“Hân Nghiêm lấy được tư liệu về Nam Mặc Tầm từ Dạ Vũ Đình. Người phụ kia trông quá giống Hân Nghiên, chúng tôi đang nghi ngờ, có khi nào cô ta có quan hệ gì với Hân Nghiên hay không?”
Nói tới chuyện chính, cơn hoảng loạn trong đầu Cố Vũ Tùng lập tức biến mất sạch.
Anh ta nghiêm túc nói: “Trước khi anh Hàn bị thương đã từng điều tra chuyện này rồi.”
“Có điều tra ra được điều gì đáng ngờ không?” Khương Thu Mộc nghi ngờ hỏi: “Dạ Vũ Đình là bạn trai của Nam Mặc Tầm mà cũng không tra ra được gốc gác của cô ta. Nếu như đến cả Tưởng Tử Hàn cũng không tra ra được, vậy lẽ nào Nam Mặc Tầm thật sự có vấn đề sao?”
Cố Vũ Tùng suy nghĩ: “Nếu như cô muốn biết thì tôi sẽ nghĩ cách đào sâu thêm chút nữa, chắc chắn sẽ tra ra rõ ràng giúp cô.”
Khương Thu Mộc cạn lời lườm anh ta: “Phiền anh để ý rõ trọng điểm đi, chuyện này là vì tôi chắc? Chuyện này là vì người anh em của anh nhé!”
“Đúng đúng đúng, là vì anh Hàn của tôi!”
Cố Vũ Tùng dễ tính nói: “Đợi sau khi anh ấy khỏi rồi, tôi chắc chắn sẽ bảo anh ấy tự mình xin lỗi cô. Đương nhiên, cũng phải để chị dâu xả hận vì thời gian này bị anh ấy ghét bỏ, bị anh ấy nhằm vào. Phải ngược đãi hết sức vào, chúng tôi tuyệt đối không giúp đỡ.”
“Xí!”
Khương Thu Mộc khinh thường khịt mũi một tiếng: “Giúp đỡ? Tới lúc đó anh dám sao!”
Cố Vũ Tùng không phục nói: “Đương nhiên dám rồi! Tôi là loại người giúp người thân mà không màng lý lẽ như vậy sao?”
“Đương nhiên là thế rồi! Vẫn luôn là như vậy!”
“...”
Cố Vũ Tùng vừa uất ức vừa bất đắc dĩ.
Cãi nhau với Khương Thu Mộc, anh ta chưa bao giờ thắng cả.
...
Đêm trước mùng tám tháng ba.
Mấy ngày nay Tống Hân Nghiên đều đóng quân ở công ty.
Sản phẩm mới sắp ra mắt, mấy ngày nay cả bộ phận nghiên cứu phát triển và bộ phận bán hàng đều bận không ngơi chân.
Đường Vũ Diệp ôm một đống đồ tới văn phòng Tống Hân Nghiên: “Tất cả sản phẩm đặt trước và sản phẩm mới hợp tác với trung tâm mua sắm đều đã được đưa tới. Ngày mai vừa mở cửa là sản phẩm mới của chúng ta sẽ được tung ra thị trường cùng lúc cả online lẫn tại cửa hàng.”
Cô ấy mỉm cười rút một bản tài liệu đưa cho Tống Hân Nghiên: “Hàng đặt trước trên mạng cũng sẽ bắt đầu vào 0 giờ, tính đến hiện tại, đã có hàng trăm nhìn người đặt trước trên mạng. Cho dù không có số liệu mới thì thành tích hiện tại cũng đã đủ đáng mừng rồi.”
Dưới bọng mắt Tống Hân Nghiên là vết thâm tím vì nghỉ ngơi không đủ, cô nhận lấy tài liệu rồi nhanh chóng mở ra xem.
Đường Vũ Diệp đã hơn ba mươi sắp bốn mươi rồi, vừa thương Tống Hân Nghiên vừa buồn cười: “Được rồi, tất cả công tác chuẩn bị nên làm, có thể làm, chúng ta đều đã làm hết rồi, bây giờ chỉ đợi số liệu thực tế ngày mai thôi. Em cũng đừng thức nữa, mau về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn, sáng mai vừa mở mắt ra là đã có số liệu trên mạng rồi. Chắc chắn sẽ có tin tức tốt.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười mệt mỏi: “Em mới bận được có mấy ngày đâu? Người thực sự mệt là các thành viên của bộ phận nghiên cứu phát triển. Mọi người đã bận mấy tháng trời rồi, thành công hay thất bại thì phải xem kết quả lần này, đều đang trông đợi vào ngày mai. Phấn khích quá cũng không ngủ được, chẳng bằng ở lại công ty, xem số liệu thực tế trong phòng họp với mọi người.”
“Không cần xem cũng nhất định là niềm vui bất ngờ!” Đường Vũ Diệp dứt khoát nói xong, cúi về phía trước: “Em nhìn cho kỹ khuôn mặt của chị đi.”
Lại lấy điện thoại mở một bức ảnh được chụp từ mấy năm trước lên đặt cạnh mặt để so sánh.
“Nhìn ra gì chưa?”
Sau khi Tống Hân Nghiên so sánh thì gật đầu: “Hiệu quả của sản phẩm mới của chúng ta khá tốt. Nước da hiện tại của chị đã cải thiện nhiều so với trước đây rồi, tuy rằng vẫn còn các nếp nhăn nhưng trông trẻ hơn rất nhiều, quả nhiên là nước da quyết định tất cả.”
Đường Vũ Diệp gật gật đầu: “Về già có nếp nhăn là điều không thể tránh khỏi, nhưng sản phẩm của chúng ta thực sự có thể khiến người khác bỏ qua nếp nhăn! Hơn nữa chị mới dùng chưa tới một tháng đó!”
“Haiz!” Tống Hân Nghiên thở dài: “Nhưng nhiều chị em vẫn muốn chống nếp nhăn. Bây giờ ngành phẫu thuật thẩm mỹ quá hot, nâng cơ xóa nếp nhăn xóa tàn nhang, chỉ một con dao của phẫu thuật thẩm mỹ cũng có hiệu quả nhanh mà còn tốt hơn sản phẩm của chúng ta, cho nên sản phẩm của chúng ta tác động từ bên ngoài không thể nào so với phẫu thuật thẩm mỹ được, chỉ có thể tác động từ bên trong thôi.”
Đường Vũ Diệp bao che khuyết điểm một cách lý trí: “Phẫu thuật thẩm mỹ có hiệu quả nhanh chóng đến đâu cũng chỉ là bên ngoài, di chứng cũng sẽ rất rõ ràng, còn sản phẩm của chúng ta lại khiến gương mặt tỏa sáng từ trong ra ngoài, thay đổi trạng thái làn da từ bản chất!”
Mặt cô ấy tràn đầy tự tin.
Đường Vũ Diệp biết Tống Hân Nghiên không chịu về nghỉ ngơi, cô ấy cũng không khuyên nữa: “Đi thôi, nếu như đã muốn xem số liệu thực tế thì chúng ta cũng tới phòng họp đi.”
Phòng họp rộng lớn đã được để trống.
Trên những dãy bàn ghế còn lại đều đặt máy tính, mỗi nhân viên trước máy tính đều đang làm việc vừa căng thẳng vừa bận rộn.
Toàn bộ bức tường chiếu được chiếu thành nhiều phần bằng máy chiếu 3D.
Số liệu hàng đặt trước, đơn thực tế, cùng với đơn hẹn trước và tỷ lệ chuyển đổi hẹn trước mỗi mảng chiếm một phần.
Các nhân viên của bộ phận nghiên cứu phát triển, cấp cao của công ty cùng với nhân viên bán hàng đều đang đứng trước máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Chỉ là, thứ duy nhất mà mọi người có thể thấy đang nhảy số là số liệu hàng đặt trước.
Sản phẩm mới chính thức ra mắt vào 0 giờ, sau khi ra mắt thì mới thấy được những số liệu thực tế khác.
Cả công ty tăng ca, John tươi cười cho người mang cà phê và đồ ăn khuya nâng cao tinh thần tới.
Giám đốc bộ phận kinh doanh cười nói: “Anh John, anh cười như thế này khiến chúng tôi rất áp lực đấy. Nhỡ đâu tình hình bán hàng không lạc quan thì sao?”
John thờ ơ xua tay: “Nếu như sản phẩm như vậy cũng không đạt được doanh số bán hàng cao nhất, vậy thì chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối thay cho những nam nữ phù hợp với sản phẩm của chúng ta nhưng không phát hiện ra sản phẩm của chúng ta hoặc không dám dùng sản phẩm của chúng ta, không có cơ hội dùng sản phẩm của chúng ta mà thôi.”
Thời gian vẫn còn sớm, mọi người cười đùa ăn uống.
Tâm trạng của John rất tốt, từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, trước khi rời đi còn nói với mọi người với vẻ thần bí: “Mọi người cố lên, đợi lát nữa sau 0 giờ còn có một ông chủ thần bí tới phát lì xì cho mọi người đấy.”
Sự tò mò của mọi người quả nhiên bị khơi lên.
Mọi người gặng hỏi xem là ai.
John mỉm cười thần bí liếc mắt nhìn Tống Hân Nghiên rồi rời đi.
Sắp tới 0 giờ.
Bầu không khí trong phòng họp cũng dần trở nên nặng nề.
Thần kinh mọi người đều vô thức trở nên căng thẳng.
Tống Hân Nghiên nhìn đồng hồ đếm ngược, đột nhiên thấy hơi hoảng loạn, lòng bàn tay cũng dần đổ mồ hôi.
Làm sản phẩm nhiều năm như vậy rồi, cũng có nhiều sản phẩm và chuyên ngành được tung ra, nhưng cô chưa từng căng thẳng như thế này.
Cô cũng không biết mình đang căng thẳng về điều gì nữa.
Sau khi đồng hồ đếm ngược phát ra một tiếng “tùng” thì hoàn toàn dừng lại.
Số liệu trên tường chiếu bắt đầu nhảy lên.
Lúc này Tống Hân Nghiên lại đột nhiên nhắm mắt lại.
Xung quanh rất im lặng, tất cả mọi người đều đang nín thở.
Căng thẳng và áp bức vô hình xâm nhập vào cơ thể Tống Hân Nghiên từ lỗ chân lông.
Các giác quan được phóng đại, nhưng tư duy lại bị kéo đi.
Cô nhìn thấy vô số khoảnh khắc bản thân một mình nghiên cứu về mỹ phẩm đồ chăm sóc da trong những năm qua.
Thấy mình tăng ca trong phòng thí nghiệm đến tận khuya, nhớ tới nỗi mất mát và chán nản ùa vào trong lòng không kịp phòng bị mỗi khi sản phẩm thất bại, nhớ tới sự vui mừng khiến người ta phải ứa nước mắt khi thí nghiệm thành công …
Cô dùng cánh tay, dùng tay, cùng cổ, dùng mặt, thậm chí dùng cơ thể... để thử cảm nhận hiệu quả của sản phẩm hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng tất cả cảnh tượng đều hội tụ thành một khuôn mặt.
Khí thế mạnh mẽ lạnh lùng mà đẹp trai, khiến người lạ không dám đến gần.
Là Tưởng Tử Hàn.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, trong giọng điệu lạnh nhạt còn có sự mỉa mai không hề che giấu: “Ngu không tả nổi!”
Là mỉa mai cô lấy cơ thể mình ra để làm thí nghiệm.