Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ mặt suy tư, lông mày nhíu lại: “Tuy thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể có. Nhưng đâu có nhiều trùng hợp như vậy. Anh nhiêng về những bức ảnh đó là sản phẩm photoshop hơn.”
Anh ta phân tích: “Dạ Vũ Đình chắc là muốn dùng làn đạo đức dư luận này để trói buộc em, nếu em đệ đơn ly hôn hoặc không tha cho người nhà của cậu ta ở trong phiên tòa sắp mở, vậy thì đến lúc đó dư luận sẽ tấn công em...”
Tống Hân Nghiên như có suy tư: “Cách nói này của anh cũng có lý.”
Cô cười lạnh: “Nếu thật sự là như vậy, Dạ Vũ Đình tính toán rất hay.”
Cô vừa từ chối anh ta chưa được hai tiếng thì hotsearch hiện, còn dùng tốc độ lôi đình leo lên vị trí đầu bảng.
Nếu nói không ai tác động, đánh chết cô cũng không tin.
Tống Hân Nghiên lần nữa lướt những hotsearch đó, xem từng cái.
Người phụ nữ mỉm cười hạnh phúc bên trong khiến cô tự dưng ngỡ ngàng.
Nếu không phải là hình ảnh photoshop, vậy người phụ nữ này giống cô như vậy... sẽ không có quan hệ gì chứ?
Xem một lát, cô tắt điện thoại đi: “Bỏ đi, trước tiên kệ đi, càng nghĩ càng không hiểu. Đây nếu thật sự là kế hoạch của anh ta, vậy em càng không thể mắc câu.”
“Ừ, trước tiên yên lặng quan sát rồi tính.”
...
Cùng thời gian đó.
Dạ Thị.
Lệ Anh Vũ đi tới phòng làm việc của Dạ Vũ Đình.
Vừa đẩy cửa ra, một lọ hoa đã đập về phía anh ta.
Thần sắc của Lệ Anh Vũ đanh lại, vội nghiêng người tránh ra.
“Choang!”
Lọ hoa bay qua vai của anh ta, đập vào bức tường đối diện, vỡ tan dưới đất.
Lệ Anh Vũ cẩn thận đi vào.
Phòng làm việc của Dạ Vũ Đình đã rất bừa bãi.
“Là ai? Rốt cuộc là ai tiết lộ những bức ảnh đó!”
Dạ Vũ Đình hằn học đạp chiếc ghế ở trước mặt: “Những người đó sao lại có nhiều ảnh của tôi và Nam Mặc Tầm như vậy?!”
Điều đáng hận nhất là anh ta vừa đi tìm Tống Hân Nghiên, những bức ảnh này đã lộ ra.
Rõ ràng sớm đã chuẩn bị sẵn rồi!
Lệ Anh Vũ đi tới đỡ chiếc ghế bị đạp đổ dưới đất lên: “Tôi cũng nghĩ mãi không hiểu, có điều đã cho người tra rồi. Nhưng có một điểm tôi rất nghi hoặc, mục đích người này làm như vậy rốt cuộc là muốn giúp anh hay hại anh!”
Hằn học phát tiết một trận, sự phẫn nộ của Dạ Vũ Đình đã giải tỏa một ít.
Anh ta lạnh lùng nhìn sang Lệ Anh Vũ: “Sao nói vậy?”
Lệ Anh Vũ phân tích: “Nếu người đó là giúp anh, làm như vậy rất dễ khiến Tống Hân Nghiên phát hiện người anh thích là người khác. Nhưng nếu người đó là hại anh, loại chuyện này lại có thể gây áp lực cho Tống Hân Nghiên, nói không chừng cô ấy sẽ thật sự nói chuyện cho bác gái và Như Tuyết ở trên tòa... vậy nên, chúng ta hiện nay không thể phán đoán được người này là bạn hay địch.”
Lần này Dạ Vũ Đình thật sự bắt đầu bình tĩnh, suy nghĩ sâu theo lối suy nghĩ của Lệ Anh Vũ.
Dạ Nhất vào lúc này vội vàng đẩy cửa vào: “Ông chủ, tra được rồi. Chúng tôi tra được IP của người đăng bài sớm nhất.”
Lệ Anh Vũ nhướn mày: “Ồ, nhìn thần sắc này của cậu, hình như là người quen?”
Dạ Nhất mặt mày khó coi mà gật đầu.
“Là ai?” Dạ Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tống Thanh Hoa!” Dạ Nhất liếc nhìn Dạ Vũ Đình, cẩn thận nói: “Có điều không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là bà ta. Chúng tôi có thể tra được IP đăng bài là ở trong phạm vi bao phủ thuộc IP công ty của bà ta, còn cụ thể hơn thì không tra được.”
“Con mụ điên này!”
Dạ Vũ Đình mặt mày u ám mà mắng chửi, rút điện thoại ra muốn gọi chất vấn Tống Thanh Hoa.
Lệ Anh Vũ vội đi tới, đè vào điện thoại của anh ta: “Anh bây giờ không thể gọi điện cho bà ta được!”
“Cút!”
Dạ Vũ Đình giận dữ, đẩy tay của Lệ Anh Vũ ra muốn tiếp tục.
Đáy mắt của Lệ Anh Vũ vụt qua ý lạnh, vội mở miệng: “Cho dù anh gọi, bà ta không thừa nhận, anh cũng không làm gì được. Cậu ba, với thực lực của chúng ta bây giờ, căn bản không thể đối kháng với Tống Thanh Hoa! Tính kế muốn đối phó bà ta, đối đầu chính diện là hạ hạ sách!”
Lời này giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống!
Dạ Vũ Đình nghiến chặt hàm răng, vẻ mặt rất căm hận không cam tâm, nhưng cuối cùng đã dừng tay.
Lệ Anh Vũ lúc này mới đi tới, rút điện thoại của anh ta: “Chuyện này, chúng ta coi như không biết, hơn nữa cũng giữ im lặng với bên ngoài, người trong ảnh chính là Tống Hân Nghiên.”
Dạ Nhất hỏi: “Nếu mợ chủ đích thân tới chất vấn thì sao?”
“Vậy thì nói với cô ấy ảnh không phải là thật. Là người có ý đồ xấu sử dụng photoshop. Còn tại sao, vậy thì là người khác muốn chia rẽ ly gian cô ấy và cậu ba, khiến cô ta nghi ngờ cậu ba yêu người khác!”
Những lời nói lạnh nhạt của Lệ Anh Vũ đã dập tắt lửa giận của Dạ Vũ Đình.
Chính là dùng chuyện Tống Hân Nghiên nghi ngờ để phủ nhận sự thật.
Dạ Vũ Đình không phải là người không có đầu óc, hoàn toàn bình tĩnh lại: “Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.”
Anh ta nhìn sang Dạ Nhất: “Biết làm như nào rồi chứ?”
“Được!” Dạ Nhất đáp ứng, lập tức xoay người đi ra ngoài
Lệ Anh Vũ thở phào, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười toan tính.
Thành công chia rẽ Tống Thanh Hoa và Dạ Vũ Đình, bên phía cậu Lục sẽ cho anh ta không ít chỗ tốt.
...
Nháy mắt đã tới cuối tuần.
Vụ án của Tống Hân Nghiên và Chu Ngọc Trân Lâm Tịnh Thi, và vụ án Dạ Như Tuyết đầu độc Tưởng Minh Trúc cũng ra tòa vào một ngày.
Tuy Tưởng Tử Hàn đã nói anh sẽ xử lý, Tống Hân Nghiên có thể tham gia có thể không tham gia, nhưng cô vẫn tới.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cũng ở bên cạnh cô.
Ba người xuất hiện ở cửa tòa án, đang muốn đi vào.
“Cô Tống.”
Bên cạnh đột nhiên có người gọi.
Ba người Tống Hân Nghiên dừng bước nghiêng đầu.
Một người đàn ông lạ mặt mặc vest đi tới, đưa một bức thư: “Tống Thanh Hoa Tống tổng bảo tôi giao cái này cho cô, nói là hy vọng có lợi đối với phiên tòa của cô ngày hôm nay.”
Ba người cùng nhau nhìn phong thư đó.
Tống Hân Nghiên không có nhận.
Khương Thu Mộc sợ là cái bẫy, vội giật lấy bức thư đó trước: “Đồ chúng tôi đã nhận, anh có thể đi rồi.”
Người đàn ông gật đầu, không nói nhiều xoay người rời đi.
“Hân Nghiên...”
Khương Thu Mộc để bức thư ra sau lưng: “Tớ cảm thấy Tống... người cô này của hai người vào lúc này đưa đồ cho cậu, chắc chắn không có ý tốt, cậu vẫn là đừng xem. Hoặc...”
Cô ấy cắn môi, hạ quyết tâm: “Cậu đợi chút, tớ giúp cậu xem qua là cái gì rồi cậu hãy quyết định có xem hay không.”
Nói xong, cô ấy mở phong thư ra.
Trong phong thư có mấy bức ảnh.
Khương Thu Mộc mới rút ra một nửa thì sững sờ hít một hơi, sự sững sờ trên mặt trong mắt có thể thấy bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy càng lúc càng nhiều.
Cô ấy cật lực muốn bình tĩnh lại, nhưng càng muốn che đậy, thần sắc càng hoảng.
Tống Dương Minh nhíu mày, trái tim của Tống Hân Nghiên tối lại.
Nhưng cô vẫn không có vội cầm lấy bức ảnh, cũng không hỏi Khương Thu Mộc nhìn thấy cái gì.
Cô chỉ nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, đáy mắt trầm tĩnh như nước, mỉa mai: “Tớ sớm biết Tống Thanh Hoa sẽ không chịu để yên, không ngờ chiêu sau của bà ta vậy mà sử dụng vào lúc này.”
Lông mày của Tống Dương Minh nhíu chặt: “Đưa anh xem.”
Đưa tay muốn cầm lấy bức ảnh.
Tay của Khương Thu Mộc chợt rụt lại, cất ảnh đi: “Thật ra cũng không... không có gì. Nếu Hân Nghiên đã đoán được rồi. Vậy những bức ảnh này có xem hay không đều như nhau. Sắp diễn ra phiên tòa rồi, chúng ta vẫn là vào trong trước đi, đợi phiên tòa kết thúc rồi xem cũng không muộn.”
Nói rồi, cô ấy kéo Tống Hân Nghiên muốn đi vào trong tòa án.
Tống Hân Nghiên đứng bất động: “Đầu Gỗ, đưa ảnh cho tớ.”
“Hân Nghiên...”
Khương Thu Mộc có hơi lo lắng nhìn cô.