở bên trong thế nào rồi?”
Sắc mặt luật sư Vệ nghiêm túc: “Tinh thần vẫn tốt lắm, cô ấy cũng rất bình tĩnh. Điều không tốt duy nhất là trong vụ án lần này, cô ấy cũng rất bối rối, không cung cấp được những thông tin hữu ích, chứ đừng nói là bằng chứng tốt hơn...”
Mắt Khương Thu Mộc lập tức đỏ hoe.
Cô ấy vừa tức vừa lo: “Hân Nghiên thông minh như vậy, trước đây làm chuyện gì cũng để lại đường lui, gặp vấn đề gì cũng luôn có cách giải quyết, sao lần này lại... thực sự không có cách nào sao?!”
Luật sư Vệ trầm giọng nói: “Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm giặc chứ làm gì có kiểu ngàn ngày phòng giặc đâu. Huống hồ cô ấy ngoài sáng, kẻ thù trong tối, cô ấy cũng không biết khi nào thì đối phương sẽ ra tay với cô ấy, và ra tay như thế nào...”
Tống Dương Minh vỗ vỗ vai Khương Thu Mộc, an ủi rằng: “Bây giờ là xã hội pháp trị, chưa làm thì chính là chưa làm, lưới pháp luật thưa nhưng khó lọt, chúng ta sẽ tìm được bằng chứng thôi.”
Luật sư Vệ cũng gật đầu: “Anh Tống nói đúng, cô Khương cũng đừng kích động, không phải chúng ta còn chưa từ bỏ hay sao.”
Anh ta nhìn sang hai người rồi hỏi: “Đúng rồi, hai người từng nghe nói tới cái người tên Nam Mặc Tầm này chưa?”
Anh ta lặp lại lời Tống Hân Nghiên nói ban nãy một lần, phân tích rằng: “Người trong video quá giống cô ấy, đến cả chính cô ấy cũng nói rằng đúng là giống y hệt. Nếu như không phải chắc chắn bản thân chưa từng tới nơi đó, cô ấy cũng sẽ nghi ngờ đó có phải cô ấy hay không. Trong tình hình này, nếu như đối phương không được đào tạo chuyên môn, phẫu thuật thẩm mỹ thay da đổi thịt, vậy thì chỉ có thể là trời sinh đã giống như thế. Bề ngoài trùng hợp như vậy, vừa khéo cô Tống biết được một người, là Nam Mặc Tầm! Nhưng cô ấy lại nói, người phụ nữ này có thể đã chết, hoặc là mất tích, hơn nữa đã mấy năm rồi?”
Khương Thu Mộc gật đầu: “Tôi biết chuyện này. Trước đây từng nghe Hân Nghiên nói tới. Bên phía Dạ Vũ Đình còn cung cấp không ít tư liệu liên quan tới người tên Nam Mặc Tầm này. Tôi có thể đi tìm, xem thử có ích gì hay không. Nhưng mà...”
Cô ấy cắn môi, có chút nản lòng: “Tôi cảm thấy manh mối có thể có ích cũng không được bao nhiêu đâu. Khi đó Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng cũng đã từng điều tra về người phụ nữ này rồi, nhưng lại không tra ra được bất cứ manh mối gì. Hai người này, nói là một tay che trời cũng không quá, chuyện mà đến cả bọn họ cũng không tra ra được...”
Hàng lông mày rậm của Tống Dương Minh nhíu chặt lại: “Cho dù có ích hay không, có tra ra được hay không thì dù sao cũng là manh mối, không thể từ bỏ được. Bắt đầu từ đây đi...”
Ba người bàn bạc xong thì lập tức bắt đầu hành động.
...
Bệnh viện.
Chuyên gia mà Cố Vũ Tùng liên hệ tới rất nhanh, lập tức tiến hành hội chẩn cho Mộ Kiều Dung.
Kết quả chẩn đoán giống như trước đó, não bị tổn thương không thể phục hồi, trở thành người thực vật.
Nếu như không từ bỏ, vậy thì chỉ có thể chờ đợi một phép màu thôi.
Nhưng thứ gọi là phép màu này, trên thế giới có nhiều người như vậy, tổng cộng cũng chẳng được mấy ai gặp được...
Ánh mắt lạnh lùng âm trầm của Tưởng Tử Hàn dừng trên người mẹ cần có máy thở để duy trì sự sống, khàn giọng nói: “Chỉ cần còn có một hơi thở, thì tuyệt đối không từ bỏ!”
Anh dặn dò: “Sắp xếp đi, dùng thuốc tốt nhất, hộ lý 24 giờ không rời.”
Cố Vũ Tùng làm xong chuyện bên này lập tức tới PL tìm John.
Hai người sắc mặt nặng nề ở trong văn phòng chủ tịch im lặng hồi lâu.
Cố Vũ Tùng nhíu mày nói: “Vụ án của Tống Hân Nghiên rất khó, tôi biết được chút tình hình từ bên anh họ của tôi, video này là bằng chứng thép, rất khó có thể xoay chuyển.”
Anh ta nhìn John: “Anh Hàn để ý Tống Hân Nghiên tới mức nào không cần tôi phải nói nhiều nữa. Mọi người đều là anh em, bên phía anh cũng nghĩ cách gì đó đi, bây giờ cách duy nhất có thể cứu cô ấy chỉ có PL từ bỏ thôi.”
John trừng đôi mắt xanh biếc, trong đó tràn ngập bất lực và khó xử: “Cứu được thì tôi đã ra tay cứu từ lâu rồi. Vụ án này đã không chỉ là sự cố an toàn bình thường nữa, chết những mấy người, số người bị thương lên tới 2 con số, đây đã nâng lên thành sự cố an toàn có tính chất xã hội rồi, phải cho cả xã hội, cho nhân dân cả nước thậm chí là những người quan tâm đến chuyện này trên toàn thế giới một lời giải thích. PL có muốn làm chủ cũng không có quyền lực đó.”
“Đệch!”
Cố Vũ Tùng đập bàn, tức giận nói: “Vậy anh cũng không thể trơ mắt nhìn vậy được, là Tống Hân Nghiên làm chắc? Mẹ nó anh biết rõ là không phải mà! Cô ấy chính là một con dê thế tội, để một người phụ nữ làm trâu làm ngựa có đóng góp to lớn cho công ty của anh phải gánh tội như thế, có công bằng không hả?”
John cũng nổi giận.
“Tôi ép cô ấy gánh tội chắc? Thằng nhóc cậu hô to gọi nhỏ ở đây với tôi, sao không đi điều tra xem rốt cuộc cô ấy đắc tội ai đi? Mẹ nó, ai có thể chọc vào đối thủ lớn như vậy được? Trừ anh em kia nhà cậu ra, còn có thể là ai được nữa! Cô ấy đang gánh tội cho ai đây!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cãi nhau đến mức mặt đỏ tía tai, không ai nhường ai.
Điện thoại của Cố Vũ Tùng lại đổ chuông vào lúc này.
Anh ta bực bội nghe máy: “Ai đấy!”
“Anh của em!”
Đối phương mất kiên nhẫn quát một câu.
Là anh họ.
Mặt Cố Vũ Tùng biến sắc, giọng điệu lập tức dịu đi: “Ấy, anh à, có phải là có manh mối gì không?”
Không biết đầu bên kia nói cái gì, vẻ giận dữ trên mặt Cố Vũ Tùng lập tức biến mất, thay vào đó là kinh ngạc vui mừng.
Anh ta vui mừng nói: “Được, anh đợi em chút nhé, em đi ngay bây giờ đây!”
Cúp máy xong liền chạy xộc ra bên ngoài.
Lúc chạy tới cửa, anh ta chợt dừng lại, chỉ vào John rồi bực bội nói: “Anh cứ đợi đấy, đợi anh Hàn khỏi rồi, xem anh ấy có đánh chết anh không!”
Nói rồi liền tông cửa rời đi.
John vô cùng tức giận: “Mẹ nó, tôi chọc vào ai chứ hả!”
Tống Hân Nghiên là do Tưởng Tử Hàn nhét cho anh ta, vốn dĩ anh ta có chấp nhận đâu.
Sau này cô dùng năng lực chinh phục anh ta, anh ta còn chưa kịp thực sự vui mừng nữa, ai biết được lại xảy ra chuyện này chứ!
John thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Nói cứ như tôi muốn cô ấy xảy ra chuyện không bằng.”
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, còn có cách gì nữa?!
Chỉ đành nghĩ cách giải quyết thôi!
Ở một bên khác.
Cố Vũ Tùng đi ra khỏi văn phòng của John, lập tức gọi điện cho Khương Thu Mộc.
“Tới cửa trại giam luôn đi, bạn thân cô được bảo lãnh rồi.”
“Thật sao?!”
Khương Thu Mộc ở đầu bên kia điện thoại phấn kích đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Cậu Cố, cảm ơn nhiều nhé, tới bây giờ đây, tới bây giờ đây! Đợi tôi nhé!”
Nghe thấy âm thanh kích động trong điện thoại, Cố Vũ Tùng bỗng chốc cảm thấy những gì đã bỏ ra đều đáng giá!
Sau khi cất điện thoại đi, anh ta lập tức đi tới trại giam.
Trại giam.
Xe của Cố Vũ Tùng vừa dừng lại, người phụ trách bên trong nhanh chân ra đón: “Cậu Cố tới rồi đấy à, tôi đã cho người làm thủ tục rồi, đợi một chút là cô ấy sẽ ra ngay thôi.”
Cố Vũ Tùng bắt tay với người kia: “Chuyện lần này, cảm ơn đã giúp đỡ.”
“Coi anh nói những lời gì kìa.”
Người phụ trách nhìn xung quanh, nén giọng nói: “Tuy rằng vụ án này có chứng cứ, nhưng bây giờ cô Tống từ chối không nhận tội, chỉ dựa vào video làm chứng và nhân chứng này thì không thể trực tiếp kết tội được. Bây giờ bên phía viện kiểm sát vẫn đang tiếp tục tìm chứng cứ, trước khi có được chứng cứ mới nhất, cô Tống muốn được tại ngoại chờ xét xử thì cũng được, nhưng phải xem làm như thế nào.”
Cố Vũ Tùng vội vàng lấy thuốc lá ra nhiệt tình đưa qua.
Đối phương nhận lấy thuốc, đốt lên cùng với Cố Vũ Tùng.
Hút một hơi, anh ta mới nói tiếp: “Cậu Cố, lãnh đạo của chúng tôi nể mặt anh cậu nên mới dám cho cô ấy được bảo lãnh ra ngoài. Ông ấy đã dặn rồi, anh có thể đưa cô ấy đi được, nhưng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng bị triệu tập bất cứ lúc nào. Đừng để tới lúc đó chúng tôi tìm người mà không tìm được, nếu không chúng tôi cũng rất khó xử.”