“Thình thịch! Thình thịch!”
Trái tim Khương Thu Mộc bỗng dập dồn dập, khuôn mặt nhỏ cũng hồng lên, càng ngày càng đỏ.
Từ đầu đến cuối Tống Dương Minh đều đăm chiêu cau đôi mày rậm lại, không hề chú ý tới những chi tiết nhỏ này.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt như sắp rỉ máu của Khương Thu Mộc liền quan tâm hỏi: “Có phải em bị bệnh không? Lẽ nào ban nãy ở cổng bệnh viện hứng gió lạnh lâu quá à?”
Nói vậy xong, anh ấy bắt đầu lo lắng cho Tống Hân Nghiên.
Con bé kia vừa mới rút 700cc máu, cho dù là sức đề kháng hay khả năng miễn dịch, lúc này chắc chắn đều yếu hơn người thường.
Mặt Khương Thu Mộc càng đỏ hơn, trong lòng thực sự vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Không đâu không đâu, em nóng quá thôi, nóng đó, nhiệt độ sưởi sàn cao quá.”
Nói rồi còn dùng tay làm quạt, quạt mạnh vào mặt mình.
Tống Dương Minh cảm thấy yên tâm hơn.
Nghĩ tới Tống Hân Nghiên sẽ yếu hơn bình thường, cuối cùng anh ấy vẫn nói: “Đợi lát nữa anh bảo dì La nấu nước gừng đường đỏ, em và Hân Nghiên đều uống đi nhé.”
Nghĩ một lát xong vẫn chưa đủ yên tâm, lại hỏi Khương Thu Mộc: “Tối nay anh có thể ở lại chỗ của hai đứa không? Anh ngủ ở đây là được.”
Anh ấy chỉ sofa trong phòng khách, mặt mày đầy vẻ lo lắng: “Anh sợ Hân Nghiên mất nhiều máu như vậy sẽ xảy ra chuyện...”
Nam thần muốn ở lại, Khương Thu Mộc hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, làm gì từ chối được chứ.
Cô ấy vội vàng gật đầu: “Không sao, anh ngủ ở phòng em đi, em ngủ với Hân Nghiên.”
“Không cần đâu.” Tống Dương Minh từ chối thẳng.
Khương Thu Mộc hoàn hồn lại, lời mình nói khi nãy hình như không dè dặt cho lắm.
Cô ấy đỏ mặt, cũng không tiện khuyên nữa: “Vậy... vậy được rồi, em... em đi lấy chăn cho anh.”
Cô ấy bỏ lại lời này rồi lao vào phòng như chạy trốn, tìm chiếc chăn bông dự phòng của mình từ trong tủ quần áo ôm ra ngoài, xấu hổ đặt trên sofa.
Giọng nói Khương Thu Mộc rất khẽ, đè nén sự vui mừng và xấu hổ: “Anh Dương Minh, em đặt đồ vệ sinh cá nhân mới trong phòng tắm cho anh rồi đấy, nếu như còn cần gì nữa thì cứ gọi em nhé.”
“Cảm ơn em.”
Tống Dương Minh mỉm cười với cô ấy, đi vào phòng tắm.
Ở bồn rửa mặt đầy cảm giác nữ tính đặt một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới.
Bàn chải đánh răng mới đã được làm sạch, bên trên còn chu đáo bóp kem đánh răng gọn gàng đẹp mắt.
Tống Dương Minh cầm bàn chải lên nhìn, hiểu ý mỉm cười: “Cô bé này cũng cẩn thận thật.”
Tắm rửa xong đi ra, Khương Thu Mộc vẫn còn ở phòng khách.
Khóe môi cô gái nhỏ nở nụ cười, đôi mắt to tròn xinh đẹp lanh lợi hơi cong lên, nhìn lên không trung không biết đang nghĩ điều gì.
Nghe thấy động tĩnh, cô ấy giật nảy mình hoàn hồn lại, ý cười ngọt ngào trên mặt cũng thêm phần câu nệ.
“Em... em trải xong sofa rồi, anh Dương Minh, anh xem xem còn thiếu gì không... thực ra sofa này đối với anh thì nhỏ quá, hay là anh qua ngủ ở phòng...”
“Thế này đã rất tốt rồi.”
Tống Dương Minh ôn hòa nói.
Những lời Khương Thu Mộc chưa nói hết cũng không nói được nữa.
Tống Dương Minh nhìn sofa được trải không một chút nếp nhăn kia, mỉm cười trêu chọc: “Hiền huệ như thế này, sau này ai cưới được em thì đúng thật là có phúc.”
Mặt Khương Thu Mộc đỏ bừng lên, nói: “Người phụ nữ được gả cho anh mới là hạnh phúc đó.”
Tống Dương Minh bật cười, tự giễu nói: “Theo như lời của các em thì anh là một thẳng nam sắt thép, vừa không khéo ăn khéo nói cũng không biết dỗ cho con gái vui vẻ. Người giống như anh, đối với con gái thì rất nhạt nhẽo có đúng không?”
“Làm gì có chuyện đấy!”
Khương Thu Mộc vội vàng nói: “Đàn ông không biết dỗ dành người khác mới là người có thể sống ổn định, nhất là những người như anh Dương Minh vậy, rất có cảm giác an toàn.”
Mỗi một chữ đều toát lên sự chân thành thật lòng.
“Sao khen anh tốt thế hả?”
Tống Dương Minh buồn cười nhìn cô: “Nói thật đi, có phải em muốn đi giới thiệu anh Dương Minh của em với người khác không?”
Khương Thu Mộc sững sờ.
Giới thiệu thì đúng thật là muốn giới thiệu thật, chỉ là tự giới thiệu rồi tự mình hưởng thôi.
Con mắt cô ấy xoay chuyển, đã nói đến nước này rồi, chi bằng thử thăm dò xem.
Khương Thu Mộc cắn môi, cố ra vẻ tự nhiên mà hỏi: “Vâng, đúng vậy, anh Dương Minh thích kiểu con gái như thế nào? Em xem thử xem bên cạnh em có ai không.”
Tống Dương Minh chợt trở bên buồn bã, trong đầu không khỏi xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên.
Anh ấy lơ đễnh cong môi: “Chưa từng nghĩ tới. Bây giờ không có ý nghĩ đó, mấy năm gần đây cũng không có ý định yêu đương, chưa định kết hôn vội, cho nên những chuyện này tạm thời không nằm trong phạm vi xem xét của anh.”
Trái tim đang hưng phấn của Khương Thu Mộc đột nhiên rơi xuống.
Cô ấy gặng hỏi tiếp: “Vậy nhỡ đâu gặp được người anh thích thì sao? Hoặc là, tình huống lâu ngày sinh tình, vừa gặp đã yêu đột nhiên xảy ra thì sao?”
Tống Dương Minh cười lắc đầu: “Có lẽ sẽ không có chuyện như vậy đâu, vừa gặp đã yêu lại càng không thể có.”
Anh ấy là người chậm nhiệt, không giỏi quản lý những quan hệ này, thêm vào đó phương diện tình cảm cũng rất ngây ngốc trì trệ, cho dù thực sự gặp được người khiến anh ấy rung động, trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể phát triển thành quan hệ thân mật gì được.
“Nếu như nhất định phải có, vậy thì cũng chỉ là lâu ngày sinh tình thôi. Phản ứng con người anh chậm chạp, tình cảm lại càng bị động ngờ nghệch, cho nên những tình huống mà em nói về cơ bản sẽ không xảy ra đâu.”
Khương Thu Mộc nghe mà trái tim lúc lên lúc xuống, vui buồn lẫn lộn, cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
Cô ấy lại hỏi: “Vậy nếu như có cô gái tỏ tình với anh thì sao? Anh Dương Minh, anh sẽ đồng ý chứ?”
“Không đâu.”
Tống Dương Minh đáp không chút do dự: “Không có tình cảm mà lại đồng ý với lời tỏ tình của người ta thì chính là hành vi không có trách nhiệm.”
Trong lòng Khương Thu Mộc vừa vui mừng vừa chua xót.
Vốn dĩ được Tống Hân Nghiên cổ vũ, cô ấy đã định tỏ tình rồi, bản thân cũng đã lấy đủ dũng khí rồi.
Nhưng nghe thấy Tống Dương Minh nói những lời này, dũng khí tích góp được cứ như quả bóng bị người khác chọc vỡ, xịt hơi hết sạch.
Khương Thu Mộc vừa mất mát vừa chua xót, buồn bã cụp mắt xuống: “Anh Dương Minh không tốt ở điểm này đấy, ngay thẳng quá, tình cảm đều coi trọng việc anh tình tôi nguyện, hợp thì ở bên nhau không hợp thì chia tay. Vui vẻ nhất thời là được, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy. Có điều…”
Cô ấy ngẩng đầu lên, vừa nghiêm túc vừa bướng bỉnh: “Anh Dương Minh, cũng chính vì sự ngay thẳng này nên anh mới khiến người khác khâm phục.”
Cũng càng khiến cô ấy thích.
Khương Thu Mộc cười gượng: “Thôi muộn rồi, anh Dương Minh, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong liền chạy vọt về phòng như chạy trốn.
Khương Thu Mộc ngã mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, mặt vùi vào trong chăn, nước mắt lăn xuống không tiếng động.
Cô ấy khóc dữ dội một trận xong, sau đó đỏ mắt ngồi dậy, tự an ủi bản thân: “Khương Thu Mộc, không sao. Tuy mày không có cơ hội, nhưng người khác cũng không có cơ hội. Cứ tiếp tục như thế này, mày càng có ưu thế hơn so với người khác.”
Dù sao thì cô ấy và Tống Dương Minh cũng quen nhau!
“Cho dù anh Dương Minh bị mấy đồ đê tiện ưỡn ẹo bên ngoài tỏ tình thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Lâu ngày sinh tình, không ai có tỷ lệ cao hơn cô ấy!
Nghĩ vậy xong, Khương Thu Mộc lại lập tức tràn trề nhiệt huyết.
...
Tống Hân Nghiên gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, khắp tay khắp mặt Tưởng Minh Trúc toàn là máu, nước mắt máu lăn ra từ trong mắt chạy xuống đất từng giọt từng giọt.
Cô bé nhìn cô đầy đáng thương, trong mắt trên mặt toàn là đau khổ.
Bàn tay nhỏ bụ bẫm đầm đìa máu vươn về phía cô: “Mẹ ơi... mẹ ơi...”
Tiếng kêu thảm thiết, như xé gan xé phổi, mang theo phẫn nộ oán giận, còn cả căm hận nữa...
“A!”
Tống Hân Nghiên giật mình kêu khẽ một tiếng, ngồi bật dậy từ trên giường, tỉnh giấc.
Trời còn chưa sáng, ánh sáng đèn đường màu vàng nhạt mờ ảo hắt vào kẽ hở của rèm cửa sổ, trông hơi đáng sợ.
Tống Hân Nghiên thở hổn hển từng hơi, với lấy điện thoại rồi lập tức gửi một tin nhắn cho Chúc Minh Đức.
“Trợ lý Chúc, bệnh tình của Minh Trúc thế nào rồi?”