Tống Thanh Hoa tiến lên một bước, kiêu ngạo gật đầu với ba người.
Ba người David không dám bất mãn tí nào, chỉ có thể luôn miệng đồng ý: “Được, xin ông cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”
Mấy người Thomas hài lòng đứng dậy rồi rời đi.
Bốn người vừa mới bước vào thang máy, đúng lúc chiếc thang máy kế bên dừng lại và mở ra.
Cố Vũ Tùng vội vã đi ra khỏi thang máy.
Đôi bên đều đi sượt qua nhau nhưng không nhận ra nhau.
Trong thang máy.
Tống Thanh Hoa ôm lấy cánh tay của Thomas rồi làm nũng: “Đều do con vô dụng, làm hỏng chuyện rồi còn phải để ba đích thân ra mặt giải quyết hậu quả thay con nữa.”
Thomas cưng chiều véo mũi bà ta: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, con đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. Ban đầu nếu không nhờ con hỗ trợ thì ba cũng không có vị trí như hôm nay.”
Gương mặt Tống Thanh Hoa từ từ tỏ vẻ đắc ý.
Thomas nhớ đến chuyện trong quá khứ, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù họ Bạc cực kỳ cứng đầu, đến chết vẫn không chịu giao số liệu của gã cho chúng ta. Nhưng bây giờ cũng không phải việc quan trọng, chỉ cần số liệu của gã không quay lại được nước Z thì chúng ta coi như thành công.”
Tống Thanh Hoa nghe vậy thì tò mò hỏi: “Đúng rồi, bây giờ người họ Bạc đó còn sống không ba?”
Thomas nở nụ cười u ám: “Một nhân vật như vậy, dù gã muốn chết thì bọn ba cũng không nỡ để gã chết.”
Ông ta nhìn Tống Thanh Hoa: “Đôi khi sống còn khó hơn cả chết, họ Bạc còn có tác dụng rất lớn với chúng ta, sao chúng ta có thể để mặc gã chết dễ dàng như vậy được!”
Tống Thanh Hoa cười khúc khích khen ngợi: “Vẫn là ba suy nghĩ chu đáo!”
Thomas được bà ta tâng bốc như thế, tâm trạng vô cùng vui sướng.
Ông ta chỉ bảo Tống Thanh Hoa: “Con nhớ phải tự mình cẩn thận một chút, bây giờ người trẻ tuổi của nước Z càng ngày càng lươn lẹo, ngày ngày con phải giao tiếp với bọn họ, đừng để bản thân bị cuốn vào.”
“Ba yên tâm, con vẫn biết cân nhắc mà.”
Thomas gật đầu: “Cháu trai Tống Dương Minh của con xuất ngũ rồi đúng không?”
“Vâng.” Tống Thanh Hoa nói: “Về nhà tiếp quản Tống Thị ạ.”
“Chuyển ngành sớm quá, đáng tiếc.”
Thomas tỏ vẻ tiếc nuối: “Nếu biết trước cậu ta sẽ xuất ngũ sớm vậy thì chúng ta nên ra tay trước để mời cậu ta về đây mới phải. Cậu ta là một sĩ quan, chắc chắn sẽ biết rất nhiều bí mật quân sự.”
Thomas càng nghĩ càng tiếc nuối.
Đương đâu lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế.
Nụ cười duyên dáng trên gương mặt Tống Thanh Hoa không đổi chút nào, nhưng đôi mắt lại thoáng hiện vẻ giễu cợt.
May mà xuất ngũ sớm, nếu không lão già này lại muốn lợi dụng bà ta.
Hai mươi năm trước, ông ta đã lợi dụng bà ta để đối phó với ba mẹ của Tống Hân Nghiên. Chuyện này còn chưa chùi mông sạch sẽ kia kìa, ông ta không sợ bận rộn đến chết luôn à!
Tống Thanh Hoa âm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng vỗ về vô cùng thành thạo: “Dương Minh chỉ là công chức thì biết được bao nhiêu đâu. Ba muốn có được tin tức hữu dụng thì chỉ cần lựa chọn một nhân vật có thực quyền là được, sớm muộn gì cũng có cơ hội thôi.”
Thomas gật đầu, tán thành với lời nói của cô con gái riêng.
Ông ta nhắc nhở: “Đứa cháu đó của con không phải kẻ tầm thường đâu. Sau khi con quay về, cố gắng đừng gây thù với cậu ta.”
Tống Thanh Hoa luôn miệng đồng ý: “Việc này ba yên tâm, dù sau nó cũng là cháu ruột của con, mặc dù tình cảm giữa bọn con hời hợt nhưng cũng không đến mức hại nó.”
Thomas gật đầu: “Con tự biết là được.”
Bên kia, trong phòng làm việc của bác sĩ.
Cố Vũ Tùng vội vã đi vào: “Sao rồi, có kết quả chưa?”
Ba người Jeff nhìn anh ta, gương mặt hiện lên những biểu cảm khác thường.
Baker gật đầu nói: “Chúng tôi đã tiến hành phân tích so sánh ảnh chụp CT, kết luận tình trạng của bệnh nhân rất bình thường. Là do sau khi thần kinh bị tổn thương thì gây ra tình trạng mất trí nhớ, kèm theo đó một phần ký ức bị hỗn loạn. Tình trạng này là di chứng nhẹ nhất trong những di chứng để lại sau khi não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, chứng mất trí nhớ có thể dần dần phục hồi theo thời gian. Có thể kích thích anh ấy nhiều hơn trong sinh hoạt hàng ngày để khơi gợi ký ức trước kia của anh ấy.”
Cố Vũ Tùng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thất vọng nữa.
Anh ta nói cực kỳ nghiêm túc: “Không sao là tốt rồi, tôi sợ nhất là xuất hiện tình huống phức tạp…”
Sắc mặt của ba người Jeff đồng loạt biến đổi ngay lập tức, nhưng do Cố Vũ Tùng đang mải suy nghĩ chuyện khác nên không phát hiện ra.
…
Khách sạn.
Tống Hân Nghiên rửa mặt xong thì đi ra ngoài, nhìn căn phòng quạnh quẽ, cô bỗng ngẩn người.
Khương Thu Mộc gọi video đến.
Tống Hân Nghiên tỉnh táo lại rồi nhận cuộc gọi.
Gương mặt nôn nóng của Khương Thu Mộc xuất hiện trên màn hình điện thoại: “Cậu Cố đã nói chuyện xảy ra với bọn cậu bên đó cho tớ biết rồi, cậu vẫn ổn chứ?”
“Tớ không sao.” Tống Hân Nghiên miễn cưỡng nhếch môi: “Cậu đừng lo lắng.”
Hai mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe: “Đã trở nên như vậy rồi, tớ không lo lắng được chắc?”
Cô ấy thở dài: “Sau này cậu định làm thế nào?”
Cuối cùng đầu óc chết lặng của Tống Hân Nghiên cũng đã bắt đầu chuyển động.
Cô suy nghĩ một lúc: “Trước tiên phải tập trung vào bệnh tình của mẹ tớ đã. Còn bên Tưởng Tử Hàn…”
Tống Hân Nghiên cười giễu: “Có người ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy rồi, bây giờ tớ không xuất hiện trước mặt anh ấy mới là tốt nhất. Sau này thế nào cứ xem duyên phận đi vậy…”
Lời cô nói thật sự có ý đã nứt rồi cũng chẳng sợ vỡ nữa, Khương Thu Mộc muốn khuyên nhưng không biết nên khuyên thế nào cả.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Hân Nghiên ra mở cửa, là Cố Vũ Tùng.
Anh ta giơ một hộp thức ăn lớn lên: “Mấy ngày qua chị không ăn uống tử tế, tôi đoán có lẽ chị đang nhớ đồ ăn của nước Z, vì vậy mới kêu người mang một ít thức ăn của nước Z đến để chị nếm thử. À đúng rồi, còn có thứ này nữa…”
Cố Vũ Tùng nhấc cái bồn ngâm chân ở bên cạnh lên.
Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, nhìn cái bồn ngâm chân bỗng ngẩn ra.
Cô sững sờ mất vài giây, sau đó mới cất giọng khàn khàn: “Cái bồn này…”
“Do anh Hàn mang đến đó. Từ lần bác sĩ nói chị thuộc thể hàn, tốt nhất nên ngâm chân mỗi ngày, anh ấy liền hối thúc đám anh em bọn tôi mua hết tất cả bồn ngâm chân tốt nhất thế giới đến. Massage, nhiệt độ ổn định, điện tích âm trong nước, diệt khuẩn bằng tia tử ngoại… Chỉ cần thứ đó có mặt trên thị trường thì anh ấy đều sẽ tự mình thử một lần. Nếu thử mà không hài lòng, anh ấy sẽ bảo người thiết kế theo yêu cầu riêng.”
Cố Vũ Tùng nâng bồn ngâm chân trong tay lên: “Đây là cái bồn duy nhất được ra đời giữa hàng nghìn cái bồn đấy. Nó vừa được làm xong, vốn định gửi về trong nước, nhưng đúng lúc chúng ta đang ở đây nên tôi tự đi lấy nó, để chị thử nghiệm trước, không vừa ý chỗ nào thì sẽ sửa lại chỗ đó.”
Anh ta nói bằng giọng rất trân trọng, sau đó nhấc chiếc bồn vào nhà.
Khương Thu Mộc vẫn đang gọi video cho Tống Hân Nghiên, lòng vòng 7749 khúc quanh cuối cùng lại bị tống cả một họng cơm chó, cảm thấy rất đau lòng!
“Tống Hân Nghiên, bỗng nhiên tớ muốn cắt đứt quan hệ với cậu, gần đây chúng ta ít gặp nhau thôi nhé.”
Anh lớn đúng là anh lớn, mặc dù bị thương rồi mất cả trí nhớ, nhưng vẫn có một đám đàn em tăng độ thiện cảm thay anh.
Cô ấy ghen tị chết mất thôi!
Nghe giọng của Khương Thu Mộc, đôi mắt Cố Vũ Tùng lập tức phát sáng.
Anh ta bất giác quay đầu nhìn về phía điện thoại của Tống Hân Nghiên.
Nào ngờ Khương Thu Mộc nói xong đã ngắt máy ngay.
Cố Vũ Tùng hiu quạnh vô cùng.
Không hiểu tại sao anh ta lại thấy hơi tức giận, cũng thấy hơi mất mát.
Trong lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang cảm xúc, đôi mắt đỏ hoe.
Cổ họng của cô như nghẹn lại: “Nhưng đến tận bây giờ anh ấy vẫn…”
Chưa từng nói với cô.
Cố Vũ Tùng không nói tiếp nữa: “Ăn cơm trước đã.”
Anh ta lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra rồi đặt lên trên bàn.
“Cứ đặt đó trước đi, lát tôi ăn sau.” Tống Hân Nghiên vẫn đang đứng nguyên tại chỗ mà nhìn cái bồn ngâm chân, dường như cái bồn đó đang nở hoa hấp dẫn đến mức cô không thể nào dời mắt.
Cố Vũ Tùng lẳng lặng nhìn cô, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt của anh ta quá rõ ràng, đến mức Tống Hân Nghiên muốn mặc kệ cũng khó.
Cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười: “Tôi sẽ ăn mà.”
Cố Vũ Tùng kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Tôi cũng đâu muốn thế này. Nhưng đợi anh Hàn khỏe rồi, nếu biết chúng tôi không chăm sóc tốt cho chị giúp anh ấy thì chúng tôi sẽ toi đời mất.”