Đôi mắt của Dạ Vũ Đình lóe lên một tia tức giận.
Tống Thanh Hoa hoàn toàn không đặt anh ta vào mắt, lạnh giọng tiếp tục: "Tôi đã nói qua, dùng sự lừa dối để giữ một người bên cạnh mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy thôi, khuyên cậu nên dùng chút thực lực của mình để con bé không bao giờ dám rời xa cậu. Là tự cậu không có bản lĩnh, còn dám trút giận lên tôi. Dạ Vũ Đình, có phải là bình thường tôi đã quá nhân từ với cậu rồi không?"
Ngay cả ba anh ta là Dạ Khải Trạch cũng không dám lỗ mãng với bà ta như vậy, thằng nhóc lông mọc chưa đủ như anh ta, ai cho anh ta can đảm đó vậy!
Tống Thanh Hoa khinh thường đẩy anh ta ra. Ngôn Tình Hài
Dạ Vũ Đình bị đẩy loạng choạng lùi về sau.
Nếu Dạ Nhất không đỡ kịp thời, chỉ sợ đã ngã phịch xuống đất rồi.
Dạ Nhất và Lệ Anh Vũ chỉ dám đỡ Dạ Vũ Đình, không dám nói một lời với Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn Dạ Vũ Đình: "Não vẫn chưa bị men rượu ngâm hỏng đúng chứ? Có muốn tìm Tưởng Tử Hàn trả thù không? Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Nếu còn là đàn ông, thì cậu hãy phấn chấn lên đi, đi tìm những người đã làm tổn thương cậu, làm hại cậu để báo thù!"
Dạ Vũ Đình bị cái bạt tay của bà ta làm cho tỉnh táo.
Anh nhì bà ta, ánh mắt lạnh như rắn độc: "Thật sự có thể sao?"
Tống Thanh Hoa cười giễu cợt: "Có thể hay không, cậu sẽ sớm biết thôi. Nhưng từ bây giờ, cậu phải phấn chấn tinh thần dậy cho tôi!"
"Được!"
Dạ Vũ Đình gật đầu.
Chỉ cần có thể báo thù, anh ta nguyện ý hy sinh tất cả!
Sau khi Tống Thanh Hoa rời đi, Lệ Anh Vũ lặng lẽ nói với Lục Minh Hạo chuyện vừa rồi...
Hoan Uyển.
Khi Cố Vũ Tùng, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đến nơi, Tưởng Tử Hàn đang xem tài liệu do cấp dưới gửi đến.
Đó là tất cả những gì đã xảy ra với Tống Hân Nghiên trong và ngoài tòa án ngày hôm nay.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn ảm đạm.
Ngay khi ba người Cố Vũ Tùng bước vào, liền nhận ra bầu không khí không ổn.
"Đây là cái gì?" Cố Vũ Tùng cầm lấy phần văn kiện Tưởng Tử Hàn đã đọc qua rồi lật xem.
Tưởng Tử Hàn ném tư liệu lên bàn cà phê, ánh mắt phát lạnh: "Chuyện xảy ra ở tòa án hôm nay."
"Tống Thanh Hoa cũng tham gia?!"
Cố Vũ Tùng đúng lúc nhìn thấy tên của Tống Thanh Hoa xuất hiện trên đó.
Tưởng Tử Hàn cười lạnh: "Bà ta mang theo hai đứa nhỏ đi tìm Hân Nghiên."
"Đứa nhỏ?!" Ba người Lục Minh Hạo kinh ngạc: "Bà ta muốn làm gì?!"
"Hăm dọa!"
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn lóe lên tia lạnh lùng, từ trong tài liệu lấy ra hai bản photo DNA: "Bà ta nói hai đứa trẻ đó chính là hai đứa mà Hân Nghiên từng sinh ra."
Ba người Lục Minh Hạo càng kinh ngạc.
"Cho nên, rốt cuộc có đúng không?" Tô Thần Nam hỏi.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, không nói gì.
Cố Vũ Tùng sau khi phản ứng lại thì vô cùng tức giận: "Mẹ kiếp! Thảo nào người của tôi đã điều tra vụ việc ở nước M năm đó lâu như vậy nhưng lại chẳng tìm ra chút manh mối nào. Hóa ra là Tống Thanh Hoa, mụ phù thủy già đó đang gây rắc rối. "
Sau khi mắng mỏ, anh ta lại tự hỏi: "Nhưng đó là chuyện của bốn năm trước. Chẳng lẽ bà ta đã lên kế hoạch từ bốn năm trước sao? Bà ta muốn có được thứ gì từ chị dâu chứ?! Trên người chị dâu có thứ gì đáng cho bà ta có được chứ?!"
Cả căn phòng im lìm.
Tô Thần Nam trầm tư: "Hiện tại chúng ta tạm thời không biết bà ta muốn làm gì, nhưng nếu có thể khiến cậu theo dõi lâu như vậy mà thậm chí cũng không tìm được manh mối nào, điều này cho thấy thực lực của Tống Thanh Hoa ở nước ngoài chắc chắn là không nhỏ. "
Rất có thể là ngay cả bọn họ cũng không động vào được.
Tưởng Tử Hàn cau đôi mày kiếm, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ và cuồng bạo: "Dù cho bà ta có lợi hại như thế nào, nhưng hễ là người làm tổn thương người bên cạnh tôi, đều không được!"
Do dự một lúc, Cố Vũ Tùng vẫn mở miệng nói: "Tống Thanh Hoa không ngốc nên chắc chắn bà ta sẽ không làm những việc vô ích. Nếu bà ta đã để lộ đứa nhỏ vào lúc này, vậy ba của đứa nhỏ rất có thể cũng sẽ bị lộ, đến lúc đó anh và chị dâu... "
Áp suất không khí trong phòng đột ngột giảm xuống khiến người ta khó thở.
Lục Minh Hạo đá Cố Vũ Tùng, vội vàng đánh trống lảng: "Lộ ra thì đã sao. Một con rùa rụt cổ trốn tránh bốn năm, nói không chừng đã sớm chết rồi. Lúc này có khi xác chết cũng đã..."
"Á chù!"
Lục Minh Hạo còn chưa nói xong, Tưởng Tử Hàn đã hắt hơi một cái không kiểm soát được.
Lục Minh Hạo: "..."
Ngừng một chút, anh ta nói tiếp điều vừa rồi chưa nói: "Thật ra, người đàn ông đó có chết hay không cũng không quan trọng. Dù sao anh ta cũng không có tình cảm gì với chị dâu. Nếu anh ta thật sự dám gây rắc rối, cùng lắm chúng ta tiễn anh ta một đoạn thôi... "
"Á chù!"
Tưởng Tử Hàn lại hắt hơi.
Lục Minh Hạo: "..."
Anh ta nói quá kích thích rồi sao?!
Nhưng cũng không đúng.
Cố Vũ Tùng rút ra một ít khăn giấy và cẩn thận đưa cho anh: "... Không sao chứ?"
"Không sao!"
Cố Vũ Tùng yên tâm lại, hùa theo lời của Lục Minh Hạo: "Minh Hạo nói đúng, cho dù cha của đứa bé có ra mặt thì cũng không thể làm gì chị dâu. Chuyện xảy ra năm đó đều là một âm mưu, chị dâu là nạn nhân trong vụ việc này, chị ấy hận mấy người đó còn không kịp, sao còn có thể có quan hệ với anh ta chứ. Anh Hàn anh cứ yên tâm đi, chuyện này em nhất định sẽ điều tra đến cùng. Cho dù không thể khiến mấy tên xấu xa đó ngồi tù mọt gông thì cũng phải khiến bọn họ trầy... "
Tưởng Tử Hàn: "Á chù!"
Cố Vũ Tùng: "Trầy... da tróc vảy..."
"Á chù!"
Cố Vũ Tùng: "..."
Tô Thần Nam đứng dậy đi vào phòng bếp, bưng một ly nước nóng tới: "Bảo bác sĩ gia đình đến xem một chút đi."
Tưởng Tử Hàn nhận lấy, cau mày xoa xoa mũi: "Không cần! Hồi nãy mới hít khí lạnh ở bên ngoài."
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra vừa rồi, hễ Lục Minh Hạo và Cố Vũ Tùng nói chuyện, lỗ tai của anh lại nóng lên không thể giải thích được, mũi cứ luôn ngứa ngáy, không nhịn được mà hắt hơi...
Đúng lúc này, di động của Lục Minh Hạo vang lên.
"Lệ Anh Vũ gửi tin nhắn."
Lục Minh Hạo mở ra xem vài cái: "Tống Thanh Hoa đã đến tìm Dạ Vũ Đình."
Nội dung cuộc trò chuyện của Dạ Vũ Đình và Tống Thanh Hoa được gửi đến không sót một lời.
Sau khi nghe điều này, Cố Vũ Tùng mắng mỏ: "Bà phù thủy già này thật không biết xấu hổ."
Tưởng Tử Hàn xoa xoa ly nước nóng: "Chú hề nhảy đầm, không cần để vào lòng."
Tống Hân Nghiên mới là người thực sự khiến anh khó chịu.
Cô giống như một quả bom hẹn giờ tích tắc, luôn làm những điều mà anh không ngờ tới.
Tưởng Tử Hàn nhéo nhéo lông mày, nếu người phụ nữ đó có thể tém tém lại chút, anh cũng không đến nỗi...
Nghĩ đến thái độ của cô lúc tối, tâm trạng càng cảm thấy khó chịu.
"Tống Thanh Hoa đã đúng một lần. Trên đời này, nếu có bất cứ thứ gì có thể đe dọa Hân Nghiên, đó sẽ chỉ là con cái. Cô ấy đã luôn quan tâm đến hai đứa trẻ bị cướp đi từ khi sinh ra này. Về phần cha của bọn trẻ...... "
Anh cười khẩy: "Cô ấy căn bản không quan tâm."
Khi nói lời này, không biết tại sao, nhưng trong lòng anh cảm thấy khó chịu kỳ lạ.
Tưởng Tử Hàn bực bội đặt ly nước xuống, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ nói: "Tìm cách cướp lấy đứa nhỏ từ tay Tống Thanh Hoa càng sớm càng tốt!"
Tô thần Nam cau mày, nghiêm mặt: "Anh nghĩ cho kỹ đi, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Cướp trẻ con không đơn giản như âm thầm đi xử lý một kẻ nào đó."
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn bỗng trở nên sâu thẳm, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Biết rằng đây là điềm báo trước cho sự tức giận của Tưởng Tử Hàn, Cố Vũ Tùng vội vàng cười nói: "Không phải là chưa làm qua sao, nhưng có sao chứ? Chuyện chưa làm qua, mới càng muốn thử. Đúng không, cậu Lục?!"
Anh ta nhanh chóng cho Lục Minh Hạo một cái nháy mắt.
"A… ha ha, phải!" Lục Minh Hạo vội vàng gật đầu đồng ý.
Cả hai đồng loạt nhìn Tô Thần Nam một lần nữa.
Tô Thần Nam không nói thêm nữa: "Lập kế hoạch rồi thông báo cho tôi."