Cơn giận lập tức vọt từ lòng bàn chân lên tới ngọn tóc của Tưởng Tử Hàn!
Giỏi!
Giỏi lắm!
Cùng một ngày, anh bị cùng một người phụ nữ liên tục tát vào hai bên mặt.
Chuyện ngày hôm nay, không thể nào cho qua được!
“Tống! Hân! Nghiên!” Từng chữ từng chữ phun ra từ trong kẽ răng của Tưởng Tử Hàn: “Hôm nay cô! Chết! Chắc! Rồi!”
Tống Hân Nghiên cũng sững sờ vì hành động của mình.
Đúng là đang yên đang lành lại đi gây sự thì phải lãnh hậu quả mà.
Hiện tại Tưởng Tử Hàn đang coi cô là kẻ thù, mà cô lại còn dám đánh anh hết lần này đến lần khác nữa chứ!
Tống Hân Nghiên giấu tay lại ra phía sau theo bản năng: “Là anh cưỡng ép em trước, em tự vệ thì đã sao! Úi, nhìn ngoài cửa sổ kìa!”
Hai mắt cô đột nhiên trợn sáng lên, dáng vẻ như thể đang kinh hãi tột cùng.
Tưởng Tử Hàn vô thức quay đầu lại.
Tống Hân Nghiên đẩy mạnh cửa xe ra rồi nhảy xuống, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.
Tưởng Tử Hàn: “…”
Khốn kiếp!
Tức đến bật cười.
Nhưng sự khô nóng cuồn cuộn trong cơ thể lại khiến anh muốn bắt người phụ nữ kia về hành hạ một trận!
Trong thang máy.
Dáng vẻ Chúc Minh Đức hệt như một người làm sai chuyện, khép nép rụt rè xuất hiện trước mặt Tống Hân Nghiên.
“Cô Tống, bây giờ sếp nhà tôi đang bị bệnh, hôm nay lại không được bình thường cho lắm nên mới độc đoán chút thôi. Nhưng mà về mặt tình cảm thì cũng có thể tha thứ, anh ấy cũng vì khó chịu quá thôi mà. Cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với anh ấy.”
Tống Hân Nghiên vuốt ve lòng bàn tay nóng rát sau khi đánh người, cô thấy hơi hối hận, cũng có chút thoải mái, nói: “Không sao, tôi là kiểu người sẽ không ghi hận qua đêm được, nếu như sếp nhà anh còn đang dằn vặt khó chịu thì anh mau chóng đưa anh ta đến bệnh viện đi, đừng để anh ta bị nghẹn xong lại làm ra chuyện sai trái.”
Khóe miệng Chúc Minh Đức run rẩy, cứ luôn có loại dự cảm không tốt cho lắm.
Nghe giọng điệu này thì hình như người bị đuối thế là sếp nhà mình thì phải?
Trong lòng anh ta thầm thương tiếc cho sếp nhà mình: “Cô không đi cùng chúng tôi sao?”
“Không.”
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên hơi tối lại: “Tôi sẽ không đi góp vui nữa đâu, không đến lúc đó không nhịn được lại để cho sếp nhà anh phun máu tung tóe.”
Cô thở dài, giọng nhỏ như thể đang tự lẩm bẩm với chính mình: “Cho dù anh ấy bị mất trí nhớ, là bệnh nhân nên được thông cảm thì tôi cũng không muốn anh ấy chà đạp lên những kỷ niệm và tình cảm tốt đẹp giữa chúng tôi.”
Ngoại trừ việc lau mồ hôi lạnh, luôn miệng đồng ý nói phải, rồi khen cô rộng lượng ra thì Chúc Minh Đức còn có thể nói cái gì được nữa đây?
Anh ta dám nói cái gì?
Tống Hân Nghiên đi vào thang máy.
Ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, nước mắt của cô lập tức trào ra từ trong hốc mắt.
Cô cắn chặt cánh môi, mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Tại sao giữa cô và Tưởng Tử Hàn lại đi từng bước đến ngày hôm nay vậy chứ?
Mà anh… khi nào mới có thể hồi phục lại đây?
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi.
Cô sợ nếu như còn tiếp tục náo loạn như vậy nữa thì cô sẽ không nhịn lòng được mà mới từ bỏ…
Tống Hân Nghiên đi tới cổng lớn khách sạn, Tống Dương Minh đã chờ sẵn ở đó.
Nhìn thấy anh trai của mình đứng trong gió tuyết, bước chân của cô chợt khựng lại.
“Em không sao chứ?”
Tống Dương Minh tiến lên, nhẹ giọng quan tâm hỏi.
Tống Hân Nghiên lắc đầu.
Trước khi anh ấy đến gần, cô đã thu lại hết cảm xúc: “Anh, mấy người cậu Cố đã đi rồi à?”
“Vẫn chưa.” Tống Dương Minh hỏi: “Em muốn làm cái gì?”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên nhoáng hiện nét sắc lạnh, anh ấy hỏi một đằng cô trả lời một nẻo: “Con người em nhỏ mọn lắm. Khi có khả năng thì có thù sẽ tất báo ngay lập tức. Còn khi không đủ khả năng thì em sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ báo thù. Nhưng nếu có người động đến đồ của em…”
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở nụ cười mang theo vẻ tàn nhẫn, làm cho lúm đồng tiền trên má cũng có vẻ tà mị hơn: “Động tay thì chặt tay, động chân thì chém chân!”
Nhìn biểu cảm hung ác nham hiểm của Tống Hân Nghiên, Tống Dương Minh nhăn mày, nhưng cũng bao dung không hỏi gì nhiều.
Hai anh em quay trở lại phòng ăn.
Nhìn hai anh em họ quay lại, ba người Cố Vũ Tùng vô cùng kinh ngạc. ?r??ện cop từ trang ⩵ ???????? ??.?? ⩵
Ba người quét mắt nhìn ra phía sau bọn họ, không thấy bóng dáng Tưởng Tử Hàn đâu.
Cố Vũ Tùng cẩn thận hỏi: “Anh Hàn của tôi không về cùng à?”
Tống Hân Nghiên chế giễu nhếch môi dưới: “Có khi mấy ngày nữa anh ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt các cậu đâu.”
Dù sao thì với gương mặt đó lúc này, quả thật không tiện gặp ai.
Cố Vũ Tùng: “…”
Cho nên, rốt cuộc trong lúc bọn họ xuống lầu thì đã làm gì vậy?
Không biết tại sao lại thấy hơi lo lắng.
Tống Hân Nghiên không để ý tới ánh mắt tò mò của ba người bọn họ, hỏi thẳng Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, tôi hỏi cậu một chuyện, bây giờ Sở Thu Khánh đang ở đâu?”
Từ sau sự kiện tai nạn xe kia, Cố Vũ Tùng đã lập tức sắp xếp người luôn âm thầm trông chừng Sở Thu Khánh và Tưởng Khải Chính thật chặt.
Tống Hân Nghiên hỏi, anh ta cũng không nghĩ nhiều: “Ở trang viên Maed. Lúc chiều người của tôi có báo cáo rằng cô ta đã đuổi hết tất cả những người giúp việc đi, cũng không biết muốn làm cái gì nữa…”
Tống Hân Nghiên nghe vậy, hai mắt khẽ híp lại, che đi vẻ hừng hực trong mắt: “Được rồi, cám ơn.”
Nhận được tin tức mình muốn, Tống Hân Nghiên lập tức xoay người rời đi.
“Từ từ đã.” Ánh mắt Tô Thần Nam nặng nề nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên: “Người phụ nữ kia rất nguy hiểm, nếu không phải bắt buộc thì tốt nhất cô đừng đi tìm cô ta.”
Tống Hân Nghiên nhếch môi, lạnh lùng nở nụ cười: “Yên tâm, tôi sẽ không làm loạn đâu.”
Nói xong, cô liền đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh vừa rời đi, điện thoại của Cố Vũ Tùng đã lập tức vang lên.
Anh ta bắt máy.
Không đợi Cố Vũ Tùng nói câu nào, giọng nói sốt sắng của Chúc Minh Đức đã truyền tới: “Cậu Cố, sếp nhà tôi xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi Chúc Minh Đức tiễn Tống Hân Nghiên rồi quay lại bãi đỗ xe thì Tưởng Tử Hàn đã ngất xỉu ở trong xe rồi.
Ba người Cố Vũ Tùng nghe vậy thì cực kỳ sợ hãi, lập tức chạy ra khỏi phòng.
…
Trang viên Maed.
Tại phòng khách rộng lớn, trong không khí khuếch tán mùi hương ám muội dâm loạn.
Trên mặt đất, quần áo nam nữ hỗn loạn với nhau, bị ném đầy dưới đất.
Sau khi bộc phát thêm một lần nữa, dược tính trên người Sở Thu Khánh cuối cùng cũng qua đi.
Cả người cô ta mềm nhũn đến mức không thể xuống khỏi sô pha, nhìn vệ sĩ đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi, sắc mặt cô ta bỗng chốc xanh trắng đan xen, vừa hận lại vừa tức giận.
Cô ta nắm lấy gối ôm dưới người rồi đập xuống: “Đồ vô dụng, mau cút đi nhanh!”
Vệ sĩ vội vàng chật vật xuống khỏi người cô ta, nhặt quần áo trên mặt đất lên rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
Cổng lớn của trang viên không hề khóa.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh thuận lợi đi vào.
Vừa bước vào, hai người đã nhìn thấy vệ sĩ trần như nhộng, trên tay còn cầm theo quần áo đang chạy từ trong ra.
Tống Dương Minh nhanh tay lẹ mắt, xoay người Tống Hân Nghiên lại, ấn cô vào trong ngực, ngăn cản tầm mắt của cô.
Khung cảnh chợt khựng lại.
Đối diện với ánh mắt không tốt lành gì của Tống Dương Minh, vệ sĩ run lẩy bẩy, vội vàng hoảng loạn mặc quần vào rồi chạy ra ngoài.
Tống Hân Nghiên trào phúng cười khẽ: “Thật không ngờ vừa mới đến đã được chứng kiến vở kịch lớn tới vậy. Vở kịch xuất sắc thế này, sao em có thể không xem được chứ.”
Cô vừa nói vừa rời khỏi lồng ngực Tống Dương Minh, mỉm cười đi vào trong nhà.
Vừa đi vừa nói với người trong phòng: “Sở Thu Khánh, cô còn màn biểu diễn xuất sắc nào nữa thì diễn hết một lượt luôn đi.”
Trong phòng, Sở Thu Khánh vừa nghe thấy động tĩnh đã hoảng loạn lăn người xuống khỏi sô pha, tay chân rụng rời cầm lấy chiếc váy lụa trên mặt đất khoác lên người.
Vừa mặc vào, Tống Hân Nghiên đã lập tức đi đến.
Sở Thu Khánh ra vẻ bình tĩnh: “Sao cô lại ở đây?”
Mùi hương dâm mỹ thấp thoảng trong không khí khiến người ta buồn nôn.
Tống Hân Nghiên chịu đựng sự ghê tởm, bước từng bước vào trong: “Tại sao tôi lại không thể đến đây?”
Cô nở nụ cười thấp thoáng như có như không: “Yên tâm đi, cô đuổi hết mọi người đi rồi, không ai nhìn thấy vừa rồi cô đã làm gì đâu. Đương nhiên là cũng thuận tiện cho chúng tôi vào đây nữa.”
Tuy rằng bên ngoài tuyết rơi rất dày, nhưng trong phòng có hệ thống sưởi vô cùng ấm, thế nên dù có không mặc cái gì đi nữa cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Nhưng giờ phút này, Sở Thu Khánh lại cảm thấy lạnh.
Một loại ớn lạnh đang từ từ tỏa ra từ tận sâu trong đáy lòng cô ta.
Lạnh đến thấu tim!