John bắt đầu không ngừng nói về những đổi mới do Tống Hân Nghiên mang lại cho PL.
“Từ khi vào tổ chức, phòng nghiên cứu phát triển vốn dĩ đã rất mạnh mẽ của tôi được phát triển vượt bậc nhờ sự dẫn dắt của cô ấy. Mà đó vẫn chưa là gì hết, cô ấy mới vào công ty chừng một tháng mà đã đưa ra sản phẩm mới cho tôi rồi. Người anh em, anh biết sản phẩm mới của chúng tôi được chào đón thế nào không? Nó còn chưa chính thức phát hành, chỉ riêng đơn đặt trước thôi đã phá vỡ tất cả kỷ lục bán hàng xuất sắc ở thị trường nước Z của tôi ngần ấy năm qua! Một người như thế…”
Tưởng Tử Hàn càng nghe thì sắc mặt càng đen.
Cuối cùng anh không nhịn nổi nữa: “Tôi kêu anh đuổi cô ta ra khỏi thủ đô chứ không phải ngồi đây nghe anh khen cô ta! Bây giờ anh không hiểu ngôn ngữ nước Z nữa à?”
“Chậc!”
John ở bên kia điện thoại liếc xéo ghét bỏ: “Nghe hiểu, không phải chỉ đuổi việc thôi sao. Nhưng tôi không có tư cách này, không làm chủ được.”
“Anh…”
“Người anh em, anh đó, nên bình tĩnh lại chút đi.”
John nói đầy ẩn ý ngắt lời anh: “Bây giờ Tống Hân Nghiên không chỉ là CTO của công ty tôi mà còn là một trong những cổ đông có quyền phát biểu nữa. Người ta không làm sai, cũng không gây hại đến công ty, tôi lấy quyền gì mà đuổi cô ấy?”
Tưởng Tử Hàn tức ngực vì bị chặn họng: “Vậy để cô ta phạm sai lầm đi!”
John ở bên kia điện thoại: “…”
Ba người Cố Vũ Tùng nghe toàn bộ cuộc đối thoại: “…”
Tưởng Tử Hàn tức giận cúp điện thoại.
Ba người Cố Vũ Tùng quay sang nhìn nhau.
Họ đã liệu trước kết quả này từ lâu rồi.
“Khụ!”
Cố Vũ Tùng ho nhẹ một cái rồi cẩn thận lên tiếng: “Anh Hàn, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát được không?”
“Cút!”
Tưởng Tử Hàn tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, bây giờ chỉ cần vừa chạm vào là bùng nổ ngày.
Cố Vũ Tùng sờ mũi, nhìn Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo, ý bảo hai người lên đi.
Lục Minh Hạo nhanh trí thụt người vào sô pha.
Lúc này lão Tưởng giống hệt núi lửa, anh ta còn lâu mới ló mặt làm bia đỡ đạn.
Tô Thần Nam suy nghĩ một lúc, vươn tay ra với Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng đần mặt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng kịp, vội vàng lấy những tài liệu đã được ba người chuẩn bị trước đó ra.
Tô Thần Nam nói: “Tử Hàn, anh có nghĩ tới tại sao chỉ có duy nhất chuyện này là chúng tôi không nghe theo yêu cầu của anh không?”
Tưởng Tử Hàn không nói lời nào.
Cố Vũ Tùng vội vàng mở xấp tài liệu đó ra, bày từng tập lên trên.
Có văn bản, có cả hình ảnh.
Đủ loại hình ảnh được bày ra trên bàn trà.
Cố Vũ Tùng thở dài: “Những thứ này đều là lý do của chúng em! Anh Hàn, anh xem chúng trước đi đã, nếu sau khi xem xong mà anh vẫn còn muốn làm thế thì em tuyệt đối không có ý kiến, chắc chắn sẽ đuổi người giúp anh. Đừng nói thủ đô, cho dù là nước Z hay cả trái đất, em cũng có cách làm cô ấy biến mất. Nhưng mà anh có chắc mình thật sự muốn làm như vậy không?”
Tưởng Tử Hàn đứng cách đó mấy bước, nhìn từng tấm hình đang được bày ra.
Thị lực của anh rất tốt, mặc dù không tốt đến mức nhìn thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên bức ảnh, nhưng nhìn người trong ảnh thì không thành vấn đề.
Đó là ảnh anh và… Tống Hân Nghiên.
Tưởng Tử Hàn không kìm lòng được mà tới gần, ngồi lại sô pha rồi từ từ nhìn từng tấm ảnh một.
Có ảnh cô và anh chụp cùng nhau, cũng có ảnh một mình cô, còn có ảnh chụp chung của anh, Minh Trúc và cô…
Anh lướt qua từng bức ảnh, cuối cùng dừng lại một quyển sổ màu đỏ thẫm.
Đó là một giấy chứng nhận kết hôn được giữ gìn rất tốt.
Nó còn mới coóng như thể chưa từng có ai mở ra.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tưởng Tử Hàn vươn tay rồi cầm giấy chứng nhận kết hôn đó lên.
Sổ kết hôn đỏ thẫm được mở ra, thứ ập vào mắt đầu tiên chính là bức ảnh chân dung cỡ lớn của anh và Tống Hân Nghiên đang dựa vào nhau nằm nổi bật trên phông nền đỏ thẫm.
Tống Hân Nghiên nở nụ cười tươi như hoa, còn anh thì khẽ nhếch môi lên.
Mặc dù không thể nhìn ra quá nhiều cảm xúc trong đó, nhưng vẫn cảm nhận được lúc chụp bức ảnh này, họ không bài xích lẫn nhau.
Tưởng Tử Hàn sững sờ.
Một lúc sau, anh mới dời mắt sang trái.
Người được cấp chứng nhận: Tưởng Tử Hàn.
Ngày tháng đăng ký: …
Xuống dưới nữa là một con dấu màu đỏ đã mất hiệu lực.
Con ngươi của Tưởng Tử Hàn co rút lại.
Anh nắm giấy chứng nhận kết hôn đã mất hiệu lực, tiếp tục xem những thứ khác.
Có rất nhiều tấm ảnh khác nhau, nào là hình chụp thân mật của họ trong căn nhà ở Hải Thành, cũng có ở nhà trẻ của Tưởng Minh Trúc, anh và Tống Hân Nghiên dẫn con chơi trò chơi gia đình như những cặp cha mẹ bình thường.
Anh ở trong tấm ảnh khác hoàn toàn với anh thường ngày, anh khẽ nhếch môi, nhìn Tống Hân Nghiên bằng đôi mắt sáng ngời.
Tưởng Tử Hàn đặt hình xuống, lật xem những tài liệu kia.
Có giấy kết hôn của họ, cũng có cả đơn ly hôn, cuối cùng là bệnh án sinh non của Tống Hân Nghiên…
Nhưng không chỉ có một bản!
Một bản ở Hải Thành, một bản ở thủ đô.
Hô hấp của Tưởng Tử Hàn dần dần trở nên nặng nề, sắc mặt từ từ trắng bệch, biểu cảm còn khó coi hơn khi tức giận vừa rồi.
Tô Thần Nam bình tĩnh kể lại quá khứ của anh và Tống Hân Nghiên: “… Anh nhớ mình vì che chở cho Tống Hân Nghiên nên bị thương ở đầu nhưng quên mất tại sao mình lại che chở cô ấy. Từ lúc tỉnh lại sau cơn hôn mê, trí nhớ của anh trở nên hỗn loạn nên xuất hiện tình trạng nhầm lẫn, chuyển tình cảm của mình đối với Tống Hân Nghiên sang cho Sở Thu Khánh. Tử Hàn, người mà anh vẫn luôn yêu thương là Tống Hân Nghiên, Sở Thu Khánh mới là người nghĩ đủ cách để được cưới anh nhưng lại bị anh từ chối. Chuyện kết hôn giữa anh và cô ta cũng là giả, với Tống Hân Nghiên mới là thật, có điều hai người đã ly hôn rồi…”
Tưởng Tử Hàn từ từ bình tĩnh trở lại, nghe Tô Thần Nam nói với gương mặt vô cảm, động tác lật xem tài liệu trên tay chưa từng dừng lại chút nào.
Tài liệu ngừng lại ở một trang.
Cố Vũ Tùng liếc nhìn thì thấy trên đó ghi lại những việc anh đã làm cho Tống Hân Nghiên khi cô ở bệnh viện.
Bên trên còn dán một bức ảnh.
Trong bức ảnh, gương mặt của Tống Hân Nghiên hờ hững lạnh tanh, Tưởng Tử Hàn ngồi xổm quỳ một gối trước mặt cô, hai tay giữ chặt chân cô, không để cô rút chân ra khỏi bồn ngâm chân.
Cố Vũ Tùng nói: “Sau lần sảy thai thứ hai, cơ thể Tống Hân Nghiên bị hủy hoại đến mức chân lạnh như băng, anh nghe lời dặn của bác sĩ dùng nước nóng ngâm chân cho cô ấy. Nhưng khi đó, giữa hai người hiểu lầm quá sâu, có lẽ cô ấy còn ước gì có thể cắn anh hai nhát nữa…”
Tô Thần Nam lướt nhìn bức ảnh đó thì cười khẽ, giọng điệu bình tĩnh: “Anh lấy cái bồn đó ở cửa hàng của tôi. Hơn nửa đêm nên cửa hàng đóng cửa không bán nữa, anh gọi một cú điện thoại đánh thức tôi dậy để tôi kêu người đến mở cửa cho anh, chỉ vì lấy một cái bồn ngâm chân.”
Cố Vũ Tùng nói tiếp: “Anh Hàn, một số bức ảnh này lấy từ trong điện thoại của chúng em, một số được chụp từ camera giám sát, còn số khác là do các mấy tay săn ảnh chụp được…”
Đã không cần làm rõ tấm ảnh chụp lén đó là tấm nào nữa.
Bởi vì Tưởng Tử Hàn đã cầm nó trong tay.
Anh lạnh lùng nhìn bức ảnh.
Trong ảnh, vẻ mặt của anh lạnh lùng, còn sắc mặt Tống Hân Nghiên thì ửng hồng, mặt mày quyến rũ.
Người phụ nữ đó mập mờ dang chân ngồi trên đùi anh, đôi môi đỏ mọng sưng lên, vừa nhìn đã biết mới làm chuyện xấu!
Gân xanh trên trán Tưởng Tử Hàn nhảy lên, sắc mặt từ tối sầm chuyển thành tức giận, vô cùng phức tạp.
Lục Minh Hạo chậc chậc vài cái, cảm thán: “Anh mượn việc công, chuốc say người ta rồi ôm vào lòng mà sàm sỡ người ta, chuyện này đã từng lên hot search, vì đè chuyện này xuống giúp anh mà phải tốn rất nhiều công sức đấy.”
Ba anh em họ, anh một câu tôi một câu kể hết những chuyện đã xảy ra kết hợp với hình và tài liệu cho anh nghe.
Chẳng những họ kể về những chuyện của anh và Tống Hân Nghiên, còn kể lại xích mích giữa anh với Sở Thu Khánh.
Đợi khi nói xong, ba người mong chờ nhìn Tưởng Tử Hàn, đợi phản ứng của anh.
Tưởng Tử Hàn không còn tức giận nữa.
Nhưng sắc mặt của anh lại rất khó coi, từ đầu đến cuối đều im lặng.
“Kể xong rồi à?” Một lúc sau, anh mới hờ hững ngước mắt nhìn ba anh em họ.
Ba người Lục Minh Hạo đều hoang mang.
Hình như phản ứng này hơi sai sai thì phải.
“Kể… kể xong rồi ạ.” Cố Vũ Tùng vô thức trả lời.
“Ha!” Tưởng Tử Hàn lạnh lùng cười mỉa một tiếng, khẽ ném hình và tài liệu đó lên bàn trà: “Quả nhiên Thu Khánh nói không sai.”