Vừa dứt lời, Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh hít hai hơi liên tục, không dám tin nhìn về phía Tống Thanh Hoa.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng chất vấn: “Tống Thanh Hoa, bà đưa con tôi đi đâu rồi! Năm đó tại sao lại làm như vậy….”
Đôi mắt đỏ hoe, cay cay, nước mắt trào ra.
Cô vô thức gập ngón tay lại, Tống Thanh Hoa bị bóp đến mức trợn tròn mắt: “Bà trả lại con tôi cho tôi, trả lại cho tôi!”
Giọng nói Tống Hân Nghiên cũng dần trở nên mạnh mẽ, vẻ mặt mơ hồ có chút mất khống chế.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng xông lên, cùng với Lưu Thái, vội vàng tách hai người ra.
Sau khi chiếc cổ được thả tự do, Tống Thanh Hoa vội vàng hít thở mấy hơi mới hồi phục lại, cơn giận lập tức bay đầy trời, hất Lưu Thái ra, hung hăng giơ tay lên tát về phía Tống Hân Nghiên.
Thấy tay bà ta sắp rơi xuống mặt Tống Hân Nghiên, trong góc nghiêng một bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng đột nhiên giơ ra.
Người kia nắm lấy cổ tay Tống Thanh Hoa, không thèm để ý hất một cái: “Bẩn!”
Giọng điệu vô cùng ghét bỏ!
Tống Thanh Hoa bị hất ra nên loạng choạng.
Nếu như không phải Lưu Thái nhanh tay đỡ được, chỉ sợ bà ta đã ngã rất thảm rồi.
“Cậu!” Tống Thanh Hoa tức giận, quay đầu đối diện với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, u ám của Tưởng Tử Hàn.
Lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng đã mắc kẹt trong cổ họng.
“Tôi cái gì?”
Tưởng Tử Hàn đứng phía trước bảo vệ Tống Hân Nghiên, giọng nói thờ ơ: “Tống Thanh Hoa, ai cho bà dũng khí ra tay ở trước tòa án, là cái quốc tịch ngoại quốc kia của bà?”
Tống Thanh Hoa tức đến mức mặt xanh đỏ xen lẫn nhau: “Rốt cuộc là ai ra tay trước, cậu nghĩ mọi người đều mù như cậu sao?”
“Vậy sao?”
Tưởng Tử Hàn cười như không cười, xấu xa lướt nhìn xung quanh: “Lúc nãy mấy người có ai nhìn thấy gì không?”
Mọi người giống như đã thương lượng xong hết rồi, lần lượt quay mặt đi.
Người nhìn trời, người nhìn đất, không có ai dám nhìn sang bên này.
Tống Thanh Hoa: “…”
Bà ta tức muốn chết, đang định nổi giận, dư quang đột nhiên nhìn thấy Dạ Vũ Đình dẫn theo một đám người đi về phía bên này.
Khóe miệng Tống Thanh Hoa cong lên, thu lại sự tức giận, khuôn mặt tràn đầy sự chế nhạo, cố ý cao giọng nói: “Hân Nghiên, đúng là nên chúc mừng cháu, gặp được một người đàn ông tốt, si tình, dịu dàng lại biết quan tâm giống như Tưởng Tử Hàn. Vì một người đàn ông như vậy, hồng hạnh vượt tường cũng đáng, cô ủng hộ cháu.”
Cách đó không xa, bước chân Dạ Vũ Đình đột nhiên dừng lại, bằng mắt thường có thể thấy được vẻ mặt lập tức trở nên u ám.
Tống Hân Nghiên trừng đôi mắt đỏ hoe, vùng khỏi Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh, đẩy Tưởng Tử Hàn đang chắn ở trước mặt cô ra, bất chấp tất cả bổ nhào về phía trước.
Cả người cô tiều tụy, cơn tức giận gần như muốn bùng nổ, khiến ai thấy cũng phải sợ hãi.
Tống Thanh Hoa theo bản năng lùi về sau.
Vệ sĩ bà ta đưa theo lập tức nghiêng người qua, bảo vệ bà ta.
Nỗi sợ hãi biến mất, Tống Thanh Hoa lạnh lùng khiêu khích: “Tống Hân Nghiên, cô thật sự rất thông minh, vậy thì sao, cho dù cô tin hay không tin, con trai của cô đều ở trong tay tôi! Cô muốn lấy lại con trai, không thành vấn đề, đưa ra điều kiện đáng để trao đổi! Ngược lại, tôi muốn xem xem, cô có thể vì con trai cô đưa ra cái giá bao nhiêu để trao đổi!”
Bà ta cười khẩy: “Tôi đợi cô cho tôi sự bất ngờ!”
Sợi dây cuối cùng trong đầu Tống Hân Nghiên cũng đã đứt, trừng mắt đến mức sắp rách ra: “Tống Thanh Hoa, tôi giết bà!”
Tưởng Tử Hàn duỗi cánh tay dài ra, ôm chặt cô vào lòng.
“Đừng trúng kế, bà ta đang cố ý khiến em tức giận đó.” Anh thì thầm vào tai cô.
“Cút đi!” Tống Hân Nghiên giãy giụa, giọng nói cũng lạc đi.
“Cô, đủ rồi đó!”
Vẻ mặt Tống Dương Minh cũng trở nên vô cùng lạnh lùng: “Hân Nghiên, em ấy đã đắc tội gì với cô? Mà khiến cô phải hận em ấy sâu như vậy, phải cố làm ra huyền bí để ép người khác vào con đường cùng mới định dừng lại đúng không?”
Dừng một lúc, anh ta nhíu mày, lạnh lùng bước về phía trước: “Cho dù có, cô làm như vậy cũng đủ rồi! Đứa bé có lỗi gì mà cô muốn chúng nó vừa được sinh ra đã phải tách khỏi Hân Nghiên? Cô, cô có biết hành vi của cô bây giờ khiến người khác rất xem thường không!”
Tống Thanh Hoa tức giận lườm Tống Dương Minh, vung tay tát một cái về phía anh ta.
Trong người Tống Dương minh có sự chính trực và phản ứng của người lính, để Tống Thanh Hoa đánh một lần đã là cực hạn của anh ta.
Cát tát vung đến, anh ta nghiêng người lùi về sau, ra tay rất nhanh, nắm lấy cổ tay bà ta, đè lại.
Hai cô cháu đối đầu nhau.
Khương Thu Mộc ở bên cạnh sợ hãi, run rẩy, sau đó là tức giận.
Bà cô già này, ức hiếp bạn thân của cô ấy thì thôi đi, bây giờ còn muốn ra tay với người trong lòng của cô ấy?
Chuyện như thế này ai có thể chịu đựng được!
Khương Thu Mộc vô cùng tức giận, vung túi lên đập về phía Tống Thanh Hoa.
“A!”
Tống Thanh Hoa bị đập, hét lên một tiếng.
Vệ sĩ của Tống Thanh Hoa đề phòng Tống Hân Nghiên nhưng lại không đề phòng Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc.
Tống Thanh Hoa bị đánh, vệ sĩ lập tức di chuyển, lần lượt đi về phía Khương Thu Mộc.
“Đầu gỗ!”
Tống Hân Nghiên cắn lên tay Tưởng Tử Hàn, nhân lúc anh bị đau, dùng cùi chỏ đập vào bụng anh.
Tưởng Tử Hàn theo bản năng buông tay ra, lùi về sau.
Tống Hân Nghiên lao về phía Khương Thu Mộc.
Tống Dương Minh cũng đã kéo Khương Thu Mộc vào lòng để bảo vệ trước khi vệ sĩ ra tay.
Mấy người lần lượt ra tay, hiện trường rất hỗn loạn.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, u ám, bước một bước về phía trước, kéo Tống Hân Nghiên về.
“Tưởng Tử Hàn, cái tên khốn này, buông tay ra!”
Mặt Tưởng Tử Hàn đen như mực, cúi người bế ngang cô lên, ép buộc rời khỏi mớ hỗn độn này, đi về phía bãi gửi xe.
Dạ Vũ Đình đứng cách đó không xa xem trò vui nửa ngày, cuối cùng bước lên, đưa tay ra chặn đường hai người.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tưởng Tử Hàn, ánh mắt lạnh lùng: “Thả vợ tôi xuống!”
Tưởng Tử hàn tức đến bật cười: “Vợ anh? Dạ Vũ Đình, anh ở đâu…”
“Anh câm miệng!”
Tống Hân Nghiên hét lên.
Tưởng Tử Hàn rủ mắt, nhìn người phụ nữ trong lòng, kiềm nén cơn tức giận, không phát ra tiếng.
Một đám phóng viên đi phía sau Dạ Minh Vũ dường như cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại, như ong vỡ tổ tràn qua tấn công Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
“Cô Tống, xin hỏi Tưởng tổng là người thứ ba trong mối quan hệ giữa cô và cậu ba Dạ sao?”
“Đứa con mà cô phá bỏ là của Tưởng tổng sao?”
“Nhà họ Dạ không thừa nhận cô, hôn nhân của cô và cậu ba Dạ vẫn sẽ tiếp tục chứ?”
….
Tống Hân Nghiên tức muốn chết, giãy giụa muốn xuống, Tưởng Tử Hàn lại ôm chặt lấy cô, không buông tay.
Ánh mắt Dạ Vũ Đình rơi trên người Tống Hân Nghiên đang ở trong lòng Tưởng Tử Hàn, sự thâm tình trong đáy mắt giống như muốn tràn ra ngoài: “Hân Nghiên, xin lỗi, anh thừa nhận, lúc đầu anh tiếp cận em là có mục đích khác, đã lừa dối em. Nhưng vừa nhìn thấy em, anh đã không kìm lòng được mà muốn giữ em ở lại bên cạnh anh. Những ngày tháng sau này ở cùng nhau, anh càng bị em thu hút. Hân Nghiên, anh thừa nhận trong lòng anh đã từng có người khác, nhưng bây giờ người anh yêu là em, là Tống Hân Nghiên hiện tại, không phải là vật thay thế cho người khác…”
Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng giãy giụa, nhảy khỏi vòng tay của Tưởng Tử Hàn.
Cô đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thờ ơ, bình tĩnh: “Dạ Vũ Đình, anh không cần xin lỗi tôi. Giữa chúng ta, thực ra còn không được tính là bạn bè. Chuyện sau này, cũng không phải là lỗi của một mình anh, tôi cũng có trách nhiệm. Nên anh không cần xin lỗi, để mọi người đỡ lo lắng, anh hãy ký đơn ly hôn sớm một chút đi, chúng ta đều được giải thoát.”
Vẻ mặt Dạ Vũ Đình tái mét.
Tống Hân Nghiên không thèm quan tâm, quay người muốn đi tìm Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh.
Vừa di chuyển, micro của phóng viên lại giơ đến.
“Cô Tống, xin hãy nói ra quan điểm của cô về hôn nhân.”
“Ngoại tình một cách công khai, trong lòng cô có cảm thấy hổ thẹn không?”
“Quanh quẩn bên cạnh hai người đàn ông xuất sắc, cô có cảm thấy áp lực không?”
“Trong lòng cô có phải vẫn luôn yêu anh Tưởng đúng không? Kết hôn với cậu ba Dạ chỉ là vì thuận tiện cho sau này có thể tiếp tục nối lại duyên phận lúc trước với anh Tưởng?”
….