Đường Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cứng đờ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Anh, đi thăm ông nội với em một chuyến đi.”
“Được.”
Tống Dương Minh đáp lại, sau đó lập tức kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi nhà.
Bóng dáng hai anh em biến mất ở ngoài cửa.
Cơ thể của Đường Ngọc Linh vẫn luôn ngồi thẳng lưng cứng nhắc giờ lại mềm nhũn, nằm dài trên ghế sofa.
Bà ta thở ra một hơi dài, vỗ tim nói: “Làm tôi sợ muốn chết, sau khi Tống Thanh Hoa biết sẽ không trả thù tôi chứ?”
Tống Quốc Dũng giận dữ liếc nhìn bà ta: “Hân Nghiên đã đồng ý sẽ không bao giờ nói ra thì chắc chắn sẽ không nói. Còn Dương Minh, bên trong nó vẫn có đức tính của một người lính, nói là làm, nó càng sẽ không nói ra.”
Mặc dù ông ta không phải là người ba tốt, nhưng đối với con cái mình, ông ta vẫn hiểu rất rõ.
“Anh em bọn nó đều là những đứa trẻ ngoan biết giữ lời!”
…
Sau khi Tống Mỹ Như trở về, trong phòng khách đã không còn ai.
Cô ta rón rén đi tới chỗ sofa, lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng chạy về phòng, đeo tai nghe lên, bắt đầu nghe nội dung ghi âm.
Mặc dù nghe xong không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói gì, nhưng từ lời trong ý ngoài, cô ta nghe được tin tức gây bất lợi cho Tống Thanh Hoa.
Tống Mỹ Như sững sờ ngay tại chỗ, trong lòng lập tức đấu tranh!
Nhà họ Tống có người thân của cô ta, nhưng Tống Thanh Hoa lại có tiền bạc và quyền lực tuyệt đối.
Cô ta muốn thành người xuất chúng nổi bật, vậy Tống Thanh Hoa chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, đáng tin nhất!
Tống Mỹ Như đấu tranh mất mấy giây, sau đấy lập tức đưa ra quyết định, gọi điện thoại xuyên đại dương cho Tống Thanh Hoa.
Điện thoại vừa kết nối, cô ta đã lập tức lên tiếng: “Cô, chừng nào cô về nước? Cháu có chuyện rất quan trọng phải nói với cô.”
“Phải qua một thời gian nữa.” Tống Thanh Hoa hờ hững nói: “Có chuyện gì có thể nói qua điện thoại luôn.”
Trong mắt Tống Mỹ Như hiện đầy vẻ mưu mô, cô ta suy nghĩ một chút, sau đó lập tức nói: “Cũng không phải chuyện gì quá gấp. Đợi cô về nước rồi gặp mặt thì cháu sẽ nói với cô.”
Tống Thanh Hoa không thèm để ý đến mưu kế của cô ta, bà ta ừ xong liền cúp điện thoại.
Tống Mỹ Như chưa bao giờ lọt vào mắt Tống Thanh Hoa.
Mặc dù Tống Hân Nghiên hận bà ta, nhưng so về năng lực, bà ta càng tán thưởng con bé cứng đầu kiêu ngạo Tống Hân Nghiên kia hơn.
Khi nào có thể hoàn toàn khiến Tống Hân Nghiên nghe lời để bà ta sử dụng, như vậy sẽ càng tốt hơn.
…
Nghĩa trang Thượng Minh Viên.
Tống Hân Nghiên đặt bó hoa cúc trắng mà cô mang tới lên trước bia mộ: “Ông nội, cháu và anh trai tới thăm ông đây.”
Cô nhìn tấm ảnh của ông cụ cười hiền lành trên bia mộ, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hân Nghiên lớn rồi, đã có thể tự chăm sóc cho mình, ông yên tâm được rồi nha ông.”
Tống Dương Minh biết cô có rất nhiều lời muốn nói với ông cụ, anh đi qua một bên, nhổ cỏ bên cạnh mộ của ông cụ.
Tống Hân Nghiên ngồi xuống, lấy khăn tay ra lau di ảnh của ông cụ: “Một năm nay, cháu gái đã trưởng thành rất nhiều, sau này sẽ cố gắng đạt được nhiều thành tựu hơn nữa, cháu sẽ không để ông nội thất vọng đâu. Còn nữa…”
Giọng nói của cô trở nên khàn khàn: “Cảm ơn ông nội đã yêu thương và chăm sóc cháu hai mươi mấy năm qua, cho cháu sự ấm áp của gia đình, cháu rất hạnh phúc…”
Cổ họng trở nên tắt nghẹn, mi mắt cũng đong đầy ánh nước.
Tống Hân Nghiên cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Bả vai đột nhiên nặng trĩu.
Cô ngẩng đầu, thấy Tống Dương Minh không biết đã đến bên cạnh mình từ lúc nào.
Tống Dương Minh ôm lấy vai cô, ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện với di ảnh của ông cụ đang mỉm cười hiền từ: “Ông nội, ông yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ không để Hân Nghiên phải chịu thiệt thòi đâu. Cháu sẽ bảo vệ cho em ấy.”
Hoàn thành những chuyện ông muốn làm nhưng chưa thể làm xong.
Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót.
Cô hít một hơi, ra vẻ thoải mái mỉm cười: “Ông nội đâu phải không yên lòng về chuyện này, ông không yên lòng chuyện chung thân đại sự của anh đấy. Anh là người giỏi nhất trong số cháu trai cháu gái của ông nội, so với những người khác, ông càng hy vọng nhìn thấy anh mau chóng kết hôn, sinh con.”
Bị em gái trêu ghẹo, Tống Dương Minh cũng không giận.
Anh cưng chiều vuốt ve mái tóc cô: “Ừ, trước khi anh nghĩ đến bản thân mình thì có thế nào cũng phải lo liệu cho bảo bối quan trọng nhất trong nhà chúng ta trước đã. Nếu không anh làm sao có tâm trạng đó được?”
Khóe môi Tống Hân Nghiên mấp máy, đột nhiên cô cũng không biết nói gì cho phải.
Mặc dù thế giới này rất tồi tệ, nhưng trước kia có ông nội, bây giờ có anh trai thương yêu cô, cô rất thỏa mãn.
Rất hạnh phúc.
Lúc hai người rời khỏi nghĩa trang thì đã gần chạng vạng.
Mùa đông Hải Thành cứ như chưa bao giờ tỉnh ngủ, ban ngày thì tối tăm xám xịt, chạng vạng tối thì mây đen càng ùn ùn kéo tới, gió lạnh thét gào.
Nhiệt độ không quá thấp, nhưng lại cực kỳ lạnh và ẩm ướt.
Tống Hân Nghiên đút tay vào túi áo khoác để giữ ấm.
Tống Dương Minh cởi khăn quàng cổ của mình quàng lên cổ cô: “Những lời mẹ nói hôm nay, em cảm thấy có thể tin được mấy phần?”
Tống Hân Nghiên không từ chối chiếc khăn quàng cổ của Tống Dương Minh, cảm giác ấm áp trên cổ lập tức tiếp sâu vào đáy lòng.
Cô nói: “Có thể tin được hết.”
Tống Dương Minh nhíu mày.
Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Những lời đó, mặc dù chứng thực suy đoán trước đó của anh nhưng nội dung thực tế thì chúng ta không biết một chút nào cả. Chuyện năm đó của ba mẹ ruột em, có lẽ thật sự cũng có liên quan đến việc Tống Thanh Hoa bán tin tức, cũng có thể là trên người ba mẹ em có thứ mà Tống Thanh Hoa có thể bán. Nói chính xác hơn là, hẳn là ba em có giá trị đối với Tống Thanh Hoa, còn mẹ của em thì chỉ là chịu liên lụy. Nếu không Tống Thanh Hoa sẽ không thể nào buông tha cho mẹ em dễ dàng như vậy được.”
Nhưng những thứ này cũng chỉ là suy đoán của cô thôi.
Có điều, tốt xấu gì thì bây giờ cũng coi như có phương hướng rồi.
Tống Dương Minh đột nhiên siết chặt bả vai Tống Hân Nghiên, kéo cô quay lại, trịnh trọng nói: “Hân Nghiên, đồng ý với anh, cho dù có chuyện gì cũng không được tùy tiện đi tìm Tống Thanh Hoa. Từ những chuyện xảy ra gần đây, không khó để nhận ra người phụ nữ kia chính là kẻ điên, bà ta không biết sợ gì cả. Hơn nữa, quan trọng nhất là bây giờ chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào…”
“Anh!”
Sự lo lắng của Tống Dương Minh khiến Tống Hân Nghiên đau lòng không thôi.
Cô cảm động trấn an anh ấy: “Anh, anh yên tâm, bây giờ em đã qua độ tuổi bốc đồng rồi.”
Quan trọng nhất là, trước đó em đã làm quá nhiều việc bốc đồng, nhưng không có chuyện nào tốt cả.
Câu nói ngã một lần khôn hơn một chút vẫn rất đúng đối với cô.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, em cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Tống Thanh Hoa. Anh, em sẽ không cho Tống Thanh Hoa bất cứ một chút lợi ích nào. Bà ta muốn trao đổi, bà ta muốn lấy được tin tức hữu dụng, em có chết cũng sẽ không nói cho bà ta. Đừng nói đến chuyện tìm bà ta, bây giờ nhìn thấy bà ta em cũng sẽ đi đường vòng. Thế nhưng, nếu sau này để em nắm được cơ hội, em tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bà ta đâu!”
Tống Dương Minh đã hoàn toàn thất vọng về người cô này.
Nghe Tống Hân Nghiên nói những lời này, anh không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
“Em hiểu thì tốt rồi.”
Anh hơi bất lực: “Anh không thể ở bên cạnh bảo vệ em mọi lúc được, bây giờ Tưởng Tử Hàn lại trở thành như vậy, em…”
Tống Dương Minh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tống Hân Nghiên cũng trở nên buồn bã.
Cô cố gượng cười: “Không sao. Em cũng không phải đứa nhỏ không biết gì, em có thể tự chăm sóc được cho mình.”
Tống Dương Minh cũng không được an ủi, anh đau lòng cho cô đến mức tim thắt lại.
Hai người lên xe.
Tống Hân Nghiên bảo anh đưa cô đến khách sạn.
Tống Dương Minh không phản đối, mỉm cười bao dung: “Biết em sẽ không ở nhà, anh đã sắp xếp xong hết rồi.”
Xe chạy thẳng về phía khách sạn.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp: “Anh, cảm ơn anh.”
Cô ngừng một lúc rồi lại nói: “Em đã đặt vé ngày mai quay về thủ đô rồi, sẽ không ở lại đây cùng anh nữa. Mấy năm qua anh vẫn luôn ở trong quân đội, ăn Tết cũng rất ít khi về nhà. Năm nay không ăn Tết trong quân đội thì lại theo em ở nước ngoài, cũng may Tết Nguyên tiêu vẫn chưa qua, anh ở nhà đến qua Tết Nguyên tiêu rồi hẵng đi.”