Không hiểu sao ngực Tống Hân Nghiên bùng lên một ngọn lửa.
Hôm nay đã tự mình đa tình một lần, một ngày phạm cùng một lỗi đến hai lần, có phải cô rất ngu ngốc?
Cô chế giễu nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đến để thăm Minh Trúc.”
Bỏ lại anh, sải bước đi về phía trước.
Tưởng Tử Hàn khẽ cong môi.
Nhân viên dẫn hai người đi đến trung tâm của khu vui chơi, cung kính đưa ra một tấm thẻ: “Hai người muốn chơi trò gì thì chỉ cần quẹt thẻ. Vì để không làm phiền hai người trải nghiệm trò chơi, chúng tôi đã tiến hành thanh lọc cả khu vui chơi, tất cả nhân viên đều đã rời đi. Đến lúc đó hai người cần gì, thì dùng tai nghe gọi chúng tôi là được.”
Nói xong, lại đưa một chiếc tai nghe ra, nói qua về cách sử dụng rồi lập tức rời đi.
“Hai người!”
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên không được vui, đột nhiên dâng lên cảm giác không vui khi bị người khác lừa gạt.
Cô nghiến răng: “Không phải anh nói đưa tôi đi gặp Minh Trúc sao? Con bé đâu?”
“Trẻ con đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, cần phải nghỉ ngơi đúng giờ, lúc này, con bé đã đi ngủ rồi.”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn không chút thay đổi, nói dối.
Tống Hân Nghiên suýt nữa bị tức đến mức bật cười: “Tưởng Tử Hàn, anh…haiz….”
Cô vẫn chưa nói xong, đã bị Tưởng Tử Hàn ngắt lời: “Muốn chơi cái gì?”
Anh cưỡng ép kéo cô đi về phía vòng quay ngựa gỗ gần bọn họ nhất, tự hỏi tự trả lời: “Vậy thì chơi trò gần trước, mỗi trò đều chơi một lần.”
Cơn giận nghẹn ở ngực Tống Hân Nghiên, nhổ ra không được, mà nuốt vào cũng không xong.
Cô hất tay anh ra: “Tưởng Tử Hàn, anh có thấy mình ấu trĩ không?”
Cũng không biết cô nói người, hay nói trò chơi.
Tưởng Tử Hàn đã ngồi lên bàn xoay của vòng quay ngựa gỗ, vỗ lên con ngụa ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc nhỏ anh cũng rất muốn đến đây, nhưng lúc nhỏ không có ai đi cùng, lớn hơn một chút đã có thể tự mình chơi thì lại không có thời gian. Đến khi có thời gian thì đã qua cái tuổi kia rồi.”
Anh quay đầu, đưa tay ra với cô: “Bây giờ dù sau không có ai nhìn thấy, cho dù chơi cũng không mất mặt…”
Sự tức giận của Tống Hân Nghiên đột nhiên trở thành sự cay đắng.
Cô không vui nói: “Tôi không phải là người?”
Sự lạnh lùng trong mắt Tưởng Tử Hàn dần biến mất, nghiêng người nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, kéo cô lên bàn xoay: “Em là người độc nhất vô nhị cùng anh mất mặt.”
Tống Hân Nghiên từ chối.
Tưởng Tử Hàn dịu dàng nói: “Chuyện mất mặt nhất trong đời anh cũng đã nói cho em biết rồi, cũng để em nhìn thấy rồi, em còn sợ mất mặt cùng với anh?”
Cúi xuống, không quan tâm đến sự phản đối của Tống Hân Nghiên, cưỡng ép ôm eo, bế cô lên, đặt lên lưng con ngựa nhỏ mà anh đã chọn.
“Ya!”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc, vội vàng nắm lấy chiếc khung sắt cố định con ngựa gỗ.
Vẫn chưa bình tĩnh lại, phía sau đột nhiên bị ôm chặt, một lồng ngực dán chặt vào.
Tưởng Tử Hàn ôm lấy cô từ phía sau,bật tai nghe: “Có thể bắt đầu rồi.”
Âm nhạc vui nhộn vang lên, vòng quay ngựa gỗ lập tức quay, con ngựa gỗ chở hai người nâng lên hạ xuống trong tiếng nhạc.
Âm nhạc là một bài hát thiếu nhi bọn họ đã nghe nhiều nên thuộc từ khi còn nhỏ.
Trò chơi là trò chơi lúc nhỏ đã từng ngưỡng mộ người bên cạnh được chơi.
Trong bầu không khí âm nhạc, những bông tuyết nhỏ bay trong màn đêm đều mang theo sắc màu của kí ức, khiến người khác quên đi tuổi tác, quên đi những sự phiền muộn và không vui.
Khu vui chơi gập tràn màu sắc dần trở nên nhạt nhòa, cuối cùng chỉ còn lại con ngựa gỗ nâng lên hạ xuống, và âm nhạc giống như không bao giờ dừng lại…
Tống Hân Nghiên dần thả lỏng cơ thể đang căng cứng, vô thức đặt tất cả trọng lượng cơ thể vào vòng tay của người phía sau.
Ánh mắt cô rơi vào không trung, tự giễu nói: “Tưởng Tử Hàn, nếu như tôi nói tôi chưa từng chơi những trò chơi mà bé gái thích chơi, anh có tin không?”
Trái tim Tưởng Tử Hàn đột nhiên đau nhói.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, khẽ nói: “Không phải không tin, mà anh biết.”
Anh ôm chặt cô vào lòng, cằm gác lên bờ vai gầy gò của cô: “Lúc còn bé, em trông như rất nhiều ngôi sao xoay quanh mặt trăng, thế hệ đó nhà họ Tống toàn là con trai, chỉ có một mình em là con gái, nhưng từ nhỏ em đã không xem mình là công chúa. Ngược lại, em còn cố gắng hơn những người anh em kia. Lúc bọn họ chơi, em lại học tập, lúc bọn họ đón lễ tết, em cũng đang học tập…”
Giọng nói của anh trầm và thấp, lộ ra sự đau lòng.
Quá khứ mà Tống Hân Nghiên vẫn luôn cảm thấy quá khứ chả có gì cả bị người khác nói ra với giọng điệu như vậy, không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác chua xót và tủi thân.
Cô kìm nén cảm xúc, đột nhiên quay đầu lại: “Sao anh lại biết….”
Mặt hai người cách nhau quá gần.
Cô vừa quay đầu, hai má cọ vào nhau, môi trực tiếp hôn lên môi anh.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, lúc này, hơi thở đan xen vào nhau.
Trái tim Tưởng Tử Hàn đập lệch một nhịp, đầu hơi nghiêng qua, trực tiếp ngậm lấy đôi môi mà anh vẫn ngày đêm mong nhớ, hung hăng hôn lên.
Tống Hân Nghiên sững sờ, lập tức giãy giụa.
Tưởng Tử Hàn dùng lực ôm lấy hai tay cô, giữ chặt cô đang giãy giụa ở trong lòng.
Tống Hân Nghiên thở gấp, đầu lui về sau, tránh nụ hôn của anh.
Cô tránh, anh đuổi theo, hai người giống như chơi trò mèo đuổi chuột.
Nhưng trò chơi này khiến người khác khó chịu.
Tưởng Tử Hàn ôm chặt lấy cô, trực tiếp quay người cô lại.
“Ah!”
Cơ thể đột nhiên mất trọng lượng Tống Hân Nghiên kinh ngạc hét lên, theo bản năng nắm lấy quần áo của Tưởng Tử Hàn.
Trong mắt Tưởng Tử Hàn lóe lên ý cười, đặt cô trở lại.
Lúc cơ thể hai người rơi xuống, Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đã ngồi đối diện nhau.
Vòng quay ngựa gỗ vẫn đang quay, con ngựa nhỏ cũng vẫn nâng lên hạ xuống.
Tống Hân Nghiên bị ép đến mức eo ngả về sau, trong tâm lơ lửng trên không trung.
Để mình không bị ngã xuống, cô chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo của Tưởng Tử Hàn, không dám cử động.
Ý cười trong mắt Tưởng Tử Hàn càng đậm.
“Tư thế này rất tốt.” Anh khẽ nói, lại muốn hôn cô.
Tống Hân Nghiên mặt đỏ tía tai, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô hung dữ quay đầu đi, tức hiện nói: “Tưởng Tử Hàn, cái đồ khốn này!”
Hung hăng đẩy anh ra, sau khi ngồi thẳng lên, định nhảy xuống.
Tưởng Tử Hàn thu lại ý cười, ôm chặt cô vào lòng: “Đừng tức giận với anh nữa.”
Anh khẽ nói: “Chuyện trước đây đều là anh không tốt. Hân Nghiên, tha thứ cho anh. Lúc trước là anh không đủ hiểu em, lại quá tự tin về bản thân mình, mới làm ra nhiều chuyện tổn thương em như vậy, cuối cùng đẩy em ra khỏi anh một cách dễ dàng, khiến em chịu nhiều cực khổ, chịu nhiều tổn thương, những điều này đều là anh không tốt. Em muốn trừng phạt anh, mắng anh, đánh anh, anh đều chịu, chỉ cần em đừng đẩy anh ra, cho anh một cơ hội, để anh hiểu em, chăm sóc em…”
Tất cả sự tức giận và giãy giụa của Tống Hân Nghiên đều biến mất trong những câu nói này: “Nên, anh đã tìm ai nghe ngóng chuyện của tôi.”
“Khương Thu Mộc, còn anh trai em nữa.”
Tưởng Tử Hàn buông lỏng ra rất nhiều, nhìn cô nói một cách nghiêm túc: “Còn có tất cả những người quen biết em ở Hải Thành.”
Anh đưa ra một danh sách dài những cái tên.
Có bạn học của cô, giáo viên, còn có hàng xóm, thậm chí cả đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau.
Tống Hân Nghiên chấn động, trong lòng cô rất phức tạp, không thể nói ra được.
Lời nói của người đàn ông vẫn đang tiếp tục: “Còn…blog ẩn danh em viết gần được hai mươi năm kia của em.”
Năm năm tuổi cô bắt đầu lập một blog để viết ra những suy nghĩ của mình, viết tất cả những sự ủy khuất thường ngày. Mà bài đăng đầu tiên là vào sinh nhật năm tuổi của cô.
Anh nhớ rõ những gì cô đã viết: “Nguyện vọng sinh nhật năm tuổi là được đến khu vui chơi, nhưng nghĩ đến các anh sẽ cười tôi là một cô công chúa làm nũng, nịnh nọt tôi lại không muốn chơi nữa.”
Tống Hân Nghiên vô cùng kinh ngạc.
Chả trách anh đưa cô đến khu vui chơi, cái đồ đàn ông thối, lại đọc trộm chuyện riêng của cô!