Cô thì không sao cả.
Đội ngũ nghiên cứu phát triển của PL đã rất trưởng thành rồi, ngay cả khi không có cô, bọn họ cũng có thể hoạt động rất tốt.
Nhưng còn Tống Thị.
Tống Thị là tâm huyết mà cả đời này ông nội không buông bỏ được, trước đây đã từng thiệt hại nghiêm trọng rồi, giờ anh trai lại rời đi một thời gian dài thì có lẽ sẽ loạn hết lên mất.
“Không sao, không ảnh hưởng gì đâu.”
Tống Dương Minh đã bình tĩnh lại rồi, anh trầm giọng nói: “Tống Thị có quản lý chuyên nghiệp ở đó, anh chỉ cần biết được đại khái phương hướng phát triển là được.”
Anh chiều chuộng xoa mái đầu nhỏ của Tống Hân Nghiên: “Anh lại rất cảm ơn mấy người cậu Cố đã nói cho anh những chuyện này đấy. Hân Nghiên, anh là anh trai của em, cũng là chỗ dựa của em. Em chẳng nói gì với anh cả, đây mới là chuyện khiến anh buồn nhất.”
Hơn nữa, bây giờ cô bé đáng thương này đang không có nhiều người để nương tựa...
Trong lòng Tống Hân Nghiên nghèn nghẹn, khó chịu.
“Anh trai, em xin lỗi...”
“Cô bé ngốc...” Tống Dương Minh thở dài: “Bệnh tình của Tưởng Tử Hàn thế nào rồi?”
Tống Hân Nghiên kể sơ lược lại.
Sau khi Tống Dương Minh nghe xong, đáy mắt lạnh lẽo đè nén sự nặng nề.
Nhưng ngoài mặt anh lại không thể hiện chút gì cả.
“Anh có mấy người bạn rất nghĩa khí, mấy người này có năng lực có quan hệ. Có bọn họ ở đây rồi, Tưởng Tử Hàn chắc chắn sẽ khỏe lên nhanh thôi.”
Nói xong, anh quay người nói với Tống Hân Nghiên: “Đúng rồi, dọn dẹp đồ đạc đi, anh đưa em tới nơi em ở. Trước đi anh tới tìm em, cậu Cố đã gửi cho anh địa chỉ nơi ở mà anh ta sắp xếp cho em rồi, để anh đưa em qua đó.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, lấy vali ra thu dọn qua loa vài cái đã xong.
Tống Hân Nghiên nhận lấy vali rồi xách ra bên ngoài: “Trước khi qua đó có cần tiện đường đưa em đi thăm Tưởng Tử Hàn không?”
Bước chân Tống Hân Nghiên đi theo đằng sau bỗng dừng lại, cô lắc đầu.
“Không cần đâu.” Cô cười khổ nói: “Bây giờ trong mắt anh ấy, em là một người xa lạ mặt dày. Anh ấy nhìn thấy em thì có khi tâm trạng lại không tốt, nên thôi ạ.”
Tống Dương Minh quay đầu lại nhìn em gái một cái, không nói thêm nữa.
Nhưng đôi mắt đột nhiên lại đỏ khoe, tràn đầy đau lòng.
...
Trong bệnh viện, phòng bệnh của Tưởng Tử Hàn.
Cố Vũ Tùng dẫn theo Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo vào.
Hai người vừa vào phòng bệnh đã vây xung quanh Tưởng Tử Hàn trước.
“Thực sự mất trí nhớ rồi à?! Trí nhớ hỗn loạn rồi ư?!”
Lục Minh Hạo chống khuôn mặt ngoan ngoãn, trên đó đầy vẻ không dám tin: “Lão Tưởng, anh có còn nhớ em là ai không?”
Khuôn mặt non nớt nhưng lúc nói chuyện lại là dáng vẻ già dặn, nhìn trông rất thiếu đòn.
Khóe miệng Tưởng Tử Hàn run rẩy, lạnh lùng liếc mắt nhìn.
Lục Minh Hạo lập tức co rụt lại.
Từ lúc vào phòng bệnh Tô Thần Nam cũng đang đánh giá sắc mặt Tưởng Tử Hàn. Nhìn thấy Lục Minh Hạo bị dọa thì cũng yên tâm được phần nào, nói rất đúng trọng tâm: “Vẫn còn khí thế, xem ra vấn đề không lớn.”
Anh ta tò mò hỏi: “Ngoài Tống Hân Nghiên ra, anh có còn quên ai không?”
Tưởng Tử Hàn cầm cốc nước đang uống nước, nghe thấy cái kiểu thăm dò như thiểu năng trí tuệ này thì suýt chút nữa ném cốc qua: “Cút hoặc câm miệng, chọn một cái đi.”
Hai người tò mò kia ngoan ngoãn câm miệng lại.
Lục Minh Hạo thở dài: “Chúng em đang quan tâm anh thôi mà...”
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt liếc mắt qua: “Tôi bị thương chứ không bị ngu, cũng không bị mất trí nhớ!”
Lục Minh Hạo sửng sốt, lập tức cười nịnh nọt: “Đùa thôi, đùa thôi. Anh không sao là tốt rồi.”
Tưởng Tử Hàn lười để ý tới bọn họ: “Không có việc gì thì hai cậu có thể cút về rồi, bảo Sở Thu Khánh qua đây là được.”
Ba người Cố Vũ Tùng nhìn nhau rồi lui ra bên ngoài.
Tô Thần Nam nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, ánh mắt hơi trầm: “Xem ra ngoài tình cảm với Tống Hân Nghiên ra, đúng thật là anh ấy nhớ tất cả. Đây cũng không được tính là mất trí nhớ, nhưng tính tình thì lại cáu kỉnh hơn trước đây rồi đấy.”
Hai tay Cố Vũ Tùng đút vào trong túi, lười biếng dựa vào tường: “Điều kì lạ chính là ở đó. Nếu như là anh Hàn một năm trước, tôi sẽ không cảm thấy anh ấy như thế này có vấn đề gì. Nhưng nhìn thấy tình yêu đào tim móc phổi mặc kệ tất cả mà anh ấy dành cho Tống Hân Nghiên, rồi lại nhìn anh ấy bây giờ, đúng là chỗ nào cũng cảm thấy kì lạ.”
Anh ta thở dài: “Tình cảm của anh ấy dành cho Tống Hân Nghiên bá đạo nồng cháy như vậy, nhưng bây giờ lại như thực sự không còn nhớ chút gì nữa. Không, cũng không phải không còn nhớ nữa, mà hình như anh ấy đã ghép những chuyện xảy ra giữa mình và Tống Hân Nghiên lên người Sở Thu Khánh.”
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo nghiêm túc lắng nghe.
Hai người vừa mới tới, cũng chỉ gặp mặt Tưởng Tử Hàn trong thời gian ngắn ngủi vừa nãy thôi, không nhìn ra được quá nhiều thứ khác.
Suy nghĩ một lát, Cố Vũ Tùng lại lắc đầu: “Nói như vậy hình như cũng không đúng. Tôi từng thấy dáng vẻ anh Hàn và Sở Thu Khánh ở riêng với nhau, cho dù Sở Thu Khánh nói gì, anh ấy cũng đều rất thờ ơ, hoàn toàn là cảm giác chuyện chẳng liên quan tới mình, không có thứ tình cảm nồng cháy như đối với Tống Hân Nghiên trước đây.”
Chúc Minh Đức ở bên cạnh bổ sung thêm: “Ngay cả bây giờ, lúc cô Tống xuất hiện, cảm xúc của sếp cũng dao động mạnh mẽ hơn nhiều so với khi ở cùng cô Sở.”
Tuy rằng bây giờ cứ nhìn thấy cô Tống thì sẽ tức giận chán ghét.
Chúc Minh Đức nói ra suy nghĩ của mình: “Cho nên tôi cảm thấy, có lẽ bây giờ sếp thật sự chỉ là trí nhớ hỗn loạn thôi.”
Tô Thần Nam nghe xong liền trầm ngâm: “Cũng có nghĩa là, bây giờ chỉ có thể tùy theo anh ấy, để trí nhớ của anh ấy từ từ ổn định, khôi phục lại?”
Cố Vũ Tùng gật đầu: “Tôi đã tìm mấy người bạn là chuyên gia về khoa não tới khám giúp rồi, bọn họ cũng bó tay với tình trạng hiện tại của anh Hàn, tạm thời chỉ có thể hy vọng anh ấy tự mình khôi phục lại thôi, nhưng tiền đề là cố gắng để anh ấy giữ tâm trạng vui vẻ...”
Mấy người đang nói chuyện thì Sở Thu Khánh tới.
Cô ta cao ngạo gật đầu với mấy người, đi lướt qua bên người bọn họ rồi kiêu căng đi vào phòng bệnh.
Thấy cô ta như vậy, lửa giận trong lòng lập tức sôi trào.
Mấy ngày nay người phụ nữ này cậy có anh Hàn chiều chuộng cô ta mà càng ngày càng coi thường bọn họ.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Tô Thần Nam vô thức đi tới trước cửa, nhìn hai người tương tác với nhau ở bên trong qua cửa kính.
Sở Thu Khánh đi vào phòng bệnh với ban nãy như hai người khác nhau.
Cô ta cười ấm áp, thấp giọng chậm rãi nói gì đó với Tưởng Tử Hàn.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt, nhưng lúc cô ta nói dứt lời thì gật đầu, coi như đáp lại.
Tô Thần Nam trầm ngâm nhìn cảnh đó, lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có cách.”
Mấy người Cố Vũ Tùng đột nhiên quay phắt sang nhìn anh ta.
“Cách gì?!”
Tô Thần Nam thu lại tầm mắt, trầm giọng nói: “Cho dù là cách gì cũng phải đợi vết thương của Tử Hàn khỏi sau đó xuất viện rồi hẵng tính.”
Anh ta quay đầu lại nhìn Cố Vũ Tùng: “Bên phía Tống Hân Nghiên đã ổn định hết chưa?”
Cố Vũ Tùng gật đầu: “Cô ấy là cục cưng nơi đầu quả tim anh Hàn mà, bây giờ tôi chỉ thiếu điều cung phụng cô ấy như bà tổ thôi. Ai biết được ngày nào đó anh Hàn đột nhiên khỏe lại, tới lúc đó nếu như cô ấy có vấn đề gì, anh Hàn có thể bỏ qua cho tôi được chắc!”
Lục Minh Hạo đồng cảm vỗ vỗ đầu vai anh ta: “Cho dù lão Tưởng có khỏe lại hay không, Tống Hân Nghiên đều là người phụ nữ của anh ấy. Có thêm cô ấy cũng không phải không nuôi được. Tóm lại, cứ chăm sóc cho cô ấy trắng trẻo mập mạp đi, không cầu có công, chỉ mong không lỗi thôi.”
Cố Vũ Tùng quắc mắt sang lườm: “Cái này còn cần cậu phải nói à? Quan trọng là bây giờ phải làm sao đây?”
Anh ta vô thức nhìn Tô Thần Nam.
Anh ta là người bình tĩnh trầm ổn nhất trong mấy anh em bọn họ, người đã từng trải qua tình cảm, suy nghĩ cũng chu đáo nhất.
Tô Thần Nam liếc mắt nhìn tình hình trong phòng bệnh, suy nghĩ rồi nói: “Tạm thời đừng để Tống Hân Nghiên đến đây, đợi có cơ hội thích hợp rồi tính.”
Mấy người Cố Vũ Tùng cũng thò đầu nhìn vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, vẻ mặt Sở Thu Khánh tha thiết nịnh nọt, tuy rằng sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt, không phản ứng lại mấy, nhưng cảnh tượng này...
Má!
Nhìn mà đau răng.
Đúng là quá không thích hợp để gặp mặt nữa.
Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu.
Tô Thần Nam quay người đi ra bên ngoài: “Tôi đã liên lạc với bạn là cảnh sát ở bên này rồi, để bọn họ nhanh chóng giải quyết vụ bọn họ bị cướp ngày hôm đó càng sớm càng tốt. Giờ tôi qua đó một chuyến.”