Vỉa hè công ty PL.
Tống Dương Minh lấy sữa nóng và mousse mang tới ra nhét vào tay Tống Hân Nghiên: “Mau ăn đi, chờ lát nữa nguội mất.”
Tống Hân Nghiên cầm sữa nóng nhấp từng ngụm nhỏ.
Sữa nóng trượt dọc cổ họng xuống dạ dày, cảm giác chua xót lại từ đáy lòng dâng trào, xông thẳng tới hốc mũi và đáy mắt Tống Hân Nghiên.
Hai mắt Tống Hân Nghiên nóng lên, nước mắt chảy ra.
Tống Dương Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa thấy Tống Hân Nghiên như thế đã lập tức luống cuống.
“Sao thế? Sữa nóng quá à?”
Anh vội lấy sữa khỏi tay Tống Hân Nghiên, còn chưa kịp bỏ xuống thì một cơ thể mềm ấm đã nhào vào lòng anh.
Sữa văng ra ngoài, bỏng rát ngón tay, cũng bỏng thẳng vào trái tim Tống Dương Minh.
“Hức…”
Tiếng nức nở kìm nén vang lên trong ngực anh.
Tim Tống Dương Minh như bị người ta bóp chặt: “Làm sao vậy?”
Anh buông sữa xuống, dịu dàng vỗ về tóc cô.
Tống Hân Nghiên khóc run cả người, giọng nức nở tan vỡ không chịu nổi: “Em cứ tưởng… mình… mình có thể không để ý, không bận tâm… Em cũng… cũng biết anh ấy bị ký ức giả lừa gạt… Nhưng em… em vẫn không chịu nổi ánh mắt xa lạ của anh ấy… Anh, em cảm thấy… tủi… tủi thân lắm.”
Rõ ràng có thể không yêu, chỉ là trái tim lại không nhất trí, muốn không yêu nữa, lại không cách nào thoải mái coi như không có chuyện gì như xưa.
Cô khóc như điên cuồng: “Hôm nay là ngày đầu đưa sản phẩm mới ra thị trường, phá rất nhiều kỷ lục. Đáng lẽ nên là ngày vui mừng nhất mới phải… Nhưng ánh mắt của anh ấy còn lạnh hơn băng giá… Những lời anh ấy nói… cứa tim em nhức nhối hơn cả dao cùn… Anh, em khó chịu lắm, em…”
Tống Dương Minh đau lòng không chịu nổi, đáy mắt quay cuồng tức giận và thô bạo.
Anh nỗ lực nín nhịn, kìm nén đến mức gân xanh trên trán hằn cả lên.
Nhưng giọng của anh lại dịu dàng hơn gió tháng mười: “Ngoan, đừng khóc. Nếu em khó chịu thì để anh giúp em đánh cậu ta.”
Tống Hân Nghiên vùi trong lòng anh lắc đầu.
Tống Dương Minh đau lòng đến khó thở, chua xót lan tràn như cỏ dại.
Anh khàn giọng dỗ dành cô như dỗ trẻ con: “Ừ, không đánh cậu ta. Hân Nghiên, em cũng biết đây là di chứng sau khi cậu ta bị thương mà, đâu cần để ý? Đừng buồn, Tưởng Tử Hàn yêu em như thế, nhất định sẽ khỏe lại thôi. Chờ cậu ta khỏi hẳn rồi, anh sẽ giúp em đòi về gấp bội. Mỗi giọt nước mắt em rơi vì cậu ta hôm nay, ngày sau cứ bắt cậu ta trả lại gấp đôi đi. Tim em đau phần nào chúng ta đòi ngược lại gấp mười! Không đau chết cậu ta thì tuyệt đối không mềm lòng, được không…”
Tống Dương Minh gằn mỗi một chữ đều cảm thấy tim mình như nhỏ máu.
Nhưng anh lại không cảm thấy đau, chỉ tràn đầy vô vọng và chua xót.
Tống Hân Nghiên trút cảm xúc xong cũng dần ngưng tiếng khóc lại.
Cô vẫn vùi trong lòng ngực anh gật đầu, nghẹn ngào hờn dỗi: “Em là người có thù tất báo mà, đương nhiên phải trả thù!”
Cô ngượng ngùng lau lệ, rời khỏi cái ôm của anh trai rồi lại ngồi ngay ngắn bên ghế phó lái, cầm bánh mousse lên ăn.
Tống Dương Minh thấy cô cố gắng cưỡng ép mình kiên cường, chỉ cảm thấy tim đếu sắp nổ tung đến nơi.
Nhưng đến lúc nhác thấy cô rưng rưng ăn bánh ngọt, anh lại mỉm cười.
Cách đó không xa.
John và Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa lớn công ty, từ xa nhìn chiếc xe đang sáng đèn bên trong.
Hai người đã thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra trong xe, không sót chút nào.
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn ấp ủ cơn giận, cánh môi khẽ nhếch: “John, uổng cho anh là sếp của cô ta đấy, sức quyến rũ còn thua một gã quân nhân nhập ngũ!”
John: “...”
Ôi, hôm nay ra cửa quên xem hoàng lịch rồi.
Cả một ngày trời nằm không cũng trúng đạn!
Hai mắt John trợn trắng dã cả ra: “Anh tích đức chút đi, người ta là anh em!”
Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Không chung huyết thống tính là quan hệ anh em gì?”
Nói xong, anh lại lạnh lùng lườm John: “Rốt cuộc là anh ngu hay tôi ngốc đây! Hừ!”
Tưởng Tử Hàn xoay người rời đi.
John cũng bị chọc tức không nhẹ.
Rốt cuộc là kiếm tiền không vui hay hẹn hò không sướng? Anh ta rảnh hơi không có việc gì làm xen vào chuyện vợ chồng son nhà người ta làm gì không biết!
Con mẹ nó đúng là không xung phong không chết mà!
Nếu anh ta còn xen vào chuyện vớ vẩn của hai người này nữa, anh ta chính là…!
Mà thôi, dù gì thì một người là anh em, một người là nhân viên. Không sao cả, không đáng tự rủa bản thân!
…
Lúc Tống Hân Nghiên về đến nhà đã là gần ba giờ sáng.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Cô vừa vào cửa, Khương Thu Mộc đã nhiệt tình chào đón, tặng cho cô một cái ôm hung mãnh ấm áp.
“Chụt!” Cô ấy hôn một cái vang dội: “Cục cưng, cậu quá giỏi! Chúc mừng chúc mừng!”
“Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”
Khương Thu Mộc buông cô ra: “Mau tới đây, vì chờ cậu nên tớ cũng thức theo cả đêm đấy, chưa chợp mắt tí nào luôn.”
Cô ấy kéo Tống Hân Nghiên đến sô pha ngồi, nhanh chóng vào bếp, lát sau bưng một ít đồ nhắm rượu ra, là đậu nành và lạc rang linh tinh.
“Vì chúc mừng cậu đạt được toàn thắng, tớ đặc biệt dặn dì giúp việc chuẩn bị đấy. Teng téng teng tèng, còn có cái này nữa nè!”
Là một chai Lafite.
Khương Thu Mộc vừa khui rượu vừa nói: “Tuy rằng không phải năm 82 nhưng cũng tràn đầy thành ý của tớ.”
“Đậu nành nhắm với Lafite… Khụ… Đúng là cực kỳ thành ý đấy!” Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm.
Hai người đều không có bệnh hình thức, nghiêng ngả nằm vật trên sô pha, chạm ly, bóc đậu nành.
Hình ảnh trên màn hình tivi là kênh phát sóng trực tiếp, đang phát sản phẩm mới ra mắt của PL.
Phòng trực tiếp cắt thành rất nhiều cửa sổ nhỏ, lượng tiêu thụ vẫn đang tăng lên ào ào.
Ly rượu nhanh chóng thấy đáy.
Tống Hân Nghiên muốn với tay lấy chai rượu.
Khương Thu Mộc lại nhanh hơn, cướp chai về phía mình: “Nếu còn uống nữa thì trời sáng luôn mất. Ngủ đã. Nếu cậu còn muốn uống thì mai tớ hầu cậu tới cùng luôn.”
Tống Hân Nghiên cũng không khăng khăng đòi uống, quyết đoán buông ly đứng lên.
Cô đang muốn vào phòng ngủ thì lại nghe Khương Thu Mộc cười ấm áp:
“Nghiên, có nước ngâm chân sẵn trong thùng ngâm chân rồi đấy, thả lỏng chút đi nha.”
Trong phòng đúng là có mùi thuốc ngâm chân.
Cài đặt nhiệt độ trên thùng ngâm chân vẫn đang vận hành.
42 độ tuy hơi nóng, nhưng sẽ không bị bỏng.
Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, cố nén rơi nước mắt, ôm chầm lấy Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”
“Ngủ ngon.” Khương Thu Mộc đẩy cô về phòng, sau đấy đóng cửa về phòng mình ngủ.
Tống Hân Nghiên ngoan ngoãn ngâm chân.
Sau khi bật chế độ mát xa lòng bàn chân, bỗng chốc cô như được quay lại bệnh viện cách đây không lâu.
Cũng là nửa đêm.
Tưởng Tử Hàn cưỡng ép ôm cô từ giường bệnh lên để ngâm chân.
Người đàn ông cao ngạo như vậy lại quỳ một gối trước mặt cô, hai tay nâng chân cô, không cho cô tránh thoát.
Cảnh tượng ấy tựa như mới xảy ra hôm qua, rõ ràng như vậy, như là…
Tống Hân Nghiên nở nụ cười tự giễu, khẽ than thở: “Quên đi, ký ức tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là ký ức, hiện tại khủng khiếp thế nào cũng sẽ qua thôi. Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp…”
Dù không thể tốt lên thì từ từ phai nhạt cũng sẽ ổn cả thôi.
…
Hôm sau.
Tống Hân Nghiên đúng giờ có mặt ở công ty.
Cô vừa bước chân vào bộ phận nghiên cứu và phát triển…
“Đùng!”
Một tiếng nổ vang lên.
Mảnh hoa giấy sặc sỡ bay múa đầy trời, rơi đầy người cô.
Các công nhân tăng ca cả đêm đều từ lao tới từ vị trí của mình, vây quanh Tống Hân Nghiên cười nói rôm rả.
“Cảm ơn Nghiên đã dẫn dắt mọi người chứng kiến kỳ tích.”
“Có công trạng thế này, về sau tôi có đi tới đâu cũng đúng lý hợp tình, thắt lưng có thể ưỡn thẳng tắp!”
“Số liệu tám tiếng đồng hồ đã đột phá con số tiêu thụ của mỹ phẩm cả nước trong một ngày. Quá tuyệt luôn!”
“...”