Tống Hân Nghiên lại kinh ngạc một lần nữa.
Ánh mắt say đắm của Khương Thu Mộc dán chặt lên bóng dáng người đàn ông đang bận rộn trong bếp: “Nghiên, cậu đừng có cảm động làm gì, tớ không đến vì cậu đâu, tớ đến vì anh Dương Minh thôi.”
Người trong lòng của cô ấy cô đơn đón Tết với em gái ở nước ngoài, cô ấy không nỡ.
Lén trốn khỏi nhà chỉ vì tâm trạng muốn cùng đón Tết với người trong lòng của mình, đúng là vừa chua xót mà cũng lại ngọt ngào.
Tống Hân Nghiên im lặng, không bàn luận thêm gì với tình cảm của người bạn thân với anh cả mình: “Trong khoảng thời gian bọn tớ rời đi, tình hình trong nước thế nào rồi?”
Khương Thu Mộc biết cô đang hỏi tới chuyện gì.
Cô ấy cầm mấy quả óc chó lên “Tách! Tách! Tách!” vài tiếng, cố đè lại ngữ điệu trào phúng, nói: “Hai vụ án đầu độc đều đã có phán quyết. Nhà họ Dạ quả thật rất có bản lĩnh, ba người phụ nữ nhà đó đều được thả ra. Nói là phán hai đến ba năm tù, thế mà bà mẹ nó chứ, kết quả tất cả đều là hoãn thi hành hình phạt. Chỉ có cái cô Ninh Bội kia thì bị phán năm năm, thi hành ngay lập tức…”
Tống Hân Nghiên im lặng: “Kết quả này cũng không bất ngờ.”
“Không bất ngờ cái beep!”
Khương Thu Mộc tức giận đến mức văng tục, cô ấy theo bản năng nhìn về phía phòng bếp, giọng nói cố ý hạ thấp xuống: “Nghe nói mọi thứ đều do Tống Thanh Hoa ở bên trong nhúng tay vào.”
Tống Hân Nghiên cười cười: “Chẳng sao cả. Bất kể bà ta có nhúng tay thế nào thì ba mẹ con nhà họ Dạ kia bây giờ đều là người có tiền án. Dù có hào nhoáng đến đâu thì trong vòng giao thiệp của bọn họ, trước sau gì họ đều mất hết thể diện.”
Khương Thu Mộc tức muốn nổ phổi, oán hận nhét quả óc chó vào miệng cắn mạnh: “Cậu và Minh Trúc chịu khổ nhiều như vậy mà người ta lại chỉ coi đây là một vụ án đặc biệt mà thôi, khốn nạn thật chứ!”
Hai mắt Tống Hân Nghiên cụp xuống, thu hết cảm xúc trong mắt lại.
Khương Thu Mộc tức giận một hồi rồi lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô ấy tràn ngập vẻ lo lắng nói: “Đúng rồi, cậu và Tưởng Tử Hàn, hai người…”
“Anh ấy làm sao?” Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Cậu nghe được tin tức gì thì nói thẳng đi, tớ có thể chịu đựng được hết.”
Trong lòng Khương Thu Mộc phức tạp vô cùng: “Lần này Tưởng Tử Hàn quay về, chưa được mấy ngày đã tuyên bố ngày kết hôn của anh ta với Sở Thu Khánh, trước mắt có lẽ sắp tới rồi.”
Cô ấy thở hổn hển nói: “Cố Vũ Tùng còn nói, vì muốn để dành thời gian cho hôn lễ mà Tưởng Tử Hàn từ lúc về nước lao đầu vào làm việc như điên… Nghiên à, cậu…”
“Đau!”
Khương Thu Mộc còn chưa dứt lời thì trên trán đã bị búng một cái.
Vẻ mặt Tống Dương Minh lạnh nhạt: “Đón Tết thì đừng nói những chuyện khiến người khác không vui!”
Khương Thu Mộc che lại cái trán bị búng đau, cười ngây ngốc với Tống Dương Minh: “Dạ…”
Tống Hân Nghiên: “…”
Dáng vẻ ngốc nghếch này của cô bạn thân đúng là ngày càng thảm không nỡ nhìn.
Cô cố áp xuống nỗi buồn trong lòng xuống, vừa định đứng dậy vào phòng bếp giúp đỡ thì điện thoại chợt đổ chuông.
Là Tưởng Minh Trúc gọi video tới.
Cảm xúc buồn bã trong lòng Tống Hân Nghiên tiêu tan đi không ít, lại trở nên ấm áp.
“Nhóc đáng yêu, chúc mừng năm mới nhé.”
“Tống Hân Nghiên, chúc mẹ năm mới vui vẻ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Trúc xuất hiện trên màn hình.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cái đầu nhỏ của cô bé đã bị người khác chen lấn đẩy sang một bên, trên màn hình lại xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn khác.
Hai gương mặt xinh đẹp gần như giống hệt nhau tiến lại gần, cảm giác vui mừng khó nói nên lời.
“Dì ơi, chúc mừng năm mới!” Cậu bé cũng nhút nhát mím môi khẽ nói.
Khung cảnh ở sau lưng hai đứa có chút ồn ào.
Tưởng Minh Trúc phấn khởi nói: “Tống Hân Nghiên, mẹ ở nước ngoài có gì thú vị không?”
“Thú vị lắm. Không giống hương vị Tết ở trong nước.”
Vắng lặng, mờ nhạt không như trong nước.
Năm mới cô đơn, thiếu hương vị không như trong nước.
Tưởng Minh Trúc bất mãn mà nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, hiếm khí để lộ tính tình trẻ con mà thở dài: “Chỗ con thì không thú vị chút nào.”
Cô bé quay ống kính điện thoại về phía phòng khách rộng lớn.
Bóng người yểu điệu lướt qua, quần áo là lượt, tóc bồng quyến rũ, giống như một bữa tiệc tối xã giao quy mô lớn.
Tưởng Minh Trúc nói: “Con và Tưởng Minh Triết đang ở nhà cũ, chỗ này nhiều người quá. Chẳng giống như đang ăn bữa cơm đoàn viên chút nào, ngược lại giống cuộc họp đấu thầu tại chỗ quy mô lớn hơn.”
“Phụt!”
Tống Hân Nghiên không nhịn được mà bật cười.
Con nhóc tinh nghịch này, còn nhỏ mà lanh lợi quá thể, còn biết cả cuộc họp đấu thầu tại chỗ cơ đấy.
“Những người có mặt ở cuộc họp đấu thầu tại chỗ đều là những người lớn giàu có cả. Bây giờ mấy đứa lần lượt đi chúc Tết, chút nữa sẽ được mừng tuổi bao lì xì dày lắm đó.”
Đôi mắt to tròn tinh quái của Tưởng Minh Trúc lập tức xoay chuyển, để điện thoại lên tay Tưởng Minh Triết rồi chắp hai tay lại, trông y như một con búp bê may mắn, quay mặt về phía màn hình rồi nói: “Chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài, lì xì đầy tay.”
Đôi tay trắng nõn, nhỏ nhắn múp thịt giơ ra.
“Cháu cũng muốn!”
Giọng nói của Tưởng Minh Triết vang lên.
Hình ảnh di chuyển.
Rất nhanh sau đó ở trong màn hình xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn khác.
Cậu nhóc thẹn thùng, dè dặt, không thoải mái tự nhiên như Tưởng Minh Trúc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ ửng lên, hai bàn tay nhỏ nắm lại, đong đưa trong màn hình: “Chúc dì khoẻ mạnh, bình an vui vẻ, cuộc sống thuận lợi, cả nhà hạnh phúc.”
Hai mắt Tống Hân Nghiên ẩm ướt, suýt nữa cô đã nhịn không được mà rơi nước mắt.
Cô cố đè nén cổ họng đang nghẹn lại của mình: “Làm sao bây giờ, dì không chuẩn bị bao lì xì, hay là…”
Hình ảnh lại thay đổi, quay về đúng mặt của Tưởng Minh Trúc.
Khuôn mặt nhỏ của cô nhóc vì thở hổn hển mà phồng lên: “Con muốn có lì xì bằng tiền mặt cơ! Chỉ chuyển qua Zalo một chuỗi số thì lạnh lùng lắm.”
Hôm nay cô bé rất vui, nói chuyện nhiều hơn so với bình thường nhiều, cũng trông giống một đứa trẻ hơn ngày thường.
Hai cái đầu Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết tụm lại cùng một chỗ, lải nhải không ngừng.
Tống Hân Nghiên ấm áp cười, yên lặng lắng nghe.
…
Trên bàn cơm của nhà họ Tưởng.
Bữa cơm tất niên thịnh soạn đặt trên bàn nhưng mọi người không có tâm trí mà ăn.
Còn việc chia lợi nhuận hay các chủ đề liên quan đến các dự án làm việc thì nói hoài không hết.
Sở Thu Khánh không có hứng thú với mấy chuyện này, cô ta mấy lần muốn lấy lòng Tưởng Minh Trúc nhưng đều bị cô nhóc tránh né.
Lúc này khó khăn lắm cô ta mới thấy cô bé yên tĩnh lại, đang định đi thì lại thấy cô bé và Tưởng Minh Triết đang tụm lại với nhau.
Tiếng nói của hai đứa nhỏ mơ hồ đứt quãng truyền tới tai cô ta.
Vẻ mặt Sở Thu Khánh khó chịu.
Cô ta muốn lấy lòng Tưởng Minh Trúc thì cô bé lại không thèm để ý, còn tự mình vội vàng chạy đi lấy lòng người phụ nữ khác.
Sở Thu Khánh càng nghĩ càng thấy tức giận, đôi mắt lạnh lùng lay chuyển chợt nảy ra một ý hay.
Sở Thu Khánh cười dịu dàng, tiến đến trước mặt Tưởng Tử Hàn, quan tâm nói: “Quan hệ của Minh Trúc và Minh Triết tốt thật đấy, nhưng bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, cứ chơi điện thoại mãi mã không chịu ăn cơm cũng không được đâu…”
Lúc này Tưởng Tử Hàn mới chú ý tới con gái mình đã chơi điện thoại được một lúc lâu rồi.
Anh trầm mặt đứng dậy, đi về phía hai đứa trẻ.
Anh từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu bọn nhóc, thẳng tay rút điện thoại ra.
Điện thoại đột nhiên biến mất không rõ tung tích.
Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết theo bản năng ngửa đầu nhìn theo điện thoại, sau đó hai đứa đồng thời sửng sốt.
Tống Hân Nghiên trong video cũng sửng sốt theo.
Lúc cô và hai đứa nhóc đang nói chuyện hăng say thì hình ảnh trên màn hình nhoáng một cái, sau đó khuôn mặt đã lâu không gặp của Tưởng Tử Hàn xuất hiện.
Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng, khi nhìn thấy cô trong màn hình, dáng vẻ vẫn vô tình lạnh nhạt.
Trái tim Tống Hân Nghiên tựa như bị người nào dùng kim đâm vào, khó chịu đến mức hít thở không thông.
Cô vội dời mắt đi, gần như là theo bản năng nhét điện thoại vào tay Khương Thu Mộc.
Khương Thu Mộc: “…”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Hai bên đồng thời yên lặng.
“Khụ!” Khương Thu Mộc cạn lời mà nguýt mắt sáng lườm, chán ghét nói: “Ờm, phiền anh trả điện thoại lại cho Minh Trúc được không? Tết nhất thế này mà tự dưng nhìn thấy cái bản mặt già nua của anh, có khi cả năm nay của tôi trôi qua không suôn sẻ mất.”
Cô ấy mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Phiền anh nhanh lên cho, tôi không có nhiều lời muốn nói với người dưng nước lã đâu.”
Tưởng Tử Hàn: “!!!”
Được!
Được lắm!
Người phụ nữ đáng ghét đó lúc nãy còn tươi cười như hoa.
Lúc nhìn thấy anh thì không những ý cười tan biến mà còn không thèm chào hỏi một tiếng nào, cứ thể ném điện thoại cho người khác luôn.
Đây… lại là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Tống Hân Nghiên hay sao?