Tưởng Tử Hàn bình tĩnh đánh giá cô ta từ đầu đến chân, không có xúc động gì, cũng không tỏ ra phản cảm.
Anh lạnh nhạt vén chăn nằm lên giường, cầm điện thoại bắt đầu kiểm tra email.
Không từ chối!
Sở Thu Khánh như nhận được thêm khích lệ, lập tức vặn eo lắc hông đi tới bên giường.
Khi cô ta vừa định tới gần Tưởng Tử Hàn rồi bò lên trên giường thì Tưởng Tử Hàn đột nhiên cau lại đôi mày kiếm, vứt điện thoại đi đẩy cô ta ra, nằm sấp bên giường nôn khan.
Sở Thu Khánh hoang mang, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh sao vậy?”
Thấy Tưởng Tử Hàn khó chịu, cô ta vội vàng chạy đi rót một cốc nước ấm mang về: “Anh không sao chứ?”
Tưởng Tử Hàn nôn mấy lần, vốn dĩ đã dừng lại rồi.
Nhưng Sở Thu Khánh lại tới gần lần nữa, mùi thơm nồng đậm sặc mũi trên người cô ta lại đập tới.
Tưởng Tử Hàn vén chăn lên xuống giường, đẩy cô ta ra xông vào nhà vệ sinh.
Sở Thu Khánh đuổi theo.
Tưởng Tử Hàn nôn mửa dữ dội.
Sở Thu Khánh bị phản ứng của anh dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội vàng lao ra ngoài gọi bác sĩ gia đình Charles.
Sau khi kiểm tra một lượt xong, Charles đi ra khỏi phòng Tưởng Tử Hàn.
Sở Thu Khánh vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?”
Charles an ủi Sở Thu Khánh: “Yên tâm, không phải là di chứng để lại do bị thương đâu. Anh Tưởng chỉ bị chống đối về mặt sinh lý thôi.”
“Chống đối về mặt sinh lý?!” Sở Thu Khánh hoảng hốt, cau mày lại: “Đây là bệnh gì vậy?”
“Đại khái là có phản ứng bài xích đối với một người hoặc mùi hương cụ thể nào đó. Khi phản ứng kịch liệt thì sẽ không khống chế được bản thân...”
Sau khi bác sĩ Charles giải thích sơ lược xong, sắc mặt Sở Thu Khánh lập tức tái mét.
“Ý anh à, anh ấy bài xích tôi, chán ghét tôi ư? Mức độ đã nghiêm trọng đến mức tôi lại gần anh ấy là anh ấy sẽ mắc ói buồn nôn sao?”
Charles không nói gì.
Sở Thu Khánh căm hận siết chặt nắm tay: “Có cách để anh ấy không còn những triệu chứng này với tôi nữa không?”
Charles thành thật nói: “Vấn đề tâm lý chỉ có thể để bác sĩ tâm lý can thiệp. Nhưng muốn chữa khỏi được thì cũng là một quá trình rất dài.”
“Không được!” Sở Thu Khánh nhìn chằm chằm anh ta rồi phủ định đề nghị này: “Phải càng sớm càng tốt. Tôi không cần biết anh dùng cách gì, nhất định phải nghĩ ra biện pháp cho tôi. Tôi muốn có được người đàn ông này, tôi muốn làm người phụ nữ của anh ấy, cho dù là về thân phận hay cơ thể! Tôi muốn nhanh chóng lên giường với anh ấy!”
Cô ta phải có con với anh càng sớm càng tốt.
Có con rồi, cho dù Tưởng Tử Hàn đã quên Tống Hân Nghiên nhưng lại rung động với cô thêm lần nữa thì anh cũng đừng có mơ sẽ vứt bỏ được cô ta!
Charles khó xử, đối diện với đôi mắt âm u của Sở Thu Khánh, cơ thể run lên lập tức nói: “Cũng không phải là không có cách...”
Anh ta lấy một hộp viên con nhộng từ trong hộp thuốc ra lặng lẽ nhét vào trong tay Sở Thu Khánh: “Thuốc này là...”
Charles đè thấp giọng, nói cho cô ta biết cách dùng và tác dụng của thuốc.
Sở Thu Khánh siết chặt thuốc trong tay, ánh mắt nham hiểm hiện lên đầy chờ mong cháy bỏng.
Tiễn Charles đi rồi, Sở Thu Khánh quay người đi vào trong phòng.
Vừa mới quay người lại, liền nhìn thấy Tưởng Khải Chính trầm mặt đứng đằng sau cô ta.
Sở Thu Khánh bị dọa cho tim đập loạn nhịp.
Bình tĩnh lại một chút, cô ta cười nũng nịu: “Bác Tưởng, bác sao vậy...”
Lời còn chưa nói xong, cô ta đã bị Tưởng Khải Chính đang nổi giận kéo tay lôi vào một căn phòng khách gần nhất.
Cửa phòng đóng lại kêu cái “rầm”.
Tưởng Khải Chính ném Sở Thu Khánh lên trên giường, giận dữ nói: “Cô nóng lòng muốn bò lên giường con trai tôi như vậy sao?”
Ông ta cúi người về đằng trước, đè lên trên người Sở Thu Khánh, bóp cằm cô ta rồi lạnh lùng nói: “Từ nay về sau nó đã là của cô rồi, cô còn nhất quyết muốn chơi với nó trước mặt ông đây à?”
Chân trước vừa mới bò xuống khỏi giường ông ta, chân sau đã gian díu với con trai ông ta rồi, thế này thì bảo cái mặt già của ông ta ném đi đâu đây!
Sở Thu Khánh dày dặn kinh nghiệm, cánh tay giơ lên ôm lấy cổ Tưởng Khải Chính, nũng nịu giải thích: “Làm gì có, cũng là vì hôm nay Tử Hàn gặp Tống Hân Nghiên, còn bị cô ta khơi dậy hứng thú nữa. Em sợ em mà không hành động thì Tử Hàn sẽ rung động với cô ta mất, thế thì chẳng phải tính toán trước đây của chúng ta sẽ trở nên vô ích cả sao? Moa!”
Cô ta ngẩng đầu hôn một cái thật vang lên trên mặt Tưởng Khải Chính: “Bác Tưởng đừng tức giận với em nữa có được không?”
Tưởng Khải Chính trầm mặt cười khẩy một tiếng, vươn tay xuống dưới xé toạc váy cô ta ra...
...
Dày vò xong hết rồi.
Lúc Sở Thu Khánh đi ra khỏi phòng khách mà đôi chân cũng run rẩy.
Khó chịu khó nói ở nơi nào đó khiến trong lòng cô ta tràn ngập uất hận!
Lão già kia, đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi mà vẫn còn dám điên cuồng như vậy!
Nhưng vừa nghĩ tới Tưởng Tử Hàn ở trên tầng, Sở Thu Khánh lập tức đè nén lại sự phẫn uất và tức giận ngập tràn trong lòng xuống.
Cô ta hít sâu vài hơi, sắc mặt vốn dĩ còn đang lạnh lùng tức giận lập tức thả lỏng.
Không tức giận, không tức giận, Tưởng Tử Hàn đã nằm trong lòng bàn tay cô ta rồi.
Đợi khi cô ta có được anh rồi giải quyết lão già kia cũng không muộn!
Cô ta siết chặt thuốc trong lòng bàn tay, bước từng bước kiên định đi lên tầng.
...
Ngày hôm sau.
Sở Thu Khánh kéo Tưởng Tử Hàn đi dạo phố cùng cô ta.
Hai người đi tới cửa một tiệm áo cưới thủ công.
Sở Thu Khánh khựng chân lại, không đi nữa.
Đôi mắt cô ta sáng ngời nhìn chằm chằm chiếc váy cưới trên người ma nơ canh trong cửa sổ, hâm mộ đến mức ruột gan cồn cào: “Tử Hàn, anh nhìn chiếc váy cưới này đi, đẹp quá...”
Nói xong, cô ta liền đi vào bên trong.
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt đi theo vào cửa tiệm: “Thích à?”
“Ừm.” Sở Thu Khánh gật mạnh đầu, nắm lấy tay áo Tưởng Tử Hàn cầu xin: “Anh chọn giúp em một chiếc được không? Dù sao sau khi anh khỏi hoàn toàn thì chúng ta cũng sẽ tổ chức hôn lễ. Bây giờ đặt váy cưới, tới lúc đó cũng kịp lúc.”
Nghe cô ta nhắc tới kết hôn, tự dưng trong lòng Tưởng Tử Hàn lại trở nên cáu kỉnh.
Anh giơ tay lên, rút tay áo ra khỏi tay Sở Thu Khánh: “Em thích thì cứ chọn đi, trong mắt anh, những bộ váy này đều như nhau cả, chẳng khác gì nhau.”
Đúng là vừa tát vừa xoa.
Nhưng Sở Thu Khánh vẫn rất vui.
Bởi vì Tưởng Tử Hàn không phủ nhận hôn lễ của bọn họ.
Chủ cửa hàng đích thân ra tiếp đón, vừa nhìn cách ăn mặc của hai người là trong lòng đã biết ngay rồi.
Cô ấy dẫn hai người tới chiếc váy cưới được coi như linh hồn của cửa hàng: “Hai người thấy chiếc váy cưới này thế nào? Đây là linh hồn của cửa hàng chúng tôi đấy. Chiếc váy cưới này được cắt may hoàn toàn thủ công, trên vạt váy có đính chín trăm chín mươi chín viên kim cương, hai nhân viên trang trí đã phải gắn mất mấy ngày trời...”
Chiếc váy cưới đính kim cương phản chiếu ánh sáng muôn màu trong luồng sáng đan xen giữa ánh nắng mặt trời và ánh đèn, lộng lẫy rực rỡ vô cùng chói mắt.
Sở Thu Khánh nhìn mà rung động không thôi, vô thức vươn tay ra lưu luyến vuốt ve kim cương trên váy cưới: “Váy cưới đẹp thì đẹp thật, nhưng đắt quá...”
Vừa rồi, cô ta vừa lặng lẽ liếc nhìn Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn thờ ơ không chút dao động: “Thích thì đừng để ý tới giá cả.”
Anh không có nhiều kiên nhẫn như thế, thẳng tay rút thẻ đưa qua: “Đặt đi.”
Sở Thu Khánh vui mừng không thôi, khuôn mặt cười như nở hoa, ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn nũng nịu nói: “Tử Hàn anh tốt với em nhất luôn.”
Mùi hương nồng nặc xông vào mũi, sắc mặt Tưởng Tử Hàn lập tức trở nên khó coi.
Anh lạnh lùng rút tay lại, lùi sang bên cạnh hai bước, kéo giãn khoảng cách.
Ý cười trên mặt Sở Thu Khánh cứng đờ, sắc mặt hơi trầm xuống.
Chọn váy cưới xong thì đã tới giữa trưa.
Sở Thu Khánh tìm một nhà hàng gần đó đi vào trong cùng với Tưởng Tử Hàn.
“Anh muốn ăn gì?”
Cô ta chu đáo lật menu.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lướt qua tên món ăn trên menu, không mấy hứng thú: “Anh không có khẩu vị với mấy cái món tây này đâu.”
Sự hứng khởi của Sở Thu Khánh lại bị đả kích một lần nữa.
Đây là nhà hàng năm sao, tất cả nhân viên phục vụ đều biết tiếng của mấy đất nước.
Tưởng Tử Hàn vừa nói như vậy, sắc mặt của nhân viên đang mỉm cười nhiệt tình ở bên cạnh lập tức thay đổi.