Một chiếc xe tham quan lái tới.
Sở Thu Khánh duỗi tay ra mời.
Nhóm người lần lượt lên xe.
Chiếc xe chạy rất chậm.
Sở Thu Khánh ngồi đối diện Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên, cao ngạo hất cằm lên, ra vẻ bà chủ: “Nơi đây là một trong những tài sản của bác Tưởng ở nước M, trang viên này là nơi đầu tiên bác ấy đầu tư vào, giá thị trường hiện tại có lẽ là...”
Nghe thấy những con số đáng kinh ngạc thỉnh thoảng bật ra từ miệng cô ta, Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức âm thầm ngạc nhiên trong lòng.
Còn mặt Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn thì lại bình tĩnh vô cùng.
Hai người nắm tay nhau như thể bên cạnh không có người khác.
Một cơn gió thổi tới làm rối tung mái tóc của Tống Hân Nghiên.
Tưởng Tử Hàn mỉm cười yêu chiều, vươn tay ra dịu dàng vén lại tóc cho cô.
“Cho nên, so với Tưởng Thị, nơi đây mới là nền móng của bác Tưởng, Tử Hàn anh...”
Sở Thu Khánh nói đến miệng khô không khốc, vừa quay đầu lại mới nhận ra Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không nghe.
Anh nghiêng mặt nhìn Tống Hân Nghiên chăm chú, người lúc nào cũng nghiêm túc như anh lại không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, khiến khí chất lạnh lùng cao quý của anh lập tức trở nên gần gũi hơn nhiều.
Sở Thu Khánh vừa đố kị vừa căm hận, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp lập tức trầm xuống.
Cô ta dừng lại, nhìn chằm chằm hai người như thể không có ai khác trước mặt.
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, ban nãy cô Sở nói gì vậy, phiền nói lại lần nữa được không?”
Sở Thu Khánh: “...”
Cô ta âm thầm nghiến răng, nắm tay siết chặt, mặt vô cảm nhếch khóe môi: “Không có gì, sắp tới rồi.”
Trong lòng thì đã hận Tống Hân Nghiên đến cùng cực.
Tưởng Tử Hàn, Tống Hân Nghiên!
Hai người cứ đợi đấy, tôi muốn xem thử xem hai người còn vênh váo được tới lúc nào!
Ánh mắt si mê của cô ta dừng trên người Tưởng Tử Hàn.
Người đàn ông này sớm muộn gì cũng là của cô ta thôi.
Tới lúc đó, cô ta muốn anh quỳ trước mặt cô ta, cầu xin cô ta ngủ với anh, làm người phụ nữ của anh!
Xe tham quan dừng lại trước một tòa lâu đài phong cách châu Âu.
Sở Thu Khánh cười tươi bước xuống xe đứng ở cửa: “Mời Tử Hàn, mời cô Tống.”
Mấy người Tưởng Tử Hàn xuống xe, vừa nhìn lâu đài này vừa đi vào bên trong.
Sắc trời bên ngoài đã tối đi, nhưng bên trong lâu đài lại không bật đèn.
Bầu trời xám xịt còn chưa tối hẳn tỏa ra chút ánh sáng tối tăm, chiếu vào từ cửa sổ ánh lên những bóng đen lác đác khắp phòng.
Tưởng Tử Hàn nhíu mày lại.
Tưởng Tử Hàn ôm Tống Hân Nghiên che chở bên người, mất kiên nhẫn nói: “Sở Thu Khánh, đừng có úp úp mở mở với tôi, ba tôi đâu?”
Vừa dứt lời.
“Rẹt rẹt!”
Có âm thanh nhỏ của dòng điện vang lên.
Ngọn đèn pha lê như ngọn hải đăng trên mái vòm lâu đài bừng sáng từ tầng một đến tầng cuối cùng.
Sảnh lập tức sáng rực đèn đuốc.
Từ cực tối đến cực sáng, sự thay đổi trong thoáng chốc khiến những người ở đây chói đến mức không mở nổi mắt.
Mấy người Tưởng Tử Hàn vô thức híp mắt lại.
Sau hai giây, cảnh tượng trong phòng mới hiện ra trước mắt.
Trang trí kiểu phục cổ, màu cơ bản là vàng đất có hơi trầm, rất có kết cấu.
Nội thất trong nhà kết hợp giữa gỗ và da, vô cùng dày nặng, vừa khiêm tốn vừa xa hoa.
Cầu thang xoắn ốc leo quanh sàn nhà từ góc sảnh cho đến tận mái vòm.
Chính giữa lâu đài rộng lớn rất trống trải, như thể chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể tạo ra tiếng vang.
Có tiếng bước chân vang lên ở trên đầu mọi người.
Nhóm người Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu lên theo tiếng vang kia, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở lối cầu thang xoắn ốc trên tầng ba.
Người kia lộ ra khí chất nho nhã lịch sự, ông ta nhìn những người xuất hiện trong nhà từ trên cao xuống, nhẹ giọng nói: “Tới rồi đấy à.”
Khi Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức nhìn thấy người kia thì đều kinh hãi, hít ngược một hơi cực sâu.
Con ngươi Tưởng Tử Hàn đột nhiên co rụt lại.
“Ba!”
Anh không hề nghi ngờ mà gọi một cách chắc chắn và khẳng định.
Tưởng Khải Chính khẽ cười sâu xa: “Lên đây.”
Tưởng Tử Hàn nắm chặt tay Tống Hân Nghiên, dắt cô đi về phía cầu thang xoắn ốc.
Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức vội vàng muốn đi theo.
Sở Thu Khánh ở bên cạnh đột nhiên vươn tay ra ngăn trước mặt hai người.
Cô ta cười nhạt nói: “Anh Cố, trợ lý Chúc, xin lỗi, bây giờ là thời gian gặp mặt của hai ba con bác Tưởng và Tử Hàn, bọn họ cần không gian. Tống Hân Nghiên là vợ cũ của Tử Hàn, cũng miễn cưỡng có thể coi như từng là người nhà họ Tưởng. Nhưng giờ hai người đi lên thì không thích hợp đâu.”
Cố Vũ Tùng hoàn hồn lại từ trong cơn kinh hãi, sắc mặt nghiêm túc: “Tống Hân Nghiên, từ lâu cô đã biết ba của anh Hàn không hề... Chuyện này rốt cuộc là sao?!”
Sắc mặt Sở Thu Khánh lạnh nhạt, vô cảm nói: “Tôi cũng ngẫu nhiên biết được thôi, bác Tưởng nghiêm túc, đây là chuyện riêng của bác ấy, một vãn bối như tôi sao dám hỏi nhiều được.”
Cô ta cười khẽ: “Nhưng từ trước đến nay bác Tưởng đều ngay thẳng chính trực, tôi thấy, có thể ép bác ấy làm chuyện giả chết lánh đời thì chắc chắn là chuyện rất quan trọng. Anh Cố muốn biết, chi bằng lát nữa hỏi thẳng Tử Hàn đi?”
Trong lòng Cố Vũ Tùng hừng hực lửa giận, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài.
“Đừng tỏ ra mình vô tội như thế.”
Trong mắt anh ta có ẩn ý sâu xa, cười khẩy thăm dò: “Tôi thấy cô không quyến rũ được anh Hàn nên chạy tới đây để bám víu ba anh ấy thôi. Cô muốn ông ấy ép anh Hàn cưới cô lần nữa à?!”
Sắc mặt Sở Thu Khánh không đổi, thong dong đi tới ngồi xuống cô pha: “Tuy rằng Tử Hàn đúng thật là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, nhưng bạch mã không có tôi trong lòng, tôi cũng không cần phải mặt nóng dán mông lạnh mãi làm gì.”
Cô ta bưng cốc cà phê mà người hầu đem tới lên, tao nhã thưởng thức: “Tôi cũng có tự tôn mà, hèn mọn bám mông lâu như vậy là đủ rồi. Mắt nhìn của Tử Hàn không tốt, muốn chìm đắm trong sự dịu dàng của hồ ly tinh, tôi không kéo ra được thì còn có cách gì nữa?!”
Sở Thu Khánh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, kiêu ngạo nhìn hai người Tưởng Tử Hàn biến mất ở tầng ba: “Từ nay về sau, tôi sẽ không theo đuổi anh ấy không buông nữa, trừ khi anh ấy chủ động tìm tôi, cầu xin tôi!”
Cố Vũ Tùng không nhịn được mà cười mỉa trong lòng.
Người phụ nữ này, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Trên tầng.
Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đi vào một phòng khách kiểu mở.
Tưởng Khải Chính đứng trước quầy bar, vẫy tay với con trai mà không hề ngẩng đầu, tùy ý nói: “Cứ thoải mái ngồi đi.”
Ông ta lấy một chai rượu vang từ trong tủ lạnh trên quầy bar ra, lót nó bằng khăn bông rồi đổ vào chai đựng rượu.
Sau khi làm xong tất cả những việc này thì mới ngẩng đầu lên nhìn con trai.
Cũng chính một cái nhìn này, ông ta mới phát hiện Tưởng Tử Hàn không chỉ vào một mình.
Ánh mắt Tưởng Khải Chính dừng trên gương mặt Tống Hân Nghiên, sau đấy lập tức sững sờ.
Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đều nhìn thấy ánh mắt kì lạ của ông ta.
Hai người nhìn nhau, Tống Hân Nghiên lễ phép tiến lên một bước nói: “Bác sao thế ạ? Có phải thấy cháu rất quen mắt không?”
Tưởng Khải Chính hoàn hồn lại, mỉm cười: “Đúng thật là cô rất giống một người quen cũ của tôi.”
Ông ta suy nghĩ hai giây, sau đó hỏi thẳng ra nghi hoặc của mình: “Cô và Thẩm Hoài Ngưng có quan hệ gì?”
Lông mày Tống Hân Nghiên khẽ nhướng lên.
Tưởng Tử Hàn cũng hơi kinh ngạc.
Hai người đều không ngờ rằng Tưởng Khải Chính lại chủ động như vậy, nói thẳng vào chủ đề luôn.
Trước khi Tống Hân Nghiên cất lời, Tưởng Tử Hàn lặng lẽ siết chặt bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Anh cướp lời nói: “Những chuyện khác để lát nữa hẵng nói, có lẽ ba nên giải thích với chúng con trước đã, thế này là sao vậy, sao ba lại xuất hiện ở đây?”
Tưởng Tử Hàn rót ba ly rượu, đưa hai ly cho Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
Ông ta cầm ly, chạm ly với bọn họ, lúc này mới vừa thưởng thức rượu vừa nói: “Tử Hàn, chuyện này là ba có lỗi với các con. Thực ra cũng không phải tình huống đặc biệt gì, chẳng qua là thủ đoạn trên thương trường mà thôi. Ba ngáng đường của người khác, có người muốn giải quyết ba. Chỉ có ngày ngày làm giặc, chứ làm gì có chuyện ngày ngày phòng giặc được chứ, ba không muốn sống trong sợ hãi lo lắng, chỉ đành để bản thân ‘chết’ trước cho tên đó xem. Để diễn cho chân thật, nên mới giấu tất cả mọi người.”
Tưởng Tử Hàn nhướng mày: “Trong tất cả mọi người mà ba nói, không bao gồm Sở Thu Khánh à?”