Tống Hân Nghiên buông Tưởng Minh Triết ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ở khúc quanh, Tưởng Tử Hàn mặt mũi tái nhợt bước nhanh về phía bên này.
Sau lưng anh còn có Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh chạy chậm theo.
Vừa nhìn thấy anh, Tống Hân Nghiên cứ như đột nhiên tìm được chỗ dựa đáng tin, trái tim hốt hoảng cũng hạ xuống.
Tưởng Tử Hàn là ba của Minh Trúc, đồng thời cũng là một bác sĩ tài giỏi.
Anh là người hiểu rõ nhất về tình trạng cơ thể của con gái mình.
Minh Trúc được cứu rồi!
Tống Hân Nghiên xúc động tiến lên đón: “Tưởng…”
Cô vừa mới định nói tình hình của Tưởng Minh Trúc cho Tưởng Tử Hàn biết.
Người đàn ông đã bóp chặt cổ cô, ném cô lên tường.
“Tống Hân Nghiên, rốt cuộc trong lòng cô chứa cái gì! Minh Trúc vẫn còn là một đứa con nít, cô lại dám ra tay với con bé?”
Cảm giác ngạt thở khiến nước mắt Tống Hân Nghiên trào ra.
Cô cắn răng, cố nén nước mắt, bình tĩnh nhìn anh.
Hóa ra trong lòng anh, cô đã kinh khủng đến mức này rồi!
Tống Hân Nghiên đột nhiên nản lòng.
Biết có Tưởng Tử Hàn ở đây chắc chắn Tưởng Minh Trúc sẽ không xảy ra chuyện, cô cũng hoàn toàn thả lỏng tâm trạng.
Không giải thích, không tức giận, cả người giống như một con rối không có cảm xúc. Trong đôi mắt ngoài sự chết lặng và thất vọng ra cũng chỉ còn sự lo lắng, đau lòng và tự trách của mình dành cho Tưởng Minh Trúc.
Thái độ này của cô hoàn toàn chọc giận Tưởng Tử Hàn.
Sắc mặt người đàn ông đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, muốn nổi cơn điên.
“Chú hai!”
Giọng nói non nớt của Tưởng Minh Triết vang lên.
Cậu bé rất sợ Tưởng Tử Hàn, nhưng sắc mặt đã chuyển từ trắng thành xanh của Tống Hân Nghiên càng khiến cậu lo lắng hơn, cũng không thể quan tâm đến nỗi sợ đó nữa.
Cậu nhảy lên nắm lấy cổ tay đang bóp cổ Tống Hân Nghiên của Tưởng Tử Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì dùng sức: “Chuyện này không liên quan đến dì Tống cả, là cháu và Minh Trúc hẹn dì ấy đi ăn cơm. Đồ ăn trong nhà hàng là bọn cháu chọn, bánh ga tô cũng là bọn cháu chuẩn bị. Dì Tống chỉ chịu trách nhiệm có mặt thôi, thật sự không liên quan gì đến dì ấy…”
Có lẽ cả đời này chàng trai nhỏ nhút nhát cũng chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy, vừa kích động lại vừa sốt ruột.
Lúc nói xong, vành mắt của cậu đỏ hoe, đôi mắt sáng mở to vừa kiên cường lại ấm ức, nước mắt lượn một vòng bên trong, sau đó lăn ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn không hề bị lay động.
Tống Hân Nghiên hít thở khó khăn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dần đỏ lên, sau đó lại chuyển từ trắng bệch sang xanh tái, vô thức há miệng hít thở.
Cô nhíu mày kéo tay Tưởng Tử Hàn, gân xanh trên trán dần nổi lên, sắc mặt có chút dữ tợn.
Tưởng Minh Triết càng ngày càng sốt ruột, nhưng người nhỏ sức lực cùng nhỏ.
Trong lúc cấp bách, cuối cùng cậu dứt khoát nắm lấy bàn tay còn lại đang xuôi xuống bên hông của Tưởng Tử Hàn rồi cắn một cái.
Cơn đau trên tay truyền đến, cơ thể lạnh lẽo căng cứng của Tưởng Tử Hàn run lên, anh đột nhiên tỉnh táo lại.
Dáng vẻ chật vật của Tống Hân Nghiên đâm vào mắt anh, khiến con ngươi của anh run rẩy co lại. Trái tim đột nhiên giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cơn đau không thở nổi khiến anh hít ngược một hơi.
Trái tim Tưởng Tử Hàn run lên, bàn tay vội vàng buông ra như phải bỏng, vô thức ấn chặt tim.
Anh cau mày, cơn đau khó có thể chịu đựng kia khiến anh vô thức cúi đầu.
“Tử Hàn, anh sao vậy…”
Sở Thu Khánh vội vàng bước tới, đưa tay ra đỡ.
Tống Hân Nghiên đã được tự do ngẩng đầu lên, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
Lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tưởng Minh Triết, tất cả cảm giác áy náy và bất lực trong cô lập tức biến thành tức giận.
Chỉ mới một thoáng, khí thế của Tống Hân Nghiên lại đột nhiên thay đổi dữ dội.
Ánh mắt của cô trở nên sắc bén, cô trở tay nắm chặt cổ áo Tưởng Tử Hàn vừa kéo vừa đẩy, vị trí của hai người lập tức đổi cho nhau.
Tống Hân Nghiên kiễng chân bóp cổ Tưởng Tử Hàn!
Bàn tay của Sở Thu Khánh rơi vào khoảng không.
Tống Hân Nghiên đè Tưởng Tử Hàn lên tường, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy thù hận và giận dữ của cô đỏ lên sắc bén: “Tốt nhất là anh nên cầu nguyện tình huống lần này của Minh Trúc không phải do có người cố tình gây ra! Nếu không tôi sẽ không để yên cho người ba vô trách nhiệm như anh đâu!”
Cô cắn răng, há miệng thở dốc: “Tưởng Minh Trúc đúng là gặp vận xui tám đời mới gặp một người ba đốn mạt hồ đồ như anh! Cũng không biết mẹ đẻ của con bé đã làm chuyện thất đức gì mới cùng một người cặn bã như anh sinh ra con bé! Tôi thật sự cảm thấy buồn thay cho cô gái đó đấy, thế mà lại để mặc con gái theo anh, để con bé thiếu sự đồng hành và thương yêu, lớn lên mà không hiểu gì! Cũng bởi vì những chuyện hư hỏng của anh mà chịu tổn thương hết lần này đến lần khác… Nếu đây là con gái của tôi, tôi cũng không nhịn được mà bật nắp quan tài!”
Tống Hân Nghiên tức đỏ mắt, nếu như ánh mắt hữu hình, thì giờ phút này cô đã phanh thây xé xác Tưởng Tử Hàn từ lâu rồi!
“Tưởng Tử Hàn, con mẹ nó rốt cuộc anh lấy đâu ra tư cách, lấy đâu ra tự tin để tức giận với tôi? Bà đây không so đo với anh là bởi vì không muốn biến mình thành người thiểu năng giống như anh!”
Tất cả mọi người ở đây đều bị sốc trước khí thế của Tống Hân Nghiên.
Tưởng Minh Triết cũng sốc đến mức quên cả khóc, Sở Thu Khánh sửng sốt đến mức quên thu bàn tay bắt hụt lại, Mộ Kiều Dung thì sốc đến mức trợn trừng mắt, hoàn toàn không dám tin.
Ngay cả bản thân Tưởng Tử Hàn cũng sửng sốt.
Khoảnh khắc Tống Hân Nghiên khống chế anh, trái tim anh không còn đau đớn khó thở nữa, nhưng vẫn rất khó chịu.
Ánh mắt sắc bén như vậy, vẻ mặt lạnh lùng như vậy, trong lúc vô tình dường như đã hợp lại với một hình ảnh nào đó trong tâm trí anh.
Anh muốn ngẫm nghĩ thật kỹ, nhưng đầu óc dường như có một mũi kim đâm vào, đau đến không thể chịu đựng nổi.
Ánh mắt lạnh lùng và giận dữ của hai người giao nhau, chém giết nhau giữa không trung, cảm giác ngột ngạt xung quanh tăng mạnh.
Bỗng chốc, bên ngoài phòng cấp cứu không còn tiếng động, chỉ còn lại từng tiếng thở hổn hển thức giận của hai người.
Mấy giây sau, Sở Thu Khánh tỉnh táo lại.
Cô ta tức giận hét lên: “Tống Hân Nghiên, cô điên rồi, mau buông tay ra!”
Bàn tay của cô ta vồ tới tát mạnh vào mặt Tống Hân Nghiên: “Tử Hàn là chồng tôi, Minh Trúc là con của chúng tôi, liên quan gì tới cô. Cô là người ngoài, có tư cách gì để lấy chuyện của Minh Trúc ra thách thức chúng tôi!”
Thấy cái tát sắp rơi trúng mặt Tống Hân Nghiên, ánh mắt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Gần như vô thức, anh nhanh chóng đẩy Tống Hân Nghiên ra, cũng mạnh mẽ bắt lấy bàn tay Sở Thu Khánh đánh tới.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn.
“Chát!”
Tay kia của Tưởng Tử Hàn đã vung lên, tát vào mặt Sở Thu Khánh một cái thật vang!
Xung quanh im phăng phắc, mọi người đều sững sờ trước sự thay đổi bất ngờ này.
Khuôn mặt của Sở Thu Khánh bị đánh lệch qua một bên, hai má nóng bừng đau rát.
Cô ta che bên mặt bị đánh, trong ánh mắt không thể tin được kia chứa đầy tủi hờn và khó hiểu.
“Tử Hàn… Tại sao?” Sở Thu Khánh nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn đỏ bừng tức giận, bàn tay đánh người nóng rát như phải bỏng.
Cảm giác đó, giống như một cái bàn là trực tiếp là lên trái tim anh.
Đúng vậy, tại sao?
Rõ ràng Sở Thu Khánh mới là… vợ của anh.
Thế nhưng…
Anh sững sờ, ánh mắt hơi mờ mịt, bàn tay buông xuống bên hông vô thức siết chặt lại.
“Tử Hàn!”
Mộ Kiều Dung kinh ngạc hét lên, vội vàng xông tới bảo vệ Sở Thu Khánh: “Thu Khánh là vợ của con, tại sao con có thể đánh con bé?”
Là chất vấn, nhưng lại không có sự tức giận.
Bà ta quay mặt lại nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt giận dữ, lời nói thành khẩn nhưng giọng điệu lại vô cùng chua ngoa: “Cô Tống, coi như tôi cầu xin cô đấy, cách xa người nhà của tôi một chút đi. Con trai tôi, cháu gái tôi, mỗi lần có dính líu gì tới cô thì không bị thương cũng sẽ ngã bệnh. Mọi người đều là người có mặt mũi, tại sao phải dây dưa bất chấp sĩ diện như vậy? Ầm ĩ náo loạn quá cũng không tốt cho ai cả!”