Hôm nay Tống Hân Nghiên trốn việc.
Cô không để ý nổi tới chuyện đi làm nữa, sau khi gọi điện thoại xong liền dẫn theo mẫu tóc tới Bệnh viện Quân khu.
Sau khi mẫu tóc được đưa vào khoa giám định, cô vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa, nhìn bên trong làm xét nghiệm qua vách kính, cứ thế đứng hơn ba tiếng đồng hồ.
Trước khi có kết quả, Tống Dương Minh cũng chạy tới đây.
Hai người nhìn vào cột kết quả xét nghiệm cuối cùng điền kết luận không khớp, đứng đối diện nhau im lặng một hồi lâu.
“Hân Nghiên...” Tống Dương Minh lo lắng phá vỡ sự im lặng.
“Ha ha...” Tống Hân Nghiên cười khẽ một tiếng, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Anh, em không sao đâu. Đây vốn dĩ chỉ là suy đoán lung tung của em thôi, không phải kết quả cũng không có gì bất ngờ sao? Trên đời này, nào có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ...”
Tống Dương Minh lại không biết phải nói gì.
Bàn tay to lớn của anh ấy đặt lên đầu em gái vỗ về an ủi: “Ngày đó sẽ đến, nhất định em sẽ tìm được con của mình thôi.”
Tống Hân Nghiên thở ra một hơi dài, nụ cười trở nên chua xót: “Em biết. Thực ra chuyện hôm nay... vẫn là bản thân em quá nôn nóng, vừa nghĩ tới đã làm ngay. Thôi vậy...”
“Xoẹt!”
Kết quả xét nghiệm bị cô xé làm hai, vứt vào trong thùng rác.
...
Tống Thanh Hoa từ nước ngoài trở về, vừa tới sân bay đã nhận được một cuộc gọi.
Sau khi nghe đối phương nói xong, mặt bà ta tối sầm ngay lập tức, cất điện thoại rồi đi theo hướng đã định.
Một chiếc xe lái tới dừng trước mặt bà ta.
Tống Thanh Hoa sầm mặt bước lên xe.
Người lái xe là Tưởng Diệc Sâm.
Không đợi Tống Thanh Hoa ngồi vững, anh ta đã đạp xuống chân ga.
Chiếc xe “vút” một tiếng vọt đi.
Sắc mặt Tống Thanh Hoa lạnh lùng âm trầm, quay đầu sang hung dữ hỏi: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để Tống Hân Nghiên nghi ngờ thân phận của Tưởng Minh Triết?”
Tưởng Diệc Sâm bực bội nhíu mày lại: “Tôi còn đang định hỏi bà đây. Rốt cuộc bà đã nói gì với Tống Hân Nghiên vậy? Vậy mà để cô ta bắt đầu nghi ngờ thân thế của Minh Triết!”
Tống Thanh Hoa sững sờ một lúc, lửa giận trong lòng càng thêm dữ dội: “Tôi thì nói gì với cô ta được? Tôi là loại người ngu ngốc đến mức tung ra con át chủ bài với cô ta à?”
Tưởng Diệc Sâm cũng sững sờ: “Nếu không phải tại bà thì sao cô ta lại nghi ngờ chứ?”
Tống Thanh Hoa cau đầu lông mày lạnh lùng: “Sao mà tôi biết được! Chắc chắn không phải tôi khiến cô ta nghi ngờ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi biết rất rõ ràng. Thằng bé là con át chủ bài cuối cùng trong tay chúng ta, tôi không thể để nó bị lộ nhanh như vậy được.”
Nói thật, Tưởng Diệc Sâm chẳng hề tin những lời lẽ đanh thép này của Tống Thanh Hoa.
Dù sao thì hai người bọn họ mỗi người một ý xấu, cũng không phải không thể lợi dụng lẫn nhau.
Hơn nữa, thân phận của Tưởng Minh Triết mới là vũ khí cuối cùng đối với anh ta, là vũ khí cuối cùng để có được Tưởng Thị.
Mà Tưởng Thị lại chẳng là cái thá gì đối với mụ điên Tống Thanh Hoa này cả!
Trong xe im lặng.
Tống Thanh Hoa cau mày hỏi: “Chuyện đã xảy ra rồi, giờ chúng ta có vội vàng cứu chữa cũng không có ích lợi gì, cậu giải quyết thế nào rồi?”
Tưởng Diệc Sâm cũng hoàn hồn, che giấu cảm xúc thật sự của mình, bình tĩnh đáp: “Từ sau khi Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết quen biết nhau, quan hệ của hai đứa bé này đã vô cùng tốt rồi, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Trong nhà còn có bà cụ ở đó, tôi muốn tách hai đứa nó ra cũng không thể làm quá rõ ràng được. Cho nên đã dặn dò tài xế và bảo mẫu trông trẻ ở nhà kêu bọn họ trông chừng hai đứa bé này. Không ngờ lại nhìn ra được chút vấn đề.”
Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Vào hôm Tết Nguyên tiêu, hai nhóc kia lấy cớ tới hiệu sách lén đi gặp mặt Tống Hân Nghiên. Khi tôi nhận được tin tức lập tức cho bảo mẫu đi đón người về. Nhưng bảo mẫu nói rằng lúc bà ta qua đó, hình như Tống Hân Nghiên đang hỏi Tưởng Minh Triết chuyện liên quan tới mẹ ruột của thằng bé...”
Sắc mặt Tống Thanh Hoa cực kì khó coi: “Thằng con rẻ mạt kia của cậu muốn có mẹ ruột thì cậu cứ cho nó một người ‘mẹ ruột’ đi, chẳng phải là được rồi sao.”
“Làm gì có chuyện đơn giản như thế!”
Tưởng Diệc Sâm nghiến răng: “Thằng nhóc đấy vô tâm lắm, trước khi quen Tưởng Minh Trúc thì cả ngày đều chìm đắm trong thế giới của mình. Đừng nói là không có mẹ ruột, không có tôi thì nó vẫn có thể sống thành dáng vẻ nó muốn. Là tại con ranh Tưởng Minh Trúc kia, nó lừa thằng nhóc này nhổ tóc xuống, gọi nhân viên chuyển phát trực tiếp gửi cho Tống Hân Nghiên. May mà tôi phát hiện kịp thời, giữa đường tìm được hộp chuyển phát đổi tóc để bên trong đó...”
Khốn thật, đúng là nói vòng vo tam quốc.
Tống Thanh Hoa cười khẩy trong lòng, ngoài mặt thì khen ngợi chân thành: “May mà cậu nhạy bén, nếu không lần này để Tống Hân Nghiên biết được chân tướng thì bao nhiêu kế hoạch của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển hết.”
Tâm trạng của Tưởng Diệc Sâm cũng chẳng tốt hơn vì được khen ngợi: “Nếu như Tống Hân Nghiên đã nghi ngờ thân phận của thằng bé, vậy thì tôi phải lên kế hoạch cẩn thận về hai đứa bé này, xem nên lợi dụng như thế nào. Lần này là Tưởng Minh Triết, lần trước Tưởng Minh Trúc ở Hải Thành cũng như vậy, suýt chút nữa bị Tống Hân Nghiên nhận ra, vẫn là tôi cưỡng chế tiêm một mũi thuốc mất trí nhớ cho Cố Vũ Tùng mới miễn cưỡng đè được chuyện này xuống. Nhưng trong lòng tôi cũng không rõ mũi thuốc kia có thể duy trì được bao lâu... Những chuyện này đều là những quả bom chìm, chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Tống Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng âm độc: “Cho dù có thực sự biết cũng không sao cả. Nếu như Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn không ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ chúng nó có thể hưởng thụ được bao nhiêu hạnh phúc vui vẻ mà con cái mang tới, thì sau này sẽ phải chịu đựng đau khổ gấp mười gấp trăm lần!”
Quân cờ không kiểm soát được chỉ có thể là đồ vứt đi thôi!
Giọng nói bà ta lạnh lùng âm hiểm, giống như một con rắn độc chuẩn bị tấn công con mồi bất cứ lúc nào.
Tưởng Diệc Sâm đột nhiên rùng mình, bàn tay cầm vô lăng cũng vô thức siết chặt lại.
Anh ta kìm nén sự hoảng sợ đang dâng lên trong lòng, ép mình bình tĩnh lại: “Tôi không cần biết bà muốn làm gì, tôi sẽ không xen vào đâu. Tôi cũng tự biết quan hệ với bà không thể để lộ, cũng chẳng thể kéo dài mãi được. Cho nên yêu cầu của tôi không cao, tôi chỉ muốn Tưởng Thị, còn những chuyện khác tự bà xem xét rồi làm đi!”
Tống Thanh Hoa nhướng mày, vẻ âm hiểm trên mặt rút đi.
Bà ta cười khẽ, đột nhiên nghiêng người sang vặn mặt Tưởng Diệc Sâm qua hôn một cái: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
Chiếc xe đang lao nhanh vẽ một quỹ đạo hình chữ S trên đường.
Tưởng Diệc Sâm suýt chút bị dọa cho chết khiếp, sắc mặt trắng bệch: “Tôi vẫn đang lái xe đấy!”
Tống Thanh Hoa lại bật cười ha ha, vẻ mặt đầy điên cuồng: “Tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì. Dù có chết thì cũng có tôi chết cùng cậu cơ mà.”
Sống lưng Tưởng Diệc Sâm toát mồ hôi lạnh, hô hấp đột nhiên loạn lên.
...
Tưởng Thị.
Tưởng Tử Hàn từ phòng họp trở về văn phòng.
Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Cố Vũ Tùng và Cung Hàn Tuấn đang ngồi thoải mái ở chỗ tiếp khách trong văn phòng anh.
Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Hai người tới đây làm gì?”
Anh đi tới ngồi xuống bàn làm việc.
Cố Vũ Tùng ra hiệu với Cung Hàn Tuấn.
Cung Hàn Tuấn thở dài cam chịu, đứng dậy bước về phía bàn làm việc: “Không phải cậu hẹn tôi tới đây, nói rằng gần đây cậu ngủ không ngon, muốn tôi khám cho cậu hay sao?”
Tưởng Tử Hàn ngẫm một cái là biết chắc chắn đám Cố Vũ Tùng giở trò.
Anh sầm mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng: “Các cậu thực sự coi tôi là bệnh nhân đấy à?”
Ánh mắt chuyển sang Cung Hàn Tuấn: “Theo cậu thấy thì tôi đang mắc bệnh tâm thần chứ gì! Hay là người có khả năng mắc bệnh tâm thần?”
Cung Hàn Tuấn cũng quay đầu trừng Cố Vũ Tùng.
Tất cả đều là ý tưởng tầm bậy của cái tên này.