Tống Dương Minh cũng đã nhìn thấy những nội dung này.
Trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường mãnh liệt.
Hai đứa bé vàng vọt gầy gò trước mặt này lại con của Hân Nghiên?
Tống Dương Minh có chút không chấp nhận nổi, trong lòng lởn vởn cảm giác khó chịu và kỳ lạ không tài nào loại bỏ đi được.
Khương Thu Mộc chau mày với vẻ nghi ngờ: “Chỉ mấy trang giấy mỏng này, nếu bà muốn, tôi có thể làm ra một tá cho bà trong mấy phút. Tống...”.
Cô ấy vốn muốn gọi thẳng là Tống Thanh Hoa, nhưng ánh mắt lại tiếc qua Tống Dương Minh.
Rốt cuộc cũng là cô của người trong lòng, cho dù có làm chuyện sai trái thì vai vế vẫn còn đó.
Khương Thu Mộc vội vàng chuyển lời: “Bà Tống, dù sao bà cũng là nhân vật có máu mặt, tôi thắc mắc, bà luôn làm những việc khiến người khác cảm thấy kinh tởm như vậy rốt cuộc là vì điều gì?”
"Muốn biết?"
Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, giễu cợt.
“Cô.” Tống Dương Minh tiến lên, nhìn Tống Thanh Hoa đầy kiên định: “Cô muốn Hân Nghiên làm gì? Chuyện trái ngược nhân luận pháp luật, cho dù cô ấy đồng ý, cháu cũng sẽ không để cho cô ấy làm.”
Tống Thanh Hoa liếc nhìn đứa cháu trai chính trực đến mức ngốc nghếch, giọng nói thờ ơ: “Cháu cũng quá xem thường cô của cháu rồi. Yên tâm, cô sẽ không làm khó người em gái tốt này của cháu đâu.”
Ánh mắt chuyển về phía Tống Hân Nghiên, bà ta nói với giọng điệu rất dịu dàng: “Chuyện năm đó, tôi sẽ không nhắc đến nửa chữ, các cô muốn biết, tôi nói rồi cô cũng không tin phải không? Vậy thì chờ Thẩm Hoài Ngưng khỏe lại, để cô ấy nói cho các cô thì tốt hơn. Có điều, ta cũng chưa từng làm điều gì vô ích.”
Tống Thanh Hoa đưa ra điều kiện của mình: “Tống Hân Nghiên, tôi đã sớm nói yêu cầu của tôi với cô rồi, muốn nhận lại hai đứa trẻ, cô biết phải làm gì đúng không?”
Tống Hân Nghiên không tiếp lời, đứng không nhúc nhích.
Bị hai đứa trẻ ôm lấy, trong lòng cô hỗn loạn rối bời, rất lâu không thể suy nghĩ bình thường.
Tống Thanh Hoa cau mày, rất nhanh liền thả lỏng.
Bà ta quay sang Tống Dương Minh: "Khuyên nhủ em gái cháu một chút, làm người làm việc có lúc không thể quá chân thật. Trên đời này cũng không có cái gì gọi là được cả đôi đường. Muốn nhận lại con thì phải bỏ qua cho người nhà họ Dạ. Còn có, thu lại cái ý nghĩ muốn ly hôn của cô ấy.”
"Cô!"
Tống Dương Minh nhíu chặt mày, trong đáy mắt đầy vẻ tức giận: “Cô, với năng lực của cô, muốn giúp người nhà họ Dạ thiếu gì cách, tại sao lại cứ ép buộc Hân Nghiên? Lại còn dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này, rốt cuộc nhà họ Dạ đã hứa cho cô lợi ích gì, đáng để cô phải...”
"Cô thích!"
Tống Thanh Hoa cười nhạt, cắt ngang lời nói của Tống Dương Minh.
Sự nham hiểm lóe qua trong đáy mắt bà ta: “Cô chính là muốn để cô ta đích thân xin tha thứ cho bọn họ ở phiên tòa...”
Tưởng Tử Hàn không phải là muốn trút giận cho cô sao!
Bà ta muốn xem, Tống Hân Nghiên phản bội, tự mình tát vào mặt anh thì anh định làm gì với cô.
"Tống Hân Nghiên, chỉ cần cô làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ nói cho cô mọi chuyện liên quan đến hai đứa trẻ này."
Tống Hân Nghiên không phản ứng.
Thay vào đó, hai cậu con trai nhỏ ôm lấy cô lại lập tức khóc lớn lên: "Mẹ, đừng bỏ bọn con.”
Bọn trẻ khóc nấc lên.
Tống Hân Nghiên dần bình tĩnh trở lại sau hàng loạt cảm xúc phức tạp như sốc, kích động và khó tin.
"Đừng khóc nữa.”
Cô ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt hai đứa trẻ: "Nói cho mẹ biết, làm sao hai con biết mẹ là mẹ của các con?"
“Con biết.” Đại Bảo giơ bàn tay nhỏ gầy lên.
Tiểu Bảo sợ bị bỏ lại phía sau, vội càng chỉ tay về phía Tống Thanh Hoa.
Hai đứa trẻ tranh nhau nói: “Bà Tống cho bọn con xem qua ảnh của mẹ.”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn Tống Thanh Hoa, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: "Vậy thì ai có thể nói cho mẹ biết, mấy năm nay các con đã ở đâu?”
"Nước M."
Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Đại Bảo nói: "Hôm qua bà Tống đã dẫn bọn con về.”
Tiểu Bảo bổ sung thêm: "Bà Tống nói muốn dẫn bọn con đi tìm mẹ, vì vậy bọn họ mới đến.”
Sâu trong đáy mắt của Tống Hân Nghiên hiện lên vẻ đau xót, giọng nói hơi khàn khàn: "Vậy các con bao nhiêu tuổi rồi?”
"Bốn tuổi."
Bàn tay nhỏ gầy của Đại Bảo giơ ra bốn ngón tay nhỏ.
Tiểu Bảo nói thêm: "Sinh nhật của bọn con là ngày 18 tháng 10, mẹ, bọn con vừa mới qua sinh nhật lần thứ tư không lâu.”
Đôi mắt to sáng ngời của Đại Bảo trở nên u ám: “Nhưng từ trước đến nay không ai tổ chức sinh nhật cho bọn con. Mẹ, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng muốn đón sinh nhật.”
Tiểu Bảo bẽn lẽn nhìn Tống Hân Nghiên: “Bà Tống nói sau này gặp được mẹ rồi, mẹ sẽ bù lại tất cả những ngày sinh nhật đã nợ cho bọn con. Mẹ, mẹ sẽ không lừa con và anh trai đúng không?”
Đại Bảo cũng nhìn Tống Hân Nghiên đầy mong đợi.
Đôi mắt của Tống Hân Nghiên chua xót, khàn giọng hứa: “Tất nhiên là sẽ không lừa, mẹ sẽ bù lại từng cái sinh nhật đã nợ cho những bảo bối của mẹ.”
Điều kiện trước tiên là bọn trẻ phải là con của cô.
Tư duy của hai đứa bé rất rõ ràng, lời nói cũng mạch lạc, nhưng mỗi khi cô đặt câu hỏi, bọn chúng gần như không cần suy nghĩ đã có thể đáp lại, không có chút ngắc ngứ.
Một đứa chưa trả lời hoàn chỉnh, đứa còn lại sẽ lập tức bổ sung.
Nó hoàn hảo đến mức khiến người ta tìm không ra kẽ hở nào.
Nhưng, nó quá hoàn hảo rồi...
Thấy Tống Hân Nghiên đã hỏi được kha khá rồi, Tống Thanh Hoa lập tức ra lệnh cho cấp dưới kéo hai đứa trẻ về cạnh mình.
Trong mắt Đại Bảo và Tiểu Bảo đầy vẻ không nỡ nhưng vẫn nghe lời mà buông tay ra, ngoan ngoãn đứng ở hai bên Tống Thanh Hoa.
"Ngoan lắm."
Tống Thanh Hoa xoa đầu hai đứa trẻ, thản nhiên khen ngợi một câu.
Nói xong, ngón tay đột nhiên nắm lấy mái tóc mỏng mềm của hai đứa trẻ rồi kéo mạnh.
"Á…"
Đại Bảo và Tiểu Bảo đau đớn mà hét lên.
Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt to tròn của hai đứa trẻ, nhưng bọn trẻ lại không dám khóc.
Hai đứa trẻ cắn chặt môi, dùng đôi mắt yếu ớt nhìn Tống Hân Nghiên một cách đầy đáng thương.
Tống Hân Nghiên hít thở một hơi, đồng tử co rút lại dữ dội.
Vào lúc này, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại thành một nắm đấm.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cũng hít một hơi.
Tính khí nóng nảy của Khương Thu Mộc trực tiếp bùng nổ.
“Bà làm cái gì vậy!” Cô ấy tức giận chạy tới, định giành lại hai đứa trẻ từ tay của Tống Thanh Hoa.
Chỉ là còn chưa xông đến trước mặt Tống Thanh Hoa đã bị cấp dưới của Tống Thanh Hoa chặn lại.
Tống Thanh Hoa thờ ơ giơ tay lên, ngón tay của hai tay lần lượt nhổ lấy mấy sợi tóc mỏng mềm.
"Cho các cô một số mẫu tóc mà thôi.”
Tống Thanh Hoa nói một cách hời hợt, túm lấy tay của Tống Dương Minh và đặt hai nhúm tóc mỏng mềm vào lòng bàn tay anh ấy.
"Tôi sẽ tìm cách hoãn phiên tòa buổi chiều. Trong khoảng thời gian này, đủ để các cô cầm những sợi tóc này đi giám định quan hệ huyết thống. Mọi chuyện, sau khi các cô xem xong báo cáo giám định rồi tính sau.”
Bà ta nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ khiêu khích, đôi mắt và lông mày lộ ra ngoài khẩu trang cong lên, nói một cách nhã nhặn: “Tôi chờ cô đến tìm tôi.”
Bà ta khua khua tay, cấp dưới bên cạnh lập tức bế lấy hai đứa trẻ nhét vào trong xe.
"Mẹ…"
"Mẹ…"
Hai đứa trẻ giàn dụa nước mắt, miệng mếu đáng thương gọi Tống Hân Nghiên.
Trái tim Tống Hân Nghiên cũng quặn thắt lại dữ dội, chân không nhịn được mà cử động, nhưng đã dừng lại trước khi cất bước đi.
Cô nắm chặt tay, vô cùng bình tĩnh nhìn xe của Tống Thanh Hoa Du chạy đi, hòa vào dòng xe cộ, rồi cuối cùng biến mất.
Khương Thu Mộc lắng lại cơn giận, quay đầu lại: "Tống Thanh Hoa đây là đang bắt cóc trẻ con. Hay là, chúng ta báo cảnh sát đi?”
Cô ấy thậm chí không thèm kêu là cô Tống nữa, cho dù là ở trước mắt người mình thích, cô ấy cũng không muốn giả vờ nữa.