Tống Hân Nghiên đúng thật là bị ngộ độc rượu, dạ dày cũng do ăn quá nhiều đồ ăn cay nên bị kích thích, dẫn tới viêm dạ dày.
Bác sĩ đẩy người vào thẳng phòng cấp cứu, lập tức tiến hành rửa ruột và truyền dịch.
Ống rửa ruột được đưa qua mũi, tiến sâu vào trong dạ dày.
Tống Hân Nghiên dù đang hôn mê nhưng vẫn khó chịu cau mày lại.
Sắc mặt cô trắng bệch, cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến cơ thể cô liên tục run lên.
Vài y tá tiến lên giữ cô lại.
Tưởng Tử Hàn đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy lạnh thấu tim, còn đáng sợ hơn cả lần đầu tiên anh lên bàn mổ.
“Tưởng tổng, anh không sao chứ?’
Y tá bên cạnh đang ghi chép thấy sắc mặt anh không ổn, vội quan tâm hỏi.
“Không sao.” Tưởng Tử Hàn hờ hững nói ra hai chữ, xoay người rời khỏi phòng cấp cứu.
Sau khi thở gấp vài hơi, anh mới từ từ hồi phục lại sau cảm giác áp lực trong phòng cấp cứu.
Tưởng Tử Hàn đè tay lên ngực, nơi đó vô cùng bất an.
Anh hỏi Chúc Minh Đức: “Đã điều tra rõ xem rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì trong phòng chưa?”
Chúc Minh Đức vặn một chai nước đưa qua, nói: “Đã điều tra rồi, cô Tống đi gặp Tống Thanh Hoa và Dạ Vũ Đình. Theo như lời của người phục vụ bên ngoài phòng, Tống Thanh Hoa đã gọi một nồi lẩu vô cùng cay và bắt cô Tống ăn rất nhiều. Còn có rượu trắng nồng độ cao, cô Tống cũng uống không ít...”
Răng rắc!
Tưởng Tử Hàn thẳng tay bóp chặt chai nước trong tay: “Lại là Tống Thanh Hoa!”
Người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là tới để làm gì!
Sự lạnh lẽo phảng phất trên người ông chủ nhà mình khiến người ta vô cùng sợ hãi, Chúc Minh Đức biết điều im lặng, giảm thiểu sự tồn tại tới mức thấp nhất.
...
Sáng sớm tinh mơ, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng tỉnh lại.
Trong phòng bệnh tối tăm cả một vùng, mùi nước sát trùng tỏa khắp không khí.
Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng gõ bàn phím.
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy chính là Khương Thu Mộc đang chống tay lên cạnh giường bệnh ngủ gật.
Lướt qua cô ấy, ở khu nghỉ ngơi xa phòng bệnh nhất, Tưởng Tử Hàn đang ôm laptop ngồi trên ghế sô pha.
Ánh sáng u tối trên màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt vốn đã lạnh lùng càng thêm lạnh.
Tống Hân Nghiên thất thần, đợi khi định thần lại, cảm giác đau đớn và khó chịu khắp cơ thể cũng đồng thời ập tới.
“Shh...”
Cô khẽ hít một hơi, động tác xoay người có hơi mạnh, lập tức đau đầu choáng váng, khó chịu đến mức muốn nôn.
Tưởng Tử Hàn nghe thấy tiếng động, lập tức buông máy tính xuống, bước tới: “Tỉnh rồi à?!”
Anh bật đèn trong phòng bệnh lên, cầm bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường đưa đến sát miệng cô: “Uống đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Trên cái bình cũng có ống hút để dễ cho người bệnh uống.
Cổ họng Tống Hân Nghiên vừa nóng rát lại khó chịu, cũng không khách khí với anh, liền uống một ngụm trên tay anh.
“Ực!”
Đau quá.
Giống như uống vào không phải là nước, mà là cát sỏi.
Cô nghiêng đầu đi, không muốn uống nữa.
Tưởng Tử Hàn vội vàng buông ly xuống, bước lên kiểm tra: “Làm sao vậy? Còn khó chịu ở đâu sao?”
Khương Thu Mộc cũng chỉ chợp mắt một chút, không ngủ sâu.
Tưởng Tử Hàn vừa lên tiếng, cô ấy liền tỉnh.
Dụi dụi mắt, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đã tỉnh, vội vàng quan tâm hỏi: “Có đói bụng không? Tớ có nấu cháo để sẵn cho cậu, muốn ăn một chút không?”
Tống Hân Nghiên chịu đựng cơn khó chịu, khẽ cong khóe môi, cười nói: “Không sao.”
Giọng nói ngắt quãng lại khàn khàn, nếu không cẩn thận nghe thì gần như không nghe được.
Tống Hân Nghiên sửng sốt một chút, đoán được có lẽ là cổ họng bị thương.
Cô cố kìm nén tiếp tục nói: “Chỉ là đã lâu rồi không ăn lẩu, nên ăn có chút tham...”
Khương Thu Mộc thấy cô như thế, đột nhiên hai mắt đỏ ửng lên.
Cô ấy cũng không vạch trần cô, hít hít mũi cười: “Lần sau đừng như vậy nữa, sao ăn lẩu mà không dẫn tớ theo chứ.”
“Được, tớ biết rồi.”
Tống Hân Nghiên khàn giọng đáp lại.
Cô liếc nhìn Tưởng Tử Hàn, sau đó thu ánh mắt lại, nói với Khương Thu Mộc: “Đầu gỗ, tớ không sao, không cần phải canh đâu, cậu vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút đi.”
Khi Tống Hân Nghiên vừa tỉnh dậy, liếc mắt một cái liền biết mình đang ở trong bệnh viện của nhà họ Tưởng.
Bởi vì phòng bệnh này vẫn là chỗ trước kia cô từng nằm.
Phòng bệnh này chẳng những có phòng bếp, mà còn có phòng nghỉ ngơi dành cho người nhà.
Khương Thu Mộc nhìn thấu ánh mắt của Tống Hân Nghiên, biết cô đang có chuyện muốn nói riêng với Tưởng Tử Hàn nên có ý bảo mình đi, liền gật đầu: “Có chuyện gì thì cậu cứ nhấn chuông gọi tớ nhé.”
Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu.
Khi Khương Thu Mộc đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn nhìn cô gái nhỏ sau khi tỉnh dậy chưa nói một câu nào với mình, trong lòng vừa hận vừa bất lực.
Anh ngồi xuống cái ghế Khương Thu Mộc vừa ngồi, châm chọc nói: “Có phải em cảm thấy điều kiện bệnh viện nhà anh rất tốt nên ở đến nghiện rồi không? Mới vừa rời đi mấy ngày đã quay lại rồi?”
Tống Hân Nghiên không hé răng, những lời vừa rồi gần như đã tiêu sạch mọi sức lực tích góp của cô.
Cô im lặng khiến Tưởng Tử Hàn càng thêm bực bội.
Anh chậc một tiếng đứng lên, tức giận nói: “Tống Hân Nghiên, nói chuyện đi! Mẹ kiếp, em suýt chút nữa đã chết đấy, có biết không hả?”
“Vốn dĩ không biết, bây giờ đã biết rồi.”
Tống Hân Nghiên bất lực, chỉ có thể cố gắng lên tiếng.
Chỉ là giọng nói của cô thật sự quá khàn, nói cũng giống như không nói.
Tưởng Tử Hàn oán hận trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ xấu xa này!
Sinh ra là để khắc anh à!
Lửa giận ngập tràn cứ như đánh vào bông mềm, không thể trút giận được, nhưng cũng không có cách nào làm dịu xuống.
Anh trầm mặt mắng: “Cơ thể của chính mình bị tàn phá thế nào chẳng lẽ trong lòng không biết chút gì sao? Người khác bảo em ăn thì em ăn à?! Bảo em uống thì uống đến cả mạng cũng không cần sao?! Tống Hân Nghiên, từ khi nào em trở nên nhẫn nhục chịu đựng như vậy thế?”
Tống Hân Nghiên: “...”
Con mẹ nó!
Cô vốn dĩ cho rằng mình là một người ân oán phân minh.
Hận là hận, nhưng khi tỉnh lại ở đây, nghĩ đến việc anh đã cứu mình, nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.
Bây giờ…
Cô cảm ơn cả nhà anh!!!
Tưởng Tử Hàn càng nói càng giận: “Ở trước mặt anh thì xù lông lên giống như một con nhím vậy, khắp người đều là gai nhọn, ở trước mặt người khác thì giả bộ cừu non cái gì chứ...”
Tống Hân Nghiên kiên nhẫn nghe, nhắm mắt lại, vẫn nghe.
Có câu nói nói như thế nào đấy nhỉ?!
Chính là: Như thế này còn nhịn được thì có gì không thể nhịn được chứ!
Thấy Tưởng Tử Hàn càng nói càng hăng, vẻ mặt tức giận vì cô đó khiến cô nhìn càng tức hơn.
Cô lạnh lùng cắt ngang: “Ba anh còn sống phải không?!”
Giọng nói khàn khàn mơ hồ, gần như không có tiếng động, nhưng Tưởng Tử Hàn vẫn nghe thấy.
Khẩu hình không giống như trước đó, giọng nói lần này giống như có ý thức đánh sâu vào lỗ tai anh.
Anh sửng sốt.
Tống Hân Nghiên nói chuyện vô cùng khó khăn, liền từ bỏ việc dùng sức, nói ra tiếng được thì nói, nói không được thì nhìn khẩu hình miệng.
Đôi mắt cô ửng hồng, nhìn anh: “Xem ra là sự thật rồi, nhìn biểu cảm này của anh, có lẽ anh đã biết từ lâu rồi.”
“Hân Nghiên, em...”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên vô cùng bình tĩnh, con ngươi lạnh lùng dần trở nên nghiêm nghị, xen lẫn còn có sự nhẫn nhịn và lửa giận đè nén.
Tưởng Tử Hàn vô thức siết chặt tay, sau đó lại buông tay ra, không thể giải thích được.
Anh lại một lần nữa ngồi xuống, chậm rãi áp xuống suy nghĩ rối loạn trong đầu.
“Tống Thanh Hoa đã nói gì với em?” Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng nói: “Bà ta dùng cái gì để uy hiếp em?!”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc của mình.
Khi mở mắt ra, ánh mắt cô lạnh lùng không chút dao động: “Anh chỉ cần trả lời tôi, chuyện ba anh vẫn chưa chết, có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”
Yếu hầu Tưởng Tử Hàn khẽ di chuyển lên xuống, không nói gì.
Anh nhìn thẳng vào cô, nhìn tròng mắt cô từ từ đỏ lên, tơ máu đỏ lan ra đều là sự tuyệt vọng.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên hoảng hốt, nỗi bất an dày đặc bao phủ lấy người anh: “Tống Thanh Hoa nói cho em biết chuyện mẹ em với ba anh có quan hệ sao?”
Anh khàn giọng nói tiếp: “Hay là bà ta nói cho em biết chuyện này có liên quan tới nhà họ Tưởng anh, có liên quan tới anh?!”