John trầm giọng nói: “Tôi hiểu đạo lý này, tôi cũng tin chắc chắn không phải là cô ấy làm. Nhưng vấn đề bây giờ là chúng tôi không có bằng chứng để chứng minh không phải cô ấy làm. Ngược lại, bên cảnh sát vừa nắm giữ chứng cứ mới nhất và tình cờ lại là chỉ đích danh cô ấy, hơn nữa còn không có cách nào để phủ nhận video chính diện cả.”
Anh ta thở dài một tiếng: “Khi cảnh sát lấy được bằng chứng, còn kiểm tra ghi chép liên lạc của cô ấy. Trong ghi chép hiển thị, ngay vào cái ngày bằng chứng được xác thực, đúng thật là cô ấy có gọi điện ở gần sân bay. Mà những người tham gia gây án trong video đó cũng đã về quy án hết, hơn nữa còn thống nhất xác nhận, chính là cô ấy chỉ đạo bọn họ tăng áp suất cho thùng đựng dung dịch gốc. Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ...”
Cố Vũ Tùng choáng váng tại chỗ.
Sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này chứ?
Anh ta vô thức quay đầu lại nhìn phòng bệnh một cái, bà nó chứ, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.
Cuộc gọi của John còn chưa cúp, lại có cuộc gọi nữa tới.
Cố Vũ Tùng bỏ điện thoại ra khỏi tai để nhìn, là Khương Thu Mộc.
Không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện gì.
Anh ta nói với John: “Bên tôi còn có việc, tôi sẽ cho người đi tra ngay rồi liên lạc với anh sau.”
Anh ta vừa ngắt cuộc gọi của John liền nhận cuộc gọi của Khương Thu Mộc ngay.
“Khương...”
“Cậu Cố...”
Cố Vũ Tùng vừa cất lời, điện thoại trong tay đã vang lên âm thanh nức nở của Khương Thu Mộc: “Hân Nghiên bị cảnh sát đưa đi rồi, nói rằng cô ấy là người lên kế hoạch vụ án dung dịch gốc của PL phát nổ. Cô ấy không oán không thù gì với PL, vì sao lại phải màn chuyện tổn hại tới PL chứ! Cho dù cô ấy thực sự muốn hại ai, muốn trả thù ai thì cũng chỉ nhắm vào nhà họ Dạ, cùng lắm thì nhắm vào nhà họ Tống cũng được, dù thế nào cũng không đến lượt PL...”
Khương Thu Mộc vừa khóc, Cố Vũ Tùng đã cảm thấy đầu óc thiếu oxi, trái tim cũng loạn cả lên.
Anh ta nôn nóng: “Tôi biết tôi biết, cô đừng khóc mà...”
“Cậu Cố, nơi này là thủ đô. Tôi và anh Dương Minh không quen biết ai ở đây, muốn dùng sức giúp cũng không giúp được. Cậu Cố, tôi biết anh có cách, anh giúp Hân Nghiên với, chắc chắn là cô ấy bị người khác vu oan...”
Cố Vũ Tùng nghe tiếng nức nở trong điện thoại mà trái tim thắt lại, vội vàng an ủi: “Tôi biết tôi biết mà, cô đừng sốt ruột vội, để tôi nghĩ cách. Tôi cũng tin Tống Hân Nghiên, cô ấy không ngốc như vậy, sẽ không làm chuyện hại người mà gây bất lợi cho mình như vậy đâu. Cô đừng khóc nữa, cứ giao chuyện này cho tôi. Tôi bảo đảm cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì ở trong trại giam đâu, tin tôi đi! Chúng ta bình tĩnh lại đã có được không.”
Khương Thu Mộc không những không được an ủi mà ngược lại còn nôn nóng thêm.
Cơn bực tức lập tức đang lên: “Tôi bình tĩnh thế quái nào được! Chuyện không liên quan tới anh, cũng chẳng phải anh em bạn bè của anh phải vào trại giam, đương nhiên là anh có thể bình tĩnh được rồi. Bây giờ chúng tôi còn chẳng gặp được người, anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào chứ.”
Dường như cảm nhận được giọng điệu của mình không phải thái độ đang cầu xin người ta, cô bèn hít mũi điều chỉnh lại cảm xúc.
“Hân Nghiên là bạn thân nhất của tôi, cũng là bạn thân duy nhất của tôi, cái kiểu còn thân hơn cả chị em ruột ấy. Cậu Cố, xin lỗi, ban nãy tôi nôn nóng quá, nhưng đúng thật là tôi không bình tĩnh nổi. Tính ra thì chuyện này cũng không thể tránh khỏi việc liên quan tới các anh. Nếu không phải cô ấy quen anh em tốt Tưởng Tử Hàn của anh, thì sao mà gặp phải những chuyện như ngày hôm nay được.”
Cố Vũ Tùng bị lời cô nói làm cho hoang mang: “Liên quan gì tới anh Hàn nhà tôi chứ?”
Khương Thu Mộc tức giận nói: “Từ khi gặp các anh, chưa bao giờ cô ấy được may mắn cả. Anh nói luôn đi, có phải các anh bị ma ám không, liên lụy tới người khác còn giả vờ vô tội?”
Cố Vũ Tùng: “!!!”
Má nó còn như vậy được luôn?!
Cuộc gọi này không phải để cầu cứu mà là để đổ lỗi hả?
Khương Thu Mộc bô lô ba la, cứ như đang đốt pháo: “Dù sao thì đây cũng là địa bàn của các anh, cái nơi này cũng chẳng được mấy người tốt, người nào người nấy đều đầy một bụng ý xấu. Không phải là gây hại cho người khác thì là vu oan bừa bãi cho người khác. Nếu anh không giúp giải quyết chuyện này thì ngày nào tôi cũng quấn lấy anh.”
Cố Vũ Tùng vừa tức vừa buồn cười.
Vụ này mình... má nó, đúng là còn oan hơn cả Thị Kinh.
Thế nhưng... nếu như có thể được Khương Thu Mộc quấn lấy, anh ta cũng rất vui vẻ!
Đợi Khương Thu Mộc phát tiết xong, anh ta mới dịu giọng nói: “Bây giờ trong lòng đã dễ chịu hơn chưa?”
Khương Thu Mộc: “...”
Tự dưng cảm thấy hơi áy náy.
Trong lòng Cố Vũ Tùng vừa ngọt ngào vừa chua xót: “Khương Thu Mộc, nghe thấy những lời cô vừa mới nói, thực ra tôi rất vui.”
Khương Thu Mộc ở đầu bên kia điện thoại sầm mặt: “Mẹ nó, anh có bệnh đấy à?”
“Đúng vậy. Có bệnh!”
Cố Vũ Tùng khẽ nói: “Thấy cô nôn nóng, trong lòng tôi cũng bốc hỏa theo. Nghe thấy cô khóc, tôi cảm thấy cứ như có con dao đâm vào tim. Cô nôn nóng, tôi khó chịu, mẹ nó tôi cứ như trúng độc vậy...”
Khương Thu Mộc: “!!!”
Hai đầu điện thoại đột nhiên im lặng.
Im đến mức hai người đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau trong điện thoại.
Không biết trôi qua bao lâu, Cố Vũ Tùng đột nhiên cười tự giễu: “Được rồi, cô đừng nôn nóng, nôn nóng cũng không có tác dụng gì, tôi sẽ xử lý chuyện này. Tôi hứa với cô, cho dù anh Hàn có mặc kệ thì tôi cũng sẽ giải quyết đến cùng, sẽ không để chị em tốt của cô phải ngồi tù đâu.”
Khương Thu Mộc lại im lặng mấy giây, mới do dự hỏi: “Nếu như Tưởng Tử Hàn không nhúng tay vào, anh thực sự có cách sao?”
Cố Vũ Tùng tức cười: “Cô đang coi thường ai vậy?”
Khương Thu Mộc không nói gì.
Cố Vũ Tùng thở dài, cười khẩy to vẻ thoải mái: “Mẹ nó cô coi thường tôi quá rồi đấy. Tuy rằng nhà họ Cố tôi không làm ăn ở thủ đô, nhưng nhà bà ngoại tôi ở đây đấy! Đều cùng một giới, tuy rằng mạng lưới quan hệ không phát triển được như nhà họ Tưởng, nhưng ít nhiều gì thì vẫn có. Yên tâm, anh họ em họ của thôi đều làm trong hệ thống tư pháp của thủ đô, không vấn đề gì đâu.”
Bên ngoài trại giam.
Khương Thu Mộc nghe lời Cố Vũ Tùng nói xong thì hoàn toàn yên tâm, đỏ mắt cúp máy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Dương Minh vẫn bị ngăn ở bên ngoài trại giam, bèn tiến tới, trong lòng ngổn ngang cảm xúc: “Anh Dương Minh, em vừa gọi cậu Cố rồi, anh ta nói anh ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ giúp được chúng ta.”
Tống Dương Minh thu lại ánh mắt nhìn về phía cửa trại giam: “Thu Mộc, cảm ơn em.”
Khương Thu Mộc cười sâu xa: “Hân Nghiên cũng là bạn của em mà, giúp cô ấy đâu cần phải cảm ơn chứ.”
Nói xong tự dưng đáy lòng lại rầu rĩ.
Do dự một chút, cô ấy lại nói: “Anh Dương Minh, dù sao thì cũng không vào được, hay là chúng ta quay về đợi tin đi.”
Ban nãy bọn họ định vào thăm nom Tống Hân Nghiên, nhưng đều bị cản lại.
Nên mới có đoạn khóc lóc của Khương Thu Mộc trong điện thoại.
Tống Dương Minh lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm: “Em về nhà trước đi, anh tới công ty.”
Bây giờ tới công ty?
Khương Thu Mộc lập tức hiểu ra, anh ấy định đi tìm Tống Thanh Hoa à?
“Anh Dương Minh.” Khương Thu Mộc vội vàng kéo lấy tay áo Tống Dương Minh: “Em đi cùng với anh. Bây giờ vụ án còn chưa giải quyết xong, anh tuyệt đối đừng làm chuyện gì dại dột. Hân Nghiên cần anh, nếu như anh xảy ra chuyện, cô ấy sẽ không còn ai giúp đỡ nữa. Hơn nữa... hơn nữa... nếu như Tống Thanh Hoa làm khó anh, em cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ buồn...”
Nói tới cuối cùng, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.
Tống Dương Minh bị cô gái ngốc này làm cho bật cười.
Anh mỉm cười rút tay áo ra khỏi tay cô, dùng mu ngón tay lau nước mắt cho cô: “Ngoan, em về nhà đợi tin trước đi, anh sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đâu. Dù sao Tống Thanh Hoa cũng là cô ruột của anh mà, sẽ không làm gì với anh đâu.”
Nếu như nói chuyện này không có Tống Thanh Hoa nhúng tay vào, có đánh chết anh cũng không tin!
Khương Thu Mộc càng lo lắng hơn.
Nhưng Tống Thanh Hoa là cô của Tống Dương Minh, nói đơn giản chút thì đây là chuyện nhà của bọn họ, một người ngoài như cô...
Khương Thu Mộc nhìn anh, hai mắt rưng rưng.